Đường Nhất Nhất nhíu mày, “Mạc Quân Hoài, ngươi đừng nghĩ ngươi là người trong triều đình, thì khi ngươi giết người, giang hồ chúng ta sẽ không làm gì được ngươi!”
“Ta biết.” Mạc Quân Hoài nói: “Quy tắc của người giang hồ các ngươi chính là có ân báo ân, có thù báo thù, nếu hôm nay ta đã đứng ra nhận tội, vậy ta cũng sẽ không dùng thân phận của mình để giải vây.”
Đường Nhất Nhất mím môi, trong lòng rối rắm. Nàng có cảm giác, Mạc Quân Hoài cũng không phải hung thủ giết người thực sự, nhưng giờ phút này Mạc Quân Hoài đứng ra thừa nhận tất cả, hơn nữa còn nói rất rành mạch. Nếu nàng cứ như vậy đuổi Mạc Quân Hoài ra ngoài, các đệ tử Đường Môn khác cũng sẽ không chấp nhận để yên. Vào lúc này, nàng ấy vô cùng hy vọng Đường Linh Linh có thể đứng ra nói gì đó, nhưng Đường Linh Linh lại chỉ trầm mặc.
Đường Nhất Nhất đập bàn, “Giam Mạc Quân Hoài vào cấm thất, sau khi mời các vị trưởng lão nghị quyết xong sẽ xử trí.”
Lập tức, hai đệ tử Đường Môn bước lên. Mạc Quân Hoài tiêu sái vung tay áo, “Ta sẽ tự mình đi, không nhọc chư vị lo lắng.”
Vừa dứt lời, hắn liền đi ra đại sảnh.
Chờ đến lúc mọi người giải tán, trong phòng chỉ còn lại Ngụy Thức và Đường Linh Linh, Ngụy Thức ho khan một tiếng, hỏi: “Linh Linh, nàng có biết … vì sao Mạc công tử muốn nhận tội danh này không?”
“Ta không biết.” Đường Linh Linh rũ mắt xuống, cũng giấu đi tất cả nỗi lòng.
Bên kia, Hồng Đậu và A Miên đang trên đường trở về. Nàng vuốt cằm, khó hiểu nói: “Chuyện hôm nay… thật đúng là nghĩ thế nào cũng cảm thấy kỳ quái.”
“Đúng là có chút kỳ quái.” A Miên phụ họa một câu, lại thấy nàng suy nghĩ nghiêm túc, cứ thế đi thẳng về phía trước không nhìn đường, đã sắp đụng đầu vào cột. Hắn vội duỗi tay kéo nàng lại.
Hồng Đậu vừa hồi phục tinh thần, đã bị gõ một cái lên trán.
A Miên nói: “Đi đường mà chẳng nhìn gì cả, nếu…”
Hắn đang nói thì khựng lại.
Hồng Đậu nghi hoặc chớp chớp mắt.
“Nếu nàng va đập chỗ nào, sứt mẻ chỗ nào, lại tới tìm ta khóc thì biết làm sao?”
“Chàng nghĩ ta là trẻ con chắc?” Hồng Đậu bĩu môi, “Ta còn lâu mới tới tìm chàng khóc!”
A Miên thở dài một tiếng, cũng không cãi cọ với nàng. Từ sau khi cùng Hồng Đậu ở bên nhau, hắn cũng phát hiện mình trở nên đặc biệt kiên nhẫn. Vì để ngừa nàng sơ ý, hắn vẫn dắt lấy tay Hồng Đậu.
Hồng Đậu lại lặp lại lời trước đó, “Ta cảm thấy chuyện xảy ra hôm nay rất kỳ quái.”
“Ừm.” A Miên gật đầu có lệ.
Hồng Đậu không vui kéo kéo tay hắn, “Chàng mau hỏi ta một chút xem ta thấy kỳ quái chỗ nào đi!”
“Được được được.” Trong giọng nói ôn nhu của A Miên có sự yêu chiều không khó phát hiện. Hắn theo ý nàng mà hỏi: “Hồng Đậu cảm thấy kỳ quái chỗ nào?”
“Mạc Quân Hoài đứng ra thừa nhận hắn là hung thủ giết người, khiến người ta cảm thấy rất kỳ quái.” Hồng Đậu tò mò lại lôi kéo tay A Miên, “A Miên, chàng nói xem, vì sao hắn lại muốn đứng ra thừa nhận mình là hung thủ?”
Về chuyện Mạc Quân Hoài thừa nhận mình là hung thủ giết người này, ngoại trừ những người xem náo nhiệt kia, không ai tin Mạc Quân Hoài là hung thủ.
A Miên nói: “Mạc Quân Hoài làm như vậy, hẳn là có một nguyên nhân rất quan trọng đi.”
“Cho nên đây là điểm thứ hai ta cảm thấy kỳ quái.” Hồng Đậu hỏi: “Rốt cuộc nguyên nhân gì có thể khiến Mạc Quân Hoài thừa nhận một chuyện mình chưa từng làm chứ.”
“Cái này à…” A Miên cũng làm như nghi hoặc mà nói: “Rốt cuộc là nguyên nhân quan trọng gì đây?”