"