“Diệp Thu Bạch……” Hồng Đậu cắn môi, “Ngươi cầm tù Tô Kiếm Lai, cũng là vì ngươi muốn thực hiện kế hoạch đổi tim này sao?”
Nam nhân bật cười, “Hồng Đậu, vừa nói ngươi thông minh, sao ngươi lại hồ đồ rồi?”
“Lời này của ngươi có ý gì?”
“Tô Kiếm Lai chân chính không phải nam nhân bên cạnh ngươi kia, mà là ta.” Ngũ quan tinh xảo của hắn lộ vẻ ôn nhuận, đặc biệt là cặp mắt kia, như một mặt hồ tối, thỉnh thoảng lại có ánh nước sáng lên, khóe mắt hơi nhướng, tạo cảm giác đặc biệt ôn nhu khi nhìn người khác, tựa như tắm mình trong gió xuân vậy, vô cớ khiến người ta sinh thiện cảm, vạn phần tín nhiệm. Hắn nói: “Ta mới là Tô Kiếm Lai, ngươi hiểu chưa?”
Thân mình Hồng Đậu cứng đờ, nàng chậm chạp ngẩng đầu, nhìn về phía nam nhân đứng cạnh mình đang ôm mèo nhỏ. Tay nàng chậm rãi nâng lên, gỡ xuống mặt nạ trên mặt hắn. Trong ánh nến, dung nhan tuấn mỹ nhưng tái nhợt do đã lâu không thấy mặt trời của hắn, hoàn toàn xuất hiện trước mắt nàng.
Nàng thất thanh, “Diệp Thu Bạch……”
Nam nhân mặc tù phục chớp chớp mắt, một lát sau, hắn mới thong thả gật gật đầu, “Diệp Thu Bạch…… đây hình như là tên của ta.”
“Ngươi mới là Diệp Thu Bạch……” Hồng Đậu đột nhiên quay đầu lại nhìn nam nhân bên mép giường, “Ngươi mới là Tô Kiếm Lai!”
Nam nhân mặc một thân hỉ phục giơ tay đặt trên mặt mình, một mặt nạ da người rơi xuống, lộ ra chân dung đã lâu chưa xuất hiện.
Nam nhân có khuôn mặt tuấn lãng, vừa trơn bóng lại nhu hòa lịch sự, ngũ quan cực kỳ xinh đẹp, môi mỏng mang theo độ cong ưu nhã, mái tóc đen nhánh chưa búi thả sau lưng, đoan chính ngồi kia giống y như một thế gia công tử, phong tư đặc tú.
Đây là một nam nhân đẹp đẽ, cũng là một gương mặt Hồng Đậu chưa bao giờ thấy qua.
Một lát sau, Hồng Đậu “A” một tiếng, “Hóa ra……trong truyền thuyết Tô Kiếm Lai tẩu hỏa nhập ma bị cầm tù, kỳ thật người bị cầm tù…… chính là Diệp Thu Bạch.”
“Nói đúng ra, đúng là ta bị cầm tù.” Khóe miệng Tô Kiếm Lai chứa ba phần cười, “Cái chết của A Lê tra tấn ta từng ngày, về sau ta liền nhập ma. Đáng tiếc chính là, chưa bị giam ở nhà tù bao lâu, ta liền khiến Tiểu Bạch bị nhốt thay ta trong đó.”
Đó là vào 5 năm trước, chuyện xảy ra khi Diệp Thu Bạch đến phòng giam thăm sư phụ mình. Đối mặt với ân sư đã nhập ma của mình, Diệp Thu Bạch lại vẫn không hề đề cao cảnh giác, vì thế mà ngay hôm đó, Tô Kiếm Lai đã đả thương Diệp Thu Bạch, hơn nữa còn trao đổi thân phận với hắn.
Xương tỳ bà bị xuyên qua, trói buộc bằng bốn sợi xích huyền thiết, còn mặt nạ che giấu chân dung khiến người ta không thể nói được …… Không một ai phát hiện người trong nhà lao đã không phải Tô Kiếm Lai. Mà loại thuốc mỗi nửa tháng Tô Kiếm Lai cho Diệp Thu Bạch ăn cũng chính là để giữ cho Diệp Thu Bạch luôn luôn si ngốc.
Hồng Đậu đột nhiên nhớ tới chuyện xưa mà công tử áo trắng từng nói với nàng, gió xuân và một đóa hoa lê yêu nhau, một trận bão táp lại khiến hoa lê rơi xuống đất, từ đây, gió xuân đều tìm kiếm hoa lê của hắn.
Hoa lê chính là Tân Lê, mà gió xuân, vẫn luôn là Tô Kiếm Lai.
Chuyện cũng không phải như Hồng Đậu đã nghĩ, không phải Diệp Thu Bạch yêu sư nương mình, mà là Diệp Thu Bạch nàng vốn quen biết này, nay từ đầu đã chính là Tô Kiếm Lai.
Nàng chưa bao giờ quen biết Diệp Thu Bạch chân chính, hơn nữa…… Nàng còn rung động với nam nhân ngụy trang thành Diệp Thu Bạch này.
Đúng là châm chọc.
P/s: Người ta sẵn lòng cho đi một ngón tay, là vì người ta...muốn quả tim của bạn 😌 (so với tim thì ngón tay đã là cái gì:v). Đừng vội tin lời ngon tiếng ngọt nha, kể cả hành động (có vẻ ngon ngọt) cũng thế. Bài học ở đây là: 1/ Xem xét kỹ về vấn đề trao đổi (không có chuyện vô cớ được lời:3) và 2/ Người ta có thể là (hoặc giống như) nam chính, nhưng chưa chắc đã là nam chính của bạn (mà là nam chính của người khác:))))
Mê trai là bệnh, phải trị nhe:3.