Ôn Diễn chỉ an tĩnh trầm mặc nhìn Hồng Đậu.
Hồng Đậu càng tê dại da đầu, nàng giật giật khóe miệng, nói: “Ôn Diễn, ngươi đừng giả bộ, ta biết như loại người như ngươi sao có thể mất trí nhớ chứ?”
“Loại người như ta ...” Hắn hơi suy nghĩ một lát, sau khi phát hiện nghĩ không ra, lại nhẹ giọng hỏi: “Ta là loại người gì?”
Hồng Đậu khó có khi cũng im lặng xuống.
Nam Quốc ăn vạ trong ngực Ôn Diễn lại hét lên: “Nương, cha tỉnh lại nương không cao hứng sao?”
Hồng Đậu rất muốn nói một câu đây không phải vấn đề cao hứng hay không cao hứng, chỉ là Nam Quốc sẽ không hiểu rõ được.
Nam Quốc lại tội nghiệp nói: “Nương... Chúng ta dẫn cha trở về, được không?”
Nói xong, Nam Quốc lại trong thầm nhéo Ôn Diễn một cái.
Ôn Diễn rất nhanh hiểu ý, cũng rũ ánh mắt xuống, tội nghiệp nói: “Nàng dẫn cha Nam Quốc trở về, được không?”
Hồng Đậu: “...”
“Sư phụ!” Đúng vào lúc này, La Nhất Bảo không biết từ trong góc nào nhảy ra, hắn kích động chạy đến bên cạnh Ôn Diễn, khó kìm lòng nổi mà nói: “Sư phụ! Con phát hiện không thấy người đâu còn đặc biệt sốt ruột, hóa ra người đã tỉnh!”
Ánh mắt Ôn Diễn bình tĩnh nhìn La Nhất Bảo, không có cảm xúc “Ồ” một tiếng.
Nam Quốc như thấy được người giúp đỡ, chớp chớp mắt với La Nhất Bảo liền nói: “Bảo Bảo, ngươi có muốn cùng ta xin nương dẫn cha trở về không?”
“Cái này...” La Nhất Bảo nhìn sắc mặt bất thiện của Hồng Đậu, vẫn căng da đầu nói: “Sư nương, sư phụ vừa mới tỉnh lại, thân thể khẳng định đặc biệt suy yếu, chúng ta vẫn nên về trước đi.”
Hồng Đậu vẫn lạnh mặt, không nói gì.
La Nhất Bảo sắc mặt rối rắm nói: “Sư nương... Sư phụ dù sao cũng là tướng công ngươi, là phụ thân Nam Quốc, cho dù ngươi có chán ghét sư phụ, nhưng tục ngữ nói rồi, một ngày phu thê trăm ngày ân nghĩa, hiện tại sư phụ lại như thế này, sao ngươi có thể nhẫn tâm bỏ mặc sư phụ như vậy đây?”
Được lắm, hiện tại Hồng Đậu ngược lại biến thành kẻ phụ lòng thành bạc tình bạc nghĩa rồi.
Nàng tựa như biến thành cái đích cho mọi người chỉ trích, nếu thật sự bỏ mặc Ôn Diễn, vậy nàng chính là toojia sc tày trời. Hồng Đậu cuối cùng chỉ có thể nhượng bộ, nhìn Nam Quốc hoan thiên hỉ địa dắt Ôn Diễn trở về nhà.
Ôn Diễn thật sự chỉ nhớ tên của mình mà quên hết những thứ khác, hắn không nhớ rõ La Nhất Bảo, không nhớ rõ Nam Quốc, lại không hề quên mình cần ngủ chung một gian phòng với Hồng Đậu.
Hồng Đậu mặt không biểu cảm nhìn nam nhân ôm gối đứng ở cửa, “Ta nhớ rõ, La Nhất Bảo có sắp xếp phòng cho ngươi.”
Trong mắt hắn tràn đầy mê mang, lại nghiêm túc nói: “Phu thê chẳng phải nên ngủ chung một gian phòng sao?”
“... Đây là ai nói cho ngươi?” Nàng chưa từng dạy hắn đạo lý này.
Ôn Diễn nói: “Là Nam Quốc nói cho ta.”
Nha đầu hại mẹ kia...
Hồng Đậu thầm nghĩ tuyệt đối phải giáo huấn Nam Quốc thật tốt một lần, nàng không vui nói: “Những lời này không dùng được ở chỗ ta, ngươi về phòng ngủ ngươi ngay lập tức.”
“Rầm” một tiếng, Hồng Đậu liền đóng cửa lại, nàng vừa xoay người đi về phía giường một bước, lại bực bội gãi gãi tóc, trở lại mở cửa phòng ra, quả nhiên, Ôn Diễn còn đang đứng ở nơi đó, một bước cũng chưa động.
Nàng bực bội kêu một tiếng, bước lên trước túm cổ áo hắn nói: “Ôn Diễn, ta cảnh cáo ngươi, ta để ngươi ở trong phòng ngủ của ta, nhưng ngươi không thể làm chuyện dư thừa nào khác!”
“Chuyện dư thừa?” Hắn nghi hoặc, mắt lộ vẻ khó hiểu.
Hồng Đậu nhất thời liền á khẩu không trả lời được.
Danh Sách Chương: