Hồng Đậu nhìn Thẩm Lạc Ngôn bất ngờ đến đây, lần đầu tiên có thể cảm nhận rõ ý muốn bảo vệ của hắn đối với mình như vậy. Nàng hơi tiến lên một bước, kéo kéo ống tay áo Thẩm Lạc Ngôn, “Trang chủ……”
“Yên tâm.” Thẩm Lạc Ngôn không quay đầu lại nhìn nàng, “Ta sẽ không để ngươi có chuyện.”
Phượng Khuynh Liên cũng đi tới đại sảnh, Thẩm Lạc Ngôn bây giờ có làm chuyện gì cũng không thể khiến nỗi lòng nàng gợn sóng, chỉ là khi nhìn đến đại thúc chẻ củi trong đám người kia, ánh mắt nàng có dừng lại nhiều hơn một giây.
Thu lão đã lâu chưa mở miệng vừa thấy khí thế này của Thẩm Lạc Ngôn, liền cười nói: “Thẩm Trang chủ, ngươi định bao che phu nhân của ngươi sao?”
“Hồng Đậu vốn không giết người, nói gì đến việc bao che?” Thẩm Lạc Ngôn trước nay luôn kính trọng trưởng bối, chẳng qua hiện giờ đối mặt với Thu lão, hắn cũng không cho người ta chút sắc mặt tốt nào.
Thu lão hừ một tiếng, không cần phải nhiều lời nữa, chỉ là ấn tượng tốt trước kia mà vãn bối Thẩm Lạc Ngôn này lưu lại cho ông, hiện tại đã hoàn toàn không còn nữa.
“Minh chủ!” Lúc này, Trung bá mang theo người đi điều tra đã trở lại, hắn nhìn Hồng Đậu được Thẩm Lạc Ngôn bảo vệ ở phía sau, mới do do dự dự trình lên một đồ vật, “Chiếc ngân châm này…… chúng ta tìm được trong phòng Thẩm phu nhân.”
Sắc mặt Diệp Thu Bạch lập tức trầm xuống.
Hồng Đậu vội la lên: “Ngân châm này không phải của ta!”
Thu lão nói: “Hiện giờ nhân chứng, vật chứng đều có đủ, Thẩm Trang chủ, ngươi còn có lời gì muốn nói không?”
“Chẳng qua là thủ đoạn vu oan giá họa mà thôi.” Sắc mặt Thẩm Lạc Ngôn không thay đổi, “Hồng Đậu chưa từng học y, cho dù nàng có một cây ngân châm, nàng cũng không biết huyệt Bách Hội ở đâu.”
“Nhưng theo ta được biết, Thẩm phu nhân dường như là bạn tốt với Độc Tiên Tử của Miêu Cương.” Thu lão nói thẳng, “Nếu Thẩm phu nhân muốn biết huyệt Bách Hội ở đâu, có hỏi Độc Tiên Tử cũng không phải không có khả năng.”
Đệ tử phái Không Động giận dữ nói: “Diệp Minh chủ, xin hãy bắt hung thủ giết người lại, xử lý theo lẽ công bằng, lấy mạng đền mạng, chưởng môn của chúng ta không thể chết oan như vậy được!”
“Xin Diệp Minh chủ xử lý theo lẽ công bằng!”
Ánh mắt giận dữ dồn đến từ bốn phương tám hướng.
Hồng Đậu chưa từng cảm nhận được ác ý quá lớn đến vậy, nàng không rõ, những việc này rõ ràng không phải nàng làm, sao nàng lại bị đối đãi như hung thủ giết người vậy, nàng theo bản năng lảo đảo lui về sau một bước, Phượng Khuynh Liên đỡ nàng từ phía sau.
Phượng Khuynh Liên trầm mặc trong chốc lát, mới ôn nhu nói: “Phu nhân, ta biết những việc này không phải do ngươi làm.”
Vào loại thời điểm như bây giờ mà có thể nhận được thiện cảm từ phía nữ chủ, Hồng Đậu vẫn không khơi dậy được chút vui vẻ nào.
Tiếng hô hào muốn lấy mạng đền mạng xung quanh ngày càng lớn.
Thẩm Lạc Ngôn bỗng nhiên lạnh giọng nói: “Cho ta ba ngày để điều tra, ta sẽ tìm ra hung thủ chân chính!”
“Hiện giờ nhân chứng vật chứng đều có đủ, ngươi còn tìm biện pháp kéo dài làm gì nữa!” Đệ tử phái Không Động kêu gào: “Cho dù Thẩm Gia Trang các ngươi có thế lớn, nhưng chưởng môn chúng ta đã chết, cho dù người phái Không Động chúng ta có phải đánh đổi tính mạng, thì nhất định cũng phải đưa hung thủ ra trước công lý!”
Ánh sáng lạnh bỗng nhiên hiện ra, một thanh trường kiếm ra khỏi vỏ cắm thẳng tắp ở chính giữa đại sảnh, trường kiếm phản chiếu ra ánh sáng u lãnh, khiến người ta cảm thấy sợ hãi.
Đó là Triều Tịch kiếm xưng danh sánh ngang với Vấn Uyên kiếm, xưa nay đều là bội kiếm của Võ Lâm Minh chủ.
Khí thế cao thủ của Diệp Thu Bạch hoàn toàn toát ra, không khí trong toàn bộ đại sảnh đột nhiên giảm xuống mấy độ, trong mắt hắn tràn đầy lạnh lẽo, khóe môi lại là khẽ giương lên, vẻ mỉm cười này càng thêm khiến người ta bất giác sợ hãi, “Triều Tịch tại đây, Diệp mỗ mới là Võ Lâm Minh chủ, ở Võ Lâm Minh, Diệp mỗ định đoạt.”
Đại sảnh chớp mắt liền yên tĩnh.