A Miên cong môi mỉm cười, hắn hơi khom lưng, ghé gần hơn vào mặt Hồng Đậu, thậm chí còn có thể cảm nhận được hơi thở nàng thoáng chốc gấp gáp hơn. Hắn cười, “Hồng Đậu tức giận?”
“Ta có thể không tức giận sao!?” Hồng Đậu “Hừ” một tiếng, “Cái gì mà Hồng Đậu sinh Nam Quốc… Tương lai nếu con chúng ta biết tên của nó có nguồn gốc thế này, khẳng định nó sẽ không vui!”
“Nhưng ta lại rất thích tên này nha.” A Miên cười bế nàng lên ngồi trên ghế, hắn vừa vén tóc mai nàng, vừa cúi đầu khẽ hôn lên khóe môi nàng, như buồn rầu mà nói: “Làm sao bây giờ? Tên ta thích, Hồng Đậu lại không thích.”
“Suy xét đến việc chàng là phụ thân của con ta…” Hồng Đậu nhíu mày, không vui thỏa hiệp, “Vậy được rồi, tên đứa bé đầu tiên liền do chàng đặt, chờ có đứa thứ hai, chàng chỉ có thể nghe theo ta.”
A Miên bật cười, “Tiểu nha đầu, để ta nhắc nhở nàng một câu, hiện tại nàng ngay cả một đứa trẻ cũng chưa mang thai đâu đó.”
Cho nên nàng không khỏi đã nghĩ quá xa rồi.
“Gấp cái gì?” Hồng Đậu vỗ vỗ bụng mình, “Nơi này sớm hay muộn cũng sẽ có tiểu Nam Quốc!”
A Miên có lệ, “Phải phải phải, Hồng Đậu sớm hay muộn cũng sẽ có tiểu Nam Quốc.”
Thôi được, tuy rằng hắn nói rất có lệ, chẳng qua Hồng Đậu vẫn quyết định không so đo với hắn. Xà thần kia dường như cũng thực sự có chút bản lĩnh, nói không chừng ngày mai sau một giấc ngủ dậy, nàng liền thật sự có mang! Tuy rằng xà thần không thể đưa nàng trở lại thời không trước đó, điểm này có chút đáng tiếc, nhưng có thể phù hộ nàng nhanh chóng mang thai đứa trẻ cũng là một chuyện rất tốt rồi.
Nhắc tới chuyện trở lại thời không của mình, Hồng Đậu liền lập tức nhớ tới chuyện phải thu thập bốn tờ Mao gia gia, nàng sốt ruột kéo tay áo A Miên, “A Miên, có phải chàng đã đưa tờ Mao gia gia kia cho A Mộc trưởng lão rồi không?”
“Mao gia gia?”
“Chính là Trường Sinh Quyển mà các người nói đó!”
“Hóa ra Hồng Đậu nói đến thứ này.” A Miên lấy ra một tờ giấy màu đỏ, “Ta thấy Hồng Đậu dường như rất để ý đến Trường Sinh Quyển, vì thế liền trả lại một tờ giả cho A Mộc trưởng lão. Thế nào, Hồng Đậu muốn thứ này sao?”
“Muốn!” Hồng Đậu lập tức đoạt lấy Mao gia gia từ trên tay A Miên, nàng thở phào nhẹ nhõm, “Vẫn may A Miên chàng chưa trả Mao gia gia lại, nếu không ta còn phải nghĩ cách trộm về từ chỗ A Mộc trưởng lão.”
“Sao Hồng Đậu lại muốn có được Trường Sinh Quyển thế?” A Miên hỏi: “Tuy có nghe đồn Trường Sinh Quyển là một tờ bản đồ kho báu, nhưng đến nay vẫn chưa ai có thể khám phá ra bí mật trên Trường Sinh Quyển, huống chi, Hồng Đậu cũng không phải kiểu người dã tâm muốn đoạt kho báu.”
Nhưng phản ứng của Hồng Đậu đối với Trường Sinh Quyển đã biểu đạt rất rõ, nàng cực kỳ coi trọng thứ này.
Hồng Đậu thầm nghĩ, đây chẳng qua là một tờ Mao gia gia bình thường, lại không phải bản đồ kho báu thật sự, có thể khám phá ra bí mật gì mới là lạ. Nàng cẩn thận cất tờ Mao gia gia này vào người, lại cười tủm tỉm nói: “Không phải ta đã nói, về sau ta muốn dẫn A Miên đến một nơi rất xa sao? Chỉ khi có thứ này, ta mới có thể dẫn theo A Miên cùng nhau rời đi.”
“Vậy sao?” Khóe mắt A Miên khẽ nhếch, nhẹ nhàng cười, “Hẳn là nơi đó… nhất định rất quan trọng đối với Hồng Đậu.”