Lúc này, hắn hết sức bình tĩnh, không hề có chút tức giận nào. Trong đầu hắn chỉ hiện lên một ý nghĩ, nhất định phải tẩn cho lão già trọc mặt mày hiền từ không bò xuống được khỏi giường. Cơn tức của hắn không kìm nén được nữa, còn kiềm chế thì sẽ nghẹn chết mất.
Hòa thượng Quảng Phổ thấy hắn vụt xuống nhưng lại không hề tránh né, ngược lại ánh mắt lại tỏ ra vui mừng. Đúng vậy, chỉ cần Mạc Vấn, ra tay đánh người, hắn sẽ phải nhận lấy tội danh thiên cổ.
Hòa thượng Quảng Phổ quả nhiên liệu việc như thần, có điều lão đã đoán sai một điểm. Lúc Mạc Vấn bước lên đài, lão đã để ý đến cây gậy gỗ trong tay hắn, cho rằng cây gậy này không thể chứa được bao nhiêu linh khí, một khi đánh trúng lão sẽ lập tức gãy rời. Có điều lão đã nhầm, cây gậy trong tay Mạc Vấn không gãy còn đầu lão thì đau như bị sét đánh.
Mạc Vấn thấy lão ta tỏ ra đau đớn, biết hiếu bổng trong tay mình đã có tác dụng bèn xoay tay nện thêm một gậy, “Ta nói không lại ông nhưng có thể đánh thắng ông.”
Tuy hòa thượng Quảng Phổ đã vượt qua Thiên kiếp nhưng dính hai gậy vẫn đau đến méo mặt. Nếu đã ra tay tất Mạc Vấn cũng chẳng e ngại gì cả, gậy này nối tiếp gậy kia. Khi đánh đến gậy thứ bảy thì rốt cục lão hòa thượng kia cũng không chịu nổi, nhảy lên tránh né.
Lúc này Hoàng thượng mới phục hồi tinh thần, lập tức hạ lệnh, thái giám bên cạnh vội vàng cao giọng hét, “Hoàng thượng có chỉ, mau bắt yêu đạo lại.”
Mạc Vấn mặc kệ, nhảy lên đuổi theo hòa thượng Quảng Phổ. Lão hòa thượng gian xỏa không có binh khí, công phu hộ thể lại hoàn toàn vô dụng, chỉ còn nước cố gắng né trên không. Bị Mạc Vấn nện liên tiếp hai gậy nữa, làm cho lão lộn ngược xuống đất.
Tuy Hoàng thượng đã hạ chỉ nhưng lại chẳng có ai dám tiến lên bắt Mạc Vấn, tất nhiên đám dân chúng xung quanh cũng không dám ra tay. Bọn họ đến đây là để xem cảnh náo nhiệt, quan tâm làm gì kẻ bị đánh là tên ăn mày đầu đường xó chợ hay cao tăng Phật môn mình từng quì bái chứ.
Bị Mạc Vấn đánh tới tấp nhưng hòa thượng Quảng Phổ vẫn muốn giữ phong độ nên không hề lên tiếng cầu viện, chỉ cố hết sức thi triển thân pháp tránh đông né tây, trong lòng hi vọng Hoàng thượng có thể ngăn cản hành vi điên cuồng của Mạc Vấn.
Tới lúc này dĩ nhiên Mạc Vấn đã chẳng sợ gì nữa. Con người sống trên đời sở dĩ chịu cúi đầu là vì còn có tâm nguyện chưa hoàn thành, bây giờ đã không thể ngồi lên cái ghế Quốc sư, hắn cũng vứt luôn tâm huyết nửa năm vừa qua. Trong lòng Mạc Vấn đã chẳng còn vướng bận gì nữa, chỉ muốn đánh cho lão già trọc này cắp đuôi mà chạy, chứng minh mình thắng không phải do lão ta cố ý nhường.
Ý nghĩ này tràn ngập tâm trí Mạc Vấn, hắn liên tục đuổi đánh hòa thượng Quảng Phổ. Nếu dùng pháp thuật để đánh thì không lộ rõ được bản lĩnh, dùng một cây gậy gỗ đánh cho lão ta chạy thục mạng mới chứng minh được cho những kẻ dưới kia thấy.
“Mau bắt yêu đạo kia lại.” Tên thái giám hét đến khản giọng, Mạc Vấn nghe được tuy chán nản nhưng lại không hề phân tán tư tưởng, chỉ một mực tập trung đuổi đánh hòa thượng Quảng Phổ. Lão hòa thượng xảo quyệt này cũng thật kiên trì, chịu hai ba chục gậy rồi mà vẫn cắn răng không kêu. Trong lòng lão thừa hiểu, chỉ cần kêu một tiếng thì việc sẽ bại lộ.
Quan binh bên dưới thúc ép tùy tùng tiến lên, đám tăng nhân của Hộ Quốc Tự thấy Quảng Phổ bị đánh cũng xông lên cứu viện, có điều những người này làm sao ngăn Mạc Vấn lại được. Quảng Phổ trốn vào đâu Mạc Vấn đuổi đến đó, vung hiểu bổng vụt liên tiếp. Bây giờ mặt mũi lão ta đã như cái bánh bao. Mắt thấy còn ở lại đây sẽ thực sự bị Mạc Vấn lấy mạng, lão ta vội vàng bay lên vọt về hướng đông, Mạc Vấn cũng nhảy lên vụt hai gậy vào lưng, lão già trọc đau đến váng đầu nhưng vẫn liều mạng bỏ chạy. Mạc Vấn đuổi sát theo sau, đánh cho lão ta chạy đến năm sáu dặm mới ngừng lại.
Phát tiết được cơn giận trong người, Mạc Vấn cảm thấy hết sức thư thải, chợt nhớ đến lão Ngũ, hắn vội vàng quay về. Lúc này gã thái giám mặt trắng không râu vẫn đang hô hoán đuổi bắt yêu đạo, Mạc Vấn thấy thế bèn tiện tay nhảy về hướng bắc đánh cho gã ta một gậy ngã chỏng vó ra đất.
“Hộ giá!” Hoàng thượng kinh hoàng hét lên, đám hộ vệ xung quanh nháo nhào chắn trước người y. Đám người này biết mình không cản được Mạc Vấn, tuy chắn trước Hoàng thượng nhưng tên nào tên nấy đều nhắm mắt chờ chết.
“Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn, khởi bẩm Hoàng thượng, hiện giờ Quốc sư thần thông quảng đại, rộng lượng bao dung đã chạy ngoài năm dặm rồi.” Mạc Vấn đề khí hô lớn, trận đấu pháp của hắn sắp thành lại bại, oán khí tích tụ trong lòng không thể kìm nén được.
“Mau mau bắt hắn lại.” Hoàng thượng sợ đến tái mặt, chỉ sợ Mạc Vấn cũng ra tay đánh mình.
“Quốc sư vừa mới bảo vệ dân chúng, mệt đến mức đứng không vững, sao bây giờ chạy nhanh thế?” Mạc Vấn lớn tiếng hỏi.
Lúc này một vị võ tướng đang chạy tới từ phía tây, vừa chạy vừa kêu Mạc Vấn không được hành động thiếu suy nghĩ.
“Ngươi là đương kim Hoàng thượng, ta là con dân nước Tấn, ta sẽ không làm gì ngươi đâu.” Mạc Vấn hừ lạnh một tiếng, đạp đất mượn lực bay về hướng tây, lão Ngũ đang lo lắng đứng đợi ở đó.
“Lão gia, đánh chết con lừa trọc kia là được rồi, việc gì phải dọa cả Hoàng thượng nữa?” Lão Ngũ cầm lấy hiếu bổng, mở miệng hỏi. Lúc này Mạc Vấn hết sức bình thản, không giống như đang nổi giận.
“Ta chỉ đánh tên hoạn quan tự tuyệt đường con cháu thôi.” Mạc Vấn thuận miệng đáp.
“Mạc đạo trưởng, chạy mau.” Vương tướng quân xông qua nháy mắt với hắn. Người này quá béo, khi cứu giá bị rớt lại phía sau, giờ Mạc Vấn bay về sau, y ngược lại trở thành tiền trận.
“Hành vi của bần đạo không phạm vào luật pháp đại Tấn, kẻ nào dám đến bắt ta?” Mạc Vấn đề khí quát một tiếng, đã không được người đời tôn trọng thì phải làm cho họ e sợ.
Lúc này Chu tướng quân đã chạy tới đứng cạnh Hoàng thượng, còn mở miệng nói gì đó, do khoảng cách quá xa nên Mạc Vấn không rõ đầu đuổi thế nào. Chỉ thấy một lát sau Hoàng thượng đã vội vàng rời đi.
“Tiên sinh, việc này sợ là khó mà bỏ qua được.” Chu Quý nhân nói.
“Chủ tớ chúng ta rời khỏi đây thôi, không thể liên lụy Quý nhân.” Mạc Vấn lắc đầu thở dài.
“Bây giờ mà đi sẽ thành cái cớ cho người ta lợi dụng, về phủ rồi tính.” Chu Quý nhân liếc mắt với Mạc Vấn một cái rồi dẫn thị nữ đi trước.
Mạc Vấn gật nhẹ đầu, vẫy vẫy tay với lão Ngũ rồi theo đường cũ trở về.
“Huynh đệ, đệ thật oai phong, trong quân cũng có nhiều tướng sĩ hận lão Quốc sư kia. Lần này, đệ đã xả giận giúp họ rồi.” Trương Động Chi vừa đuổi theo vừa cười to.
“Trương tướng quân đứng xa đệ ra một chút, tránh bị liên lụy.” Mạc Vấn quay lại, chỉ thấy sắc mặt Trương Động Chi hết sức bình thường, không hề có ý chế nhạo.
“Sợ gì chứ, đệ có vào đại lao ta cũng vẫn đi gặp.” Trương Động Chi cười ha hả.
“Chỉ sợ đại lao không giam nổi đệ.” Đại sự tuy chưa thành nhưng lại có thể kết giao với hai vị bằng hữu là Chu Quý nhân và Trương Động Chi, Mạc Vấn cảm thấy hết sức ấm áp.
“Không cười nữa, lần này đệ đã dọa Hoàng thượng sợ đến tái mặt, sợ rằng ngày sau sẽ khó có chỗ đứng.” Trương Động Chi thở dài, lắc đầu nói.
“Đệ tranh cái ghế Quốc sư là vì lòng mang thiên hạ, muốn phò tá minh quân tạo phúc cho thiên hạ chứ không hề nghĩ gì cho mình. Đại sự không thành, tuy trong lòng tiếc nuối nhưng không trọng dụng đệ thì chỉ thiệt cho nước Tấn mà thôi.” Mạc Vấn thản nhiên trả lời.
“Người ngoài mà nghe được thì đệ sẽ bị chửi là kẻ ngông cuồng vọng tưởng đó.” Trương Động Chi cười nói.
“Ngông cuồng vọng tưởng cái gì, bản lĩnh của lão gia nhà ta các ngươi cũng thấy rồi, người có bản lĩnh đều như vậy đó. Loại vô tích sự mới phong độ được như con lừa trọc kia.” Lão Ngũ xen vào.
“Biết lão gia mình gây phải đại họa, ngươi vẫn còn nói đỡ cho hắn được à?” Trương Động Chi bất đắc dĩ nhìn lão Ngũ một cái.
Lão Ngũ chỉ cười mà không đáp. Trương Động Chi lại quay sang Mạc Vấn, “Theo ta thấy thì đệ nên mau rời khỏi đây đi. Trong cấm vệ nước Tấn có rất nhiều cung thủ giỏi,đệ đừng ở lại.”
“Đa tạ Trương tướng quân đã nhắc nhở. Nếu cứ thể bỏ đi đệ sẽ thành tội nhân của nước Tấn, cho dù không có tư cách, đệ cũng không thể cõng cái tội dánh đó trên lưng, bằng không sau này còn đi lại trong nước thế nào được.” Mạc Vấn lắc đầu đáp. Đã không được quan gia trọng dụng thì chỉ có thể quay lại con đường hàng yêu trừ ma. Lần đấu pháp này tất sẽ khiến thanh danh hắn lan xa, người đời có thể coi thường phẩm cách nhưng chắc chắn không dám xem nhẹ bản lĩnh của hắn, sẽ có một ngày bọn họ hóa giải được hiểu lầm với hắn.
“Nói hay lắm, đệ về vương phủ trước đi, ta còn vướng việc công, làm xong sẽ đến tìm đệ.” Trương Động Chi nói.
“Huynh về phủ đi, thân cận quá với đệ không tốt đâu.” Mạc Vấn nói.
“Hào khí khi đánh lão già trọc bay đi đâu rồi, đứng đó càm ràm như đàn bà thế. Đi mau!” Trương Động Chi xua tay.
Mạc Vấn gật đầu rồi quay người rời đi. Lúc ngồi kiệu trở về, tin tức về buổi đấu pháp đã lan khắp đường lớn ngõ nhỏ, điều khiến hắn vui mừng là cho dù mắng chửi hắn thế nào thì mọi người vẫn biết hắn chính là người đã đánh cho Quốc sư chạy thục mạng.
Nghe được tiếng bàn tán, Mạc Vấn không biết nên khóc hay cười. Có khi việc hắn đánh Quảng Phổ cũng không phải việc gì tồi tệ quá, nếu không đánh người, người đời sẽ cho rằng hắn kém cỏi.
Về đến Vương phủ, Chu Quý nhân đang ngồi chờ ở chính sảnh, trên bàn chủ vị có một bát cháo.
“Mấy ngày rồi chưa ăn, tiên sinh ăn tạm bát cháo đi.” Chu Quý nhân đang che trán ngồi ở vị trí chủ, thấy hắn bước vào bèn đứng dậy chỉ bát cháo trên bàn nói.
“Lại gây thêm rắc rối cho Quý nhân rồi, ta đã bảo lão Ngũ thu dọn hành trang, đợi chạng vạng tối mà không có ai đuổi đến thì sẽ lập tức rời đi.” Mạc Vấn ngồi xuống ghế khách.
“Nói bậy nói bạ gì đó, lại đây ngồi đi, ngươi sợ ở gần quả phụ như ta sẽ gặp xui xẻo phải không?” Chu Quý nhân bất mãn nhìn hắn.
Mạc Vấn thấy nàng có vẻ nổi giận bèn vội ngồi sang ghế chủ rồi cầm bát cháo lên ăn.
“Chuyện hôm nay tuy nghiêm trọng nhưng ngươi không cần lo lắng quá, gia phụ rất có địa vị trong triều, nhất định có thể bảo vệ được ngươi. Đợi một thời gian nữa cho yên ổn rồi tính tiếp.” Chu Quý nhân nói.
Những lời này khiến Mạc Vấn hết sức cảm động, hắn có thể cảm nhận rõ sự chân thành trong từng câu chữ của nàng.
“ Ngươi chắc cũng phát hiện ra rồi, sẽ có một ngày hai hoàng nhi của ta ngồi lên ngôi hoàng đế, đến lúc đó ngươi có thể thực hiện hoài bão của mình. Bây giờ ngươi hãy nín nhịn, ở lại trong phủ bảo vệ cho mẹ con ta được không.” Chu Quý nhân nói.
Mạc Vấn nghe vậy cũng không đáp ngay. Vốn dĩ hắn rất ghét những việc tranh đấu trên quan trường, không muốn ở lại đây chút nào. Có điều Chu Quý nhân lại đối đãi chân thành như vậy, tình ý ẩn trong đó chưa nói, riêng ơn tri ngộ với hắn đã hết sức chân thật rồi. Việc đi hay ở này, trong chốc lát hắn làm sao có thể quyết đoán ngay được.
“Ăn đi đã.” Chu Quý nhân cũng không vội.
Mạc Vấn gật đầu, vừa cầm thìa cháo lên thì ngoài phủ truyền đến tiếng hét của thái giám, “Tây tịch Vương phủ, Mạc Vấn tiếp chỉ!”
Hai người quay sang nhìn nhau, thánh chỉ đến nhanh như vậy, nhất định là lành ít dữ nhiều...