Thẩm Lạc Ngôn nhìn Lý Tùy Phong, lại nhìn về phía Hồng Đậu, hắn phát hiện chính mình không còn lời nào để nói, rốt cuộc Hồng Đậu cái nha đầu này tư duy khác hẳn với người thường, không thể dùng tư duy thông thường để lý giải.
Hồng Đậu che miệng, nỗ lực đè nén tiếng cười, nhưng cố tình bằng vào năng lực của nàng còn áp chế không được, vì thế dáng vẻ này của nàng liền thành ra có chút đáng khinh.
Thẩm Lạc Ngôn cũng chẳng thèm hỏi lại, chỉ chờ nàng cười một lúc cho xong, hắn mới mở miệng: “Cười đủ rồi sao?”
Hồng Đậu khựng lại, nàng vội buông tay, cụp mi rũ mắt, “Trang chủ đại nhân, có chuyện gì muốn phân phó sao?”
“Phương Hồng Đậu.” Thẩm Lạc Ngôn bỗng nhiên gọi cả tên lẫn họ nàng.
Hồng Đậu run lên, thật cẩn thận ngước mắt nhìn Thẩm Lạc Ngôn, nàng cảm thấy Thẩm Lạc Ngôn lại tức giận nàng, nên nàng mới biểu hiện cẩn thận đến thế.
Thẩm Lạc Ngôn trong lòng lại phảng phất như càng tức giận thêm, bất luận nói như thế nào, Hồng Đậu cũng là thê tử của hắn, nhưng không biết vì sao, mỗi khi ở trước mặt hắn, Hồng Đậu đều bày ra bộ dáng thật cẩn thận như vậy, nàng rõ ràng là vợ hắn, lại biểu hiện giống như nha hoàn của hắn vậy, Thẩm Lạc Ngôn tức là vì thế, nhưng trong lòng hắn cũng biết, chỉ cần hắn không nói rõ, Hồng Đậu chắc chắn sẽ không biết hắn đang tức vì cái gì.
Cũng bởi vì Hồng Đậu không thông minh, cuối cùng lại vẫn luôn là chính hắn tự làm bản thân tức giận.
Lý Tùy Phong nhìn Thẩm Lạc Ngôn, lại nhìn sang Hồng Đậu, trực giác không khí bây giờ có chút kỳ lạ, chuyện giữa phu thê người ta, hắn đương nhiên cũng sẽ không nhúng tay, vì thế hắn vẫy vẫy tay, “Giáo chủ Ma giáo, đi, ta mang ngươi đi rửa tay.”
Du Tử Tức đã quen với cách Lý Tùy Phong luôn gọi mình là giáo chủ Ma giáo, hắn ngoan ngoãn đi theo phía sau Lý Tùy Phong, Lý Tùy Phong lắc đầu cảm thán, nghĩ đến hắn tung hoành giang hồ nhiều năm như vậy, quả thực là chưa từng trải qua cảnh tượng thần kỳ giáo chủ Ma giáo ngoan ngoãn đi theo sau lưng mình a.
Giờ phút này, nơi này cũng chỉ còn lại hai người Thẩm Lạc Ngôn và Hồng Đậu.
Hồng Đậu cúi đầu nhìn ngón tay, biểu hiện cực kỳ ngoan ngoãn, nếu Thẩm Lạc Ngôn không mở miệng nói chuyện, vậy nàng cũng sẽ có thể an tĩnh đến cùng.
Tóm lại vẫn luôn phải có một người đánh vỡ sự trầm mặc, môi Thẩm Lạc Ngôn hơi hơi giật giật, nói: “Mấy ngày nay, Du Tử Tức có…… có làm chuyện vượt rào gì đối với ngươi không?”
Tuy nói Du Tử Tức hiện tại bị ngã thành kẻ ngu, nhưng bản tính khó dời, còn không chắc được hắn có làm chuyện không tốt gì đó không.
Hồng Đậu nghĩ nghĩ, ngoại trừ việc Du Tử Tức gọi nàng là nương, còn từng nói muốn điểm huyệt cầm máu cho nàng, thật đúng là chưa làm ra việc không tốt nào khác, vì thế nàng nói: “Không có a, chúng ta mẹ hiền con hiếu, nâng đỡ lẫn nhau, ngày ngày trôi qua cũng không tệ lắm.”
Thẩm Lạc Ngôn thật muốn ha ha hai tiếng, hắn không nên hỏi Hồng Đậu vấn đề này, tuy hắn vốn dĩ là chưa từng trông cậy vào Hồng Đậu có thể trả lời vấn đề của hắn một cách bình thường, “Lúc ngươi ở chỗ Quỷ công, Quỷ bà, có gặp phải nguy hiểm gì không?”
“Nguy hiểm?” Hồng Đậu nghĩ nghĩ nói: “Việc ta thường xuyên thu được có mũi tên có gắn thư có tính không?”
“Mũi tên?”
“Ừm.” Hồng Đậu gật gật đầu, “Trên tờ giấy kia viết nếu muốn giải độc trên người Du Tử Tức, thì ta phải đúng hẹn đến rừng cây lúc nửa đêm.”
“Ngươi đương nhiên là sẽ không đi.” Không cần Hồng Đậu nói, Thẩm Lạc Ngôn cũng có thể biết đáp án.
Hồng Đậu hiên ngang lẫm liệt nói: “Ta đương nhiên sẽ không đi, Du Tử Tức chính là giáo chủ Ma giáo, ta còn ước gì có thể trừ hại cho võ lâm chính đạo chúng ta đó!”
“Ngươi chỉ là cảm thấy Du Tử Tức không quan trọng mà thôi.” Thẩm Lạc Ngôn thản nhiên lành lạnh vạch trần cách nói của Hồng Đậu.