Hồng Đậu chớp chớp mắt, chưa kịp hiểu ra mà trả lời: “Hắn sợ sau khi mình chết rồi, ngày tháng của Đường đại tiểu thư sẽ trôi qua trong khổ sở, lúc này mới muốn để nàng tìm người một tốt gả lần hai, đây hẳn cũng có thể gọi là rộng lượng.”
“Ta lại cảm thấy, đây chỉ là hành vi của người nhu nhược.”
Hồng Đậu hơi bất ngờ với những lời này của A Miên, nàng nghi hoặc, “Vì sao nói đây là hành vi của người nhu nhược?”
“Nếu hắn thật sự không nỡ để người mình thích chịu khổ trên thế giới này, vậy thì hẳn nên giác ngộ được, trên thế giới này chỉ một mình hắn mới có thể đem lại hạnh phúc cho người hắn yêu.” Mái tóc đen của A Miên rũ xuống eo, trong gió đêm hơi phất động, trên người hắn là một bộ thanh y, tựa như mang theo phong độ trí thức nhàn nhạt, giờ phút này, khóe môi hắn mang ba phần ý cười, khiến người ta không nhịn được muốn thân cận, lại không dám khinh nhờn ý vị thần thánh này.
Hồng Đậu đã rất quen thuộc với A Miên, nhưng thấy hắn như vậy, nàng cũng ngây ngốc vài giây mới nói: “Vậy theo A Miên, nếu chàng cũng ở trong hoàn cảnh giống như Ngụy Thức, chàng sẽ làm thế nào đây?”
“Rất đơn giản.” A Miên cười, “Nếu không cách nào yên tâm giao người yêu vào tay một người khác, vậy trước khi ta chết, ta sẽ dùng hết sức lực cuối cùng, để giết người ta yêu thương.”
Thần sắc Hồng Đậu cứng lại.
Đôi mắt đen nhánh thâm thúy của hắn mềm mại mà ấm áp, ngũ quan tuấn dật, dáng người thon dài, đẹp đến không bút mực nào tả xiết.
Nói là thần tiên cũng không quá.
Gió đêm lần thứ hai thổi đến, hơi lạnh lẽo, khiến nam nhân thiếu chút nữa bộc lộ hết tâm tư tăm tối của mình hồi thần lại.
A Miên hơi rũ mắt, nhìn Hồng Đậu đang ngây ra, trong mắt hắn có một tia hoảng loạn không dễ phát hiện, hắn rất nhanh lại cong khóe môi, nở một nụ cười nhẹ động lòng người, “Ta chẳng qua chỉ thuận miệng nói, Hồng Đậu nhất thiết đừng cói là thật.”
“A Miên…” Hồng Đậu thấp giọng gọi tên hắn.
A Miên bỗng nhiên có xúc động muốn thở dài, trách hắn khống chế tốt bản thân, vậy mà lại nói ra như vậy, khiến nàng sợ hãi. Hồng Đậu là một nha đầu nhát gan, nếu nàng cảm thấy sợ hãi, nàng nhất định sẽ chạy đi không quay đầu lại.
A Miên đang nghĩ xem nên trói Hồng Đậu lại nhốt trong phòng, hay trực tiếp đánh ngất Hồng Đậu, chờ nàng tỉnh lại liền nói cho nàng đây chỉ là ảo giác thì tốt hơn, thì bỗng nhiên, một thân thể mềm mại lao vào trong ngực hắn.
Là Hồng Đậu.
Hồng Đậu vùi đầu trong ngực hắn, buồn rầu nói: “Như vậy thật tốt.”
“Cái gì?” A Miên ôm eo nàng, giọng nói ôn hòa nhiễm chút mê mang.
Hồng Đậu nói: “A Miên nói, trước khi chàng chết, chàng sẽ dùng hết sức lực cuối cùng để mang người mình thích đi theo. Ta nói như vậy thật tốt.”
Thần sắc A Miên hơi khựng lại, “Ta không rõ.”
Khó có khi hắn lại không hiểu nổi.
Hồng Đậu nói: “A Miên biết đấy, ta nhát gan, lại sợ đau, nếu… nếu chàng thật sự xảy ra chuyện gì, ta tuyệt đối sẽ không dám tự giết mình. Ta nói, có A Miên động thủ, như vậy liền rất tốt.”
“Hồng Đậu…” Giọng A Miên hơi khô khốc, “Ta vẫn không rõ.”
“Ý của ta rất đơn giản.” Hồng Đậu hơi ngước mắt, nhìn hắn nói: “Ta không hy vọng A Miên đi trước ta, cũng không hy vọng mình là người bị bỏ lại, chỉ có thể chịu đau khổ.”