Mông Nhi lập tức nói: “Ta không nhỏ…”
“Mới mười bốn tuổi thôi, còn nhỏ mà.” Hồng Đậu cầm lên một quyển thoại bản ném qua, “Nếu ngươi ngại nhàm chán, vậy ngươi liền đọc sách đi.”
Mông Nhi nhặt sách lên, chỉ có thể bất đắc dĩ mở ra đọc.
Bỗng nhiên, A Miên đánh xe bên ngoài nói: “Nhìn sắc trời, hẳn rất nhanh sẽ mưa, nên tìm một chỗ tránh mưa trước.”
Không lâu sau, xe ngựa dừng trước một tòa miếu đổ, lúc này mưa đã nặng hạt.
Mông Nhi xuống xe trước, tiếp theo, A Miên cởi áo ngoài xuống khoác lên người Hồng Đậu, lúc này mới đỡ Hồng Đậu xuống xe. Hồng Đậu nắm tay hắn chạy nhanh tới dưới mái hiên.
Hồng Đậu được che chở rất tốt, chỉ có giày thêu màu trắng hơi ướt mà thôi, nàng lại ngược mắt, thấy A Miên đã ướt đẫm cả người, vội vàng nói: “Nếu cảm lạnh thì không tốt, chúng ta mau vào miếu đốt lửa sưởi thôi.”
Dứt lời, nàng dắt tay A Miên vào tòa miếu đổ, vừa bước vào đã thấy bên trong có người tránh mưa, là một nam một nữ, nam nhân một thân cẩm y hoa phục thân hình ốm yếu, tuy khuôn mặt tuấn mỹ, nhưng sắc mặt lại tái nhợt, hiện vẻ bệnh trạng, mà nữ tử mặc váy lưu tiên xanh ngọc bên cạnh hắn lại thiên sinh lệ chất, dịu dàng khả nhân.
Một nam một nữ này vốn đang ngồi bên lửa hong khô xiêm y, nhìn thấy có người tới, nữ tử bích sam yểu điệu đứng dậy, khẽ thở ra, cười hỏi: “Các vị cũng vào đây tránh mưa đúng không?”
“Phải…” Hồng Đậu cũng cười chào một tiếng, “Chào cô.”
“Cô nương khách khí.” Nữ tử bích sam lại hành lễ cười nói: “Tòa miếu đổ này cũng không phải của chúng ta, các vị cứ tùy ý là được.”
Hồng Đậu lại gật gật đầu, bắt lấy tay A Miên, dẫn theo Mông Nhi ngồi xuống một góc khác của tòa miếu.
Tòa miếu đổ đã có không ít cành khô cỏ khô, chuyện nhóm lửa, Mông Nhi một mình đã làm xong hết, Hồng Đậu dựng một cái giá, vắt áo ngoài của A Miên lên giá cạnh đống lửa để hong khô. Bận rộn làm xong hết thảy, nàng mới ngồi xuống bên cạnh A Miên, kéo kéo tay áo hắn nói: “Về sau mưa lớn như vậy, chàng trước hết đừng lo cho ta, nếu chàng cảm lạnh, ta sẽ rất đau đầu.”
A Miên cười, “Nếu Hồng Đậu cảm lạnh, ta sẽ càng đau đầu hơn.”
“Để phòng ngừa đối phương đau đầu, vậy về sau chúng ta đều không thể cảm lạnh.” Hồng Đậu cầm tay A Miên.
A Miên cười gật đầu.
Mông Nhi không nói gì, an tĩnh cầm một cây gậy điều chỉnh đám củi, để lửa cháy lớn hơn.
Lúc này, Hồng Đậu thấy nữ tử bích sam* (*áo xanh ngọc) bên kia lấy ra một túi nước, lại đưa một viên thuốc màu đen cho nam tử cẩm y trầm mặc ít lời kia, Hồng Đậu nghi hoặc chớp chớp mắt, nhỏ giọng nói: “Bọn họ… hẳn là phu thê nhỉ?”
“Dĩ nhiên là phu thê.” A Miên thuận miệng đáp lời, ngoan ngoãn cong eo thấp xuống một chút, nhìn Hồng Đậu giúp hắn lau nước mưa dính trên mặt, trên tóc.
Hồng Đậu chưa từng chăm sóc ai, nhưng khi lau vệt nước cho A Miên, động tác của nàng lại cực kỳ mềm nhẹ, nàng lại nhìn vị nữ tử bích sam kia, có chút băn khoăn mà nói: “Ta luôn cảm thấy… Ta dường như đã gặp vị cô nương này ở nơi nào rồi.”
“Ta đoán… đây đại khái là ảo giác của Hồng Đậu.”
Hồng Đậu gợi lên một lọn tóc ướt dán bên tai A Miên, dùng khăn lau khô, nàng hỏi: “Vì sao lại là ảo giác của ta?”
“Bởi vì đại tiểu thư Đường Môn từ nhỏ đã yếu ớt nhiều bệnh, nên hàng năm vẫn ở Giang Nam điều dưỡng thân thể, sau khi thành thân gả chồng vào một năm trước, liền theo trượng phu tới sống ở một trấn nhỏ hẻo lánh tại Thục Nam, chưa bao giờ lộ mặt trên giang hồ.”