Mục lục
Nữ Phụ: Cô Ấy Không Online
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"A?" Lục Y nghi hoặc, "Tiểu thư, người quan tâm Tiêu Nam Phong như vậy làm gì?"

Hồng Đậu nói đầy vẻ chính đáng: "Hắn tuy rằng tính tình không tốt, nhưng vẫn là một người sống sờ sờ mà, chúng ta không thể để người ta chết chỉ vì người ta xấu tính được. đúng không? Lục Y, những gì Thẩm Trang chủ các ngươi dạy dỗ lúc trước, ngươi đều đã quên sao?"

"Trang chủ nói tội phạm cũng có tôn nghiêm... Lục Y chưa quên."

"Cho nên ngươi hãy có lòng tốt mà đi đưa cơm cho hắn, hiện giờ hắn nhất định đang đói bụng." Hồng Đậu lại hết sức thần bí ngoắc ngoắc ngón tay, Lục Y lập tức ghé tai qua đó, Hồng Đậu lấy ra một gói giấy, "Nhớ rõ, ngươi hãy bỏ viên thuốc trong gói này vào đồ ăn, việc còn lại ngươi không cần quan tâm nữa."

"Thuốc?"

"Ngươi không biết, Tiêu Nam Phong có bệnh kín, cần ăn chút thuốc này." Hồng Đậu nghiêm trang nói hươu nói vượn: "Ngươi đưa cơm đến rồi lập tức rời đi, về đây báo lại cho ta biết, đã hiểu chưa?"

"Đã hiểu!" Lục Y tiếp nhận đồ, "Nô tỳ lập tức đi đưa cơm cho Tiêu Nam Phong!"

Dứt lời, Lục Y liền nhanh chóng chạy ra ngoài.

Hồng Đậu rót cho mình tách trà, trong lòng hừ hừ nói, Tiêu Nam Phong dám tính kế nàng, vậy nhất định sẽ phải trả giá đắt. Vẫn may là lúc rời khỏi địa đạo, nàng đã nhặt viên Hợp Hoan hương kia lên. Nàng sẽ cho Tiêu Nam Phong biết thế nào là gậy ông đập lưng ông. Chẳng qua, Tiêu Nam Phong có thể sẽ không giống nàng, hắn bị nhốt một mình trong phòng giam, cho dù tình phát, cũng chỉ có thể khốn khổ "tự xử" thôi.

Chỉ chốc lát sau, Lục Y liền trở về báo, "Tiểu thư, đã đưa cơm cho Tiêu Nam Phong theo lời người phân phó."

"Ừm, làm không tệ." Hồng Đậu đột nhiên thấy thể xác và tinh thần thoải mái hơn không ít.

Lục Y lại chưa lui ra, mà nói tiếp: "Tiểu thư, khi nô tỳ trở về đã thấy A Miên cô nương, nàng ấy đang muốn ra phủ, hơn nữa nàng còn nói muốn ta thay nàng nói với phu nhân một tiếng, đa tạ người đã chăm sóc mấy ngày nay."

"A Miên!" Hồng Đậu đột ngột đứng lên. A Miên sắp rời khỏi!

Nàng không nhiều lời, lập tức chạy ra ngoài cửa.

Hiện tại người Miêu Cương còn đang đuổi giết hắn, vết thương của hắn lại chưa lành lặn hoàn toàn, đối mặt với một đám người đuổi giết, nhất định sẽ khó mà đối phó được. Nàng không muốn thấy hắn xảy ra chuyện!

Trên đường cái tấp nập người qua, nhưng nàng lại không thấy bóng hình quen thuộc đó, nàng không biết A Miên đi về hướng nào, chỉ có thể dựa theo cảm giác mà chạy lung tung xuyên qua đám đông. Giờ phút này nàng thật sự buồn bực vì trong thân thể mình bị hắn hạ Tử cổ, chỉ có thể chờ hắn tới tìm nàng mà nàng không thể dựa vào Tử Mẫu cổ để chủ động đi tìm hắn.

Hồng Đậu không dám gọi tên A Miên, vì sợ sẽ khiến người Miêu Cương chú ý. Trong lúc chạy vội, nàng đụng vào một người. Nàng theo bản năng nói xin lỗi, đang định rời khỏi thì người kia lại ngăn cản nàng.

"Ngươi... đang tìm A Miên sao?"

Đây là một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi, dáng vẻ thanh tú, thoạt nhìn lại cực kỳ già dặn, hắn dáng người đĩnh đạc, khí thế tráng kiện, dưới mày kiếm là một đôi mắt lộng lẫy như sao băng, giờ phút này ánh mắt đó đang khóa chặt Hồng Đậu.

Hồng Đậu trong nháy mắt liền cảnh giác lui ra sau một bước, "Ngươi là ai?"

"Ta là sư đệ của A Miên... Nói đúng ra, sư phụ của A Miên là sư bá ta, nhưng ta cũng phải gọi hắn một tiếng sư huynh." Thiếu niên nói: "Ngươi có thể gọi ta là Mông Nhi."

Hồng Đậu nhớ ra, A Miên đã từng nói, người lúc trước báo cho hắn biết việc hắn bị hãm hại chính là sư đệ hắn. Nàng vội hỏi: "Ngươi có biết A Miên ở đâu không?"

Mông Nhi gật gật đầu, "Hiện tại sư phụ ta đang dẫn người đi bắt hắn, ta cũng không tiện ra mặt. Nhưng ta từng nghe A Miên sư huynh nhắc tới ngươi, võ công của ngươi rất lợi hại, có thể bảo vệ hắn."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK