Giọng nàng run run, biểu hiện rất rõ rằng nàng khủng hoảng. Rất nhanh, lần thứ hai trên cánh tay nàng truyền đến cảm giác đau, móng tay Thẩm Lạc Ngôn như sắp đâm vào da thịt nàng. Giống như lời hắn nói, hắn tựa như thật sự muốn xẻo đi khối da thịt trên cánh tay này vậy.
“Ta…… Ta biết sai rồi……” Hồng Đậu cố sức muốn rút tay mình ra, nhưng điều này thực sự rất khó khăn, nàng gấp đến độ muốn khóc, “Ta không nên tới gặp ngươi, ngươi…… Ngươi buông ta ra, ta liền lập tức rời đi, tuyệt đối sẽ không để ngươi thấy mà phiền lòng!”
“Thả ngươi rời đi?” Thẩm Lạc Ngôn hơi cúi đầu xuống, cách mặt Hồng Đậu ngày càng gần, hắn thích thú nhìn biểu cảm kinh hoảng trong chốc lát của nàng, lại trầm mặc hồi lâu, cuối cùng, hắn hỏi với giọng nhiễm men say: “Thả ngươi đi rồi, ngươi liền tìm đến Diệp Thu Bạch sao?”
Phòng đóng kín cửa, lại thêm mùi rượu khó chịu này, không khí vẩn đục khiến người ta cảm thấy trong ngực nôn nao.
Hồng Đậu tự nhủ với chính mình, Thẩm Lạc Ngôn là một chính nhân quân tử, là người đại diện tốt nhất của danh môn chính phái, nàng chưa hại Phượng Khuynh Liên, cũng chưa làm chuyện xấu, hắn không có lý do gì mà gây tổn hại cho nàng. Nhưng dù có chuẩn bị tâm lý nhiều đến đâu, một khi chạm đến ánh mắt giống như sói muốn xé nát con mồi của Thẩm Lạc Ngôn giờ phút này, nàng liền không thể kìm được sợ hãi trong lòng.
Suy xét từ góc độ an toàn, nàng chỉ có thể phát huy toàn bộ trực giác cầu sinh của mình mà nói: “Ta không đi tìm Diệp Minh chủ.”
“Ngươi lại gạt ta.” Ánh mắt lạnh băng của Thẩm Lạc Ngôn liền trở nên sắc bén.
Hồng Đậu muốn khóc, sao lại thế này? Trực giác hôm nay của nàng không chuẩn a!
Thẩm Lạc Ngôn nói: “Trên thế giới này, lừa gạt ta nhiều nhất, cũng chỉ có ngươi, Hồng Đậu, ngươi thật thích nói dối, đặc biệt là khi đối mặt với ta.”
“Ta…… Ta chỉ là……” Nàng không nói thành lời. Nên nói gì đây? Nói dối thiện ý sao? Chính nàng cũng không tin nổi câu này. Quả thực, nàng thích nghĩ một đằng nói một nẻo trước mặt Thẩm Lạc Ngôn, nhưng đây cũng là do ý thức cầu sinh của nàng tự động phát huy nha!
Ai bảo Thẩm Lạc Ngôn ngay từ đầu đã không cho nàng sắc mặt tốt……
Thẩm Lạc Ngôn rũ mi mắt xuống, “Chỉ là vì sao vậy? Lần nào ngươi cũng đều có thể lừa được ta.”
Ta cũng không biết ngươi lại dễ lừa như vậy a……
Hồng Đậu thầm nhủ một câu trong lòng, những lời này dù thế nào nàng cũng không dám nói ra.
“Cho dù bị ngươi lừa nhiều lần như vậy……” Giọng Thẩm Lạc Ngôn lúc này có cả sự đau khổ kìm nén, “Nhưng gạt ta sâu nhất, lại là phụ thân ta.”
“Lão Trang chủ?” Hồng Đậu rụt rụt cổ, khiếp đảm hỏi: “Ông ấy lừa ngươi cái gì?”
Thấy dáng vẻ Thẩm Lạc Ngôn thống khổ không thôi như thế, trong lòng Hồng Đậu nghĩ, vị lão Trang chủ kia khẳng định là lừa Thẩm Lạc Ngôn một chuyện rất lớn rất lớn, nếu không người luôn nghiêm khắc với chính mình như Thẩm Lạc Ngôn, cũng sẽ không thể nào có biểu hiện thất thố như bây giờ.
Thẩm Lạc Ngôn im lặng thật lâu, trên dung nhan tinh xảo của hắn, thần sắc tiều tụy mơ hồ hiện ra vẻ sắc bén lạnh lùng mà cố chấp, khi rũ mắt xuống, trong mắt hắn xẹt qua vẻ rối bời, tàn khốc, điên cuồng…… Cuối cùng, hết thảy đều biến thành thỏa hiệp.
Hồng Đậu cảm nhận được sự giam cầm trên tay dần dần biến mất, nam nhân đè ở trên người mình đã thong thả rời đi. Thần kinh căng chặt của nàng rốt cuộc cũng được thả lỏng, đáy lòng cũng âm thầm nhẹ nhàng thở ra.
Ngồi dậy từ trên mặt đất, cánh tay Hồng Đậu còn hơi hơi đau, nàng cúi đầu nhìn lại, liếc mắt một cái liền thấy trên cánh tay mình quả nhiên có vết máu do bị móng tay bấu vào, tuy rằng miệng vết thương không sâu, nhưng không rõ tại sao nàng lại có loại cảm giác, có lẽ vừa rồi Thẩm Lạc Ngôn đã thật sự định cứ thế mà xẻo đi khối da thịt này của nàng.