"Xảy ra biến cố gì rồi?" Mạc Vấn lên tiếng hỏi, bên trong Hoàng cung đang cử hành La Thiên Đại Tiếu, đây là pháp sự có cấp bậc cao nhất của Đạo gia, nếu không phải bất đắc dĩ thì tuyệt đối không thể quấy nhiễu.
"Lại đây, xử lý cho bản tướng quân một chút." Trương Động Chi nhún nhún vai với mấy vị đại phu đang nơm nớp lo sợ.
Mấy người vội vàng lấy lụa thô và trúc bản chuyên dụng cố định chỗ xương gãy cho Trương Động Chi, Mạc Vấn tiến lên giúp Trương Động Chi buộc lại.
Chỉ chốc lát sau, thương thế trên cánh tay trái của Trương Động Chi đã được xử lý xong, bởi vì không thể mặc áo giáp được nữa nên gã liền nhờ Kỳ Bá Viện phái người đưa áo giáp về phủ Tướng Quân, hạ nhân đưa áo giáp về tự nhiên sẽ nói lại tình hình của Trương Động Chi cho đám người Phương thị.
Trương Động Chi một tay cầm đao cùng Mạc Vấn quay trở lại Càn Dương Môn.
Trên đường đi, Trương Động Chi tranh thủ kể lại ngọn nguồn sự tình cho Mạc Vấn, vào hai tháng trước, quốc sư bỗng đề nghị kêu gọi người xuất gia trong thiên hạ cử hành pháp hội phổ độ chúng sinh với quy mô lớn và La Thiên Đại Tiếu, vì nước Tấn cầu phúc tiêu tai, Hoàng thái hậu đã đáp ứng chuyện này.
Trải qua hơn một tháng chuẩn bị, đôi bên đều đã triệu tập được một số lượng lớn hòa thượng và đạo nhân, La Thiên Đại Tiếu và pháp hội phổ độ chúng sinh được cử hành long trọng tại Hoàng thành, do đây là sự kiện trọng đại nên cần Hoàng đế đích thân chủ trì, nhưng Hoàng đế mới chỉ có mười tuổi, cân nhắc đến tiểu Hoàng đế không thể ngồi lâu trước mặt mọi người, cũng như không thích hợp xuất đầu lộ diện bên ngoài hoàng cung nên pháp sự được ấn định là sẽ cử hành bên trong hoàng cung. Hoàng cung chia thành ba cung Đông Trung Tây, Trung cung làm chủ, là lớn nhất, Đông Tây là phụ, nhỏ hơn, lúc cử hành pháp sự đạo nhân sẽ ở phía Đông, hòa thượng ở phía Tây, phía trên Hoàng cung dùng vải ngũ sắc che trời.
Một khi pháp sự được cử hành thì nhất định phải duy trì bảy bảy bốn mưới chín ngày, vì để phòng ngừa trong số đạo nhân và hòa thượng làm lễ có mật thám trà trộn vào, gây nguy hiểm đến an toàn của hoàng tộc, phủ Thái Úy đã tiến hành bố trí rất cẩn mật, do hoàng thân Tư Mã Lâm Cát dẫn cận vệ bảo vệ bên trong hoàng thành, ngoài ra còn phái mấy vị đại tướng trung thành chia ra bảo vệ bốn cửa Đông Tây Nam Bắc của hoàng thành, nghiêm cấm người ngoài tiến vào, cũng không cho phép đạo nhân và hòa thượng làm lễ ra ngoài.
Kế hoạch ban đầu là vậy, nhưng một đêm nọ tiếng tụng kinh đột nhiên biến mất, trong hoàng thành hoàn toàn tĩnh lặng. Lúc đầu Trương Động Chi cho rằng đây là dị tượng do pháp sự tạo thành, nhưng mấy ngày liền không hề thấy thái giám trong hoàng cung chở thùng phân ra bên ngoài đổ, trong lòng gã sinh nghi, bèn phái người đi ba cửa khác thăm dò tin tức, lại phát hiện quân canh giữ ở ba cửa khác đều đã bị đổi thành người của phủ Quốc Sư.
"Phủ Quốc Sư có bao nhiêu binh sĩ?" Mạc Vấn cắt ngang lời Trương Động Chi.
"Phủ Quốc Sư không có binh sĩ, nhưng bọn họ cầm lệnh bài Hổ phù của Hoàng thượng, có thể điều động quân đội trong cả nước, tên nô tài trước đó cũng cầm Hổ phù lệnh cho ta phải rút quân, ta cảm thấy sự tình khác thường nên đã xin Chu tướng quân truyền thủ dụ, nhưng tên nô tài kia lại làm như không thấy thủ dụ của Chu tướng quân, tất nhiên ta sẽ không dẫn binh rời đi, bởi vậy đôi bên mới động thủ." Trương Động Chi nhanh chóng trả lời.
Mạc Vấn nghe vậy chậm rãi gật đầu, thế cục của Kiến Khang hắn đã biết đại khái, ba đại gia tộc Vương, Chử, Chu và triều đình đều có thân tín dòng chính của mình, Trương Động Chi là thân tín bên phía Chu gia, đến thời khắc mấu chốt tất nhiên sẽ tận hiến cho Chu gia, Hoàng thượng cũng không nhất định có thể điều động gã được.
"Chu tướng quân hiện giờ ở đâu?" Mạc Vấn lại hỏi.
"Trong hoàng cung, tất cả văn võ trong triều từ tam phẩm trở lên đều ở trong cung." Trương Động Chi nói đên đây càng tỏ vẻ nôn nóng, "Ngươi tới thật đúng lúc, lúc này bên trong hoàng cung rất có thể đã phát sinh biến cố, ngươi và ta dẫn binh vào cung cần vương cứu giá."
"Chuyện này có điểm khả nghi, nhưng xông vào hoàng cung chính là tội lớn, ngươi không thể so với ta, ngươi còn vướng bận gia đình, nếu chúng ta đoán sai, triều đình nhất định sẽ giáng tội ngươi." Mạc Vấn nói.
Trương Động Chi nghe được lời của Mạc Vấn, dừng lại quay đầu nhìn hắn, "Nếu không nắm chắc mười phần thì ta sao dám dẫn binh vào cung, chuyện này không thể trì hoãn, mong ngươi đừng vì thù xưa mà khoanh tay đứng nhìn."
Mạc Vấn tất nhiên biết mối thù mà Trương Động Chi nhắc tới là chỉ nước Tấn năm đó đã xua đuổi hắn, nhưng chuyện này đã qua nhiều năm, hắn đã sớm quên rồi, đúng là Chu tướng quân đối với hắn không tốt, nhưng Chu quý nhân đối với hắn lại rất có tình nghĩa, hắn tất nhiên sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
"Trong cung có bao nhiêu đạo nhân, bao nhiêu hòa thượng?" Mạc Vấn bước về phía trước.
"Mỗi bên đều có hơn một ngàn." Trương Động Chi bước nhanh theo sau.
"Mười hai vị cao công của La Thiên Đại Tiếu là những ai?" Mạc Vấn lại hỏi, phàm là pháp sự đều có phân ra chính và phụ, La Thiên Đại Tiếu là pháp sự lớn nhất của Đạo giáo, cao công chủ trì phải có từ mười hai người trở lên.
"Dạ chân nhân mời tới một nữ nguyên quân thân hình thướt tha, dung mạo xinh đẹp, nghe nói họ Lý. Còn có Thiên Tuế chân nhân của Bích Thủy Đàm cũng được mời tới, ngoài ra còn có chín vị chân nhân nguyên quân của bổn quốc, đều là các vị đại đức đã chịu Thiên Tiên đại giới." Trương Động Chi nói.
Mạc Vấn nghe vậy lại gật đầu, ngày đó hắn và lão Ngũ đến Bích Thủy Đàm, phát hiện lúc Thiên Tuế rời đi đã mang theo phất trần, lúc đó hắn đã hoài nghi Thiên Tuế ra ngoài không phải làm việc riêng, thì ra là nhận được lời mời tới tham gia pháp sự. Ngoài ra cái được gọi là “Thiên Tiên đại giới” là chỉ đại giới cuối cùng của Thái Thanh Tông, người nhận giới này không những phải thuộc lòng trên trăm bộ kinh văn và các loại lễ nghi, mà còn cần phải có tu vi Tử khí trở lên, nói cách khác, trong hoàng cung ít nhất đang có mười hai vị Tử khí đạo nhân, vậy mà tên quốc sư do yêu vật kia biến thành vẫn dám đến quấy phá.
Kỳ Bá Viện cách Càn Dương Môn cũng không xa, sau thời gian một nén hương hai người đã đến được Càn Dương Môn, lúc này thị vệ mặc giáp vàng do Trương Động Chi dẫn đầu đã bị đẩy ra khỏi bên ngoài hoàng cung, chỗ cửa thành có không ít xác binh lính nằm ngổn ngang, rất rõ ràng vừa nãy hai bên đã động thủ.
"Mạt tướng vô dụng, không thể phòng thủ cửa thành." Một đám phó tướng quỳ một chân xuống xin thỉnh tội.
Trương Động Chi cũng không trách cứ thuộc hạ của mình, khoát tay ra hiệu bọn họ đứng dậy, sau đó nhìn Mạc Vấn.
Mạc Vấn chăm chú nhìn vị hòa thượng trung niên mặc cà sa đỏ đang đứng trên tường thành, người này gương mặt tuy đủ ngũ quan nhưng lại không rõ ràng, thần thái trên mặt cũng rất cứng ngắc, khiến hắn cảm thấy nghi ngờ là quanh thân người này có tỏa ra yêu khí nhưng cũng có tồn tại khí tức nhân loại, nếu là yêu vật hóa thành người thì không nên có khí tức của nhân loại, còn nếu là thần thức của yêu vật chiếm đoạt thân thể thì không thể phát ra kịch độc được.
Nhìn thấy người này, trong lòng Mạc Vấn nổi lên một cảm giác quái dị không nói nên lời được, lúc đầu hắn cũng không biết cảm giác quái dị này từ đâu ra, suy nghĩ chốc lát mới tìm ra được nguồn gốc, hơi thở của người này quái dị là một trong số đó, chỗ quái dị nhất là người này không những không có tóc, mà còn râu, thậm chí ngay cả lông mày cũng không có.
Hòa thượng trung niên này đang nhìn mọi người dưới thành, nhưng tầm mắt của y chủ yếu tập trung trên người Trương Động Chi, y không sao ngờ được Trương Động Chi lại có thể được cứu sống, càng không ngờ được tên này có thể trở lại nhanh như vậy.
"Gã có Hổ phù trong tay, quân coi giữ tường thành đều nghe theo hiệu lệnh của gã." Trương Động Chi thấp giọng nói với Mạc Vấn.
Mạc Vấn nghe vậy gật đầu, lúc này trong hoàng cung thật sự có tồn tại yêu khí, nhưng rất khó cảm giác được số lượng và thuộc tính của yêu khí, khoảng cách gần thế này mà lại không thể nhận ra được, loại tình huống này trước nay hắn chưa từng gặp bao giờ.
"Để bảo đảm vẹn toàn, nên thử thăm dò nó trước." Cân nhắc một lúc, Mạc Vấn đưa tay vào ngực móc hộp phù ra, lấy ra một lá Tử phù, hơi do dư lại bỏ Tử phù vào lại, lấy ra Hoàng phù vẽ một lá phù chú tinh tú, sau khi đóng dấu pháp ấn thì bắt đầu niệm chân ngôn, tấm phù biến thành Nữ Thổ Bức (con dơi cái hệ Thổ) - một trong hai mươi tám tinh tú.
Con dơi này màu đen, hình thể chỉ lớn chừng cái bát, hòa thượng trên tường thành thấy được Mạc Vấn chỉ biến ra một con vật nhỏ yếu thế này thì ngay lập tức nhếch miệng bật cười, tuy rằng cười, nhưng vẻ mặt vẫn cứng ngắc như vậy.
Mạc Vấn biến ra Nữ Thổ Bức không phải để sai nó tác chiến, mà là muốn dựa vào nó kiểm tra khí tức trong thành và tên hòa thượng này, sau khi biến ảo ra con dơi Mạc Vấn lập tức sai nó bay về phía Bắc, lúc con dơi bay qua tường thành thì khí tức của tên hòa thượng đột nhiên tăng mạnh, như vậy liền chứng tỏ con yêu vật kia chắc chắn là một con bọ cạp thuộc tính thổ, Mạc Vấn có cảm giác, tiếp tục dùng thần thức điều khiển con dơi bay về phía Bắc, bay tới khu vực vải ngũ sắc che phủ, con dơi đột nhiên biến mất, lá Hoàng phù bị xé nát thành nhiều mảnh.
Nữ Thổ Bức là tinh tú phương Bắc, phương Bắc là tinh tú thuộc về sinh tử, con dơi biến mất chứng tỏ nó đã cảm giác được khí tức tử vong nồng đậm, mà phù chú bị rách nát là do chịu lực phản chấn gây nên, cũng chính là nói khi tức ở khu vực che vải ngũ sắc đã bị phong toả.
Cũng bởi vì khí tức bị phong toả nên dẫn đến không thể nào truyền ra âm thanh, chỉ cách mấy dặm nhưng lại không thể nào cảm nhận được số lượng và thuộc tính của yêu vật bên trong hoàng cung cũng là do khí tức bên trong hoàng cung bị phong bế gây nên.
"Thế nào?" Trương Động Chi lo lắng nhìn về phía Mạc Vấn.
"Bên trong hoàng cung đã xảy ra chuyện lớn rồi, phải mau chóng cứu viện." Mạc Vấn rút kiếm ra khỏi vỏ, đề khí lao lên phía trước.
Hòa thượng không lông mày mặc áo đỏ thấy Mạc Vấn lao về phía tường thành, liền tung người nhảy ra nghênh đón, Mạc Vấn nhìn thấy rõ ràng, yêu vật này trong lúc xuất chưởng thì đồng thời từ trong miệng cũng phun ra một luồng khói độc vàng nhạt rất khó phát hiện.
Mắt thấy khói độc phun tới, Mạc Vấn không né không tránh, bay xuyên qua đám khói, đến gần huơ kiếm chặt phăng đầu của yêu tăng kia xuống.
"Ngươi không sợ độc của ta." Đầu tên yêu tăng đã bay khỏi cổ bỗng phát ra tiếng kêu quái dị.
Binh lính hai bên đều không ngờ được trận đấu có thể kết thúc chỉ trong nháy mắt, thấy Mạc Vấn mới chỉ một chiêu đã chặt đầu của hòa thượng xuống, không khỏi kinh hô thành tiếng.
Mạc Vấn lăng không tránh được ngụm máu tanh phun ra từ cổ họng yêu tăng nọ, đợi thi thể của nó rơi xuống đất liền vận chuyển linh khí hạ xuống bên cạnh thi thể, dùng mũi kiếm móc lấy Hổ phù đang lăn trên đất cho Trương Động Chi. Trương Động Chi vươn tay bắt lấy, quân lính trên tường thành thấy vậy sợ hãi không dám vọng động.
"Mau mở cửa thành." Trương Động Chi hét lớn.
Quân coi giữ thành mất thủ lĩnh như rắn mất đầu, đành phải xuống thành mở cửa.
Mạc Vấn vẫn luôn quan sát thi thể không đầu nọ, dựa theo lẽ thường sau khi yêu vật chết phải hiện ra nguyên hình, nhưng lúc này tuy yêu vật đã tắt thở nhưng vẫn là hình người, chỉ có tay chân là xuất hiện biến hóa rất nhỏ, lớp da bên ngoài dần chuyển thành lớp vảy cứng của bọ cạp.
"Chỉ nhận lệnh Hổ phù thôi đúng không, các ngươi mau bò về lại doanh trại phía Tây thành cho bản tướng quân." Trương Động Chi tức giận hạ lệnh cho đám binh sĩ áo đỏ không rõ thị phi kia.
"Để bọn họ lập công chuộc tội, trấn giữ cửa thành." Mạc Vấn thu hồi tầm mắt nói với Trương Động Chi.
Trương Động Chi nghe lời của Mạc Vấn, ném hổ phù cho một tên tướng lĩnh bên cạnh, để gã đi tiếp quản chỉ huy.
"Đây là quái vật gì." Trương Động Chi liếc mắt nhìn thi thể không đầu, tay chân đã biến thành chân của bọ cạp, hỏi.
"Chỉ là một loài bọ cạp thôi, con này đạo hạnh không cao, nhưng không biết tại sao lại nhận được không ít hương khói của nhân gian." Mạc Vấn nhíu chặt mày.
"Trước đừng quản nó, vào hoàng cung thì sẽ biết chân tướng ngay." Trương Động Chi thúc giục.
Mạc Vấn gật đầu, tiếp đó dẫn binh vào cung với Trương Động Chi, trước đây hắn đã từng đến hoàng cung nước Tấn, rất hiểu cấu trúc của hoàng cung. Toàn bộ hoàng cung đại khái có thể chia làm ba vòng ngoài, giữa và trong, nơi bị vải ngũ sắc che là vòng giữa - nơi nội thị và cung nữ ở, và vòng trong nơi hoàng thân quốc thích ở.
Chỉ chốc lát sau hai người đã đến được cửa lớn vòng giữa, lúc này cánh cửa lớn đi thông trong cung đang mở toang, bên trong rất yên tĩnh, đến gần Trương Động Chi bước nhanh tiến lên, nhưng lại bị chặn ở ngoài cửa.
Mạc Vấn vươn tay lên, phát hiện khu vực cửa thành có một bức bình phong vô hình bao quanh vòng trong và vòng giữa của hoàng thành, bức bình phong này có tính đàn hồi, chắc là bình phong bằng linh khí.
"Có bình phong ngăn cách, ngươi ở đây đợi ta, ta tiến vào xem thử tình huống." Mạc Vấn dặn dò một tiếng với Trương Động Chi, rồi bước xuyên qua bình phong linh khí to lớn đó tiến vào bên trong cung.
Vừa xuyên qua bình phong vô hình, một mùi máu tanh nồng đậm liền dội thẳng vào mặt, Mạc Vấn dõi mắt nhìn quanh thì thấy cả hoàng thành đỏ rực màu máu, các mảnh thi thể vương vãi đầy đất, trên các toà lầu các, trong đình viện và hành lang là đủ loại yêu vật xấu xí hung ác...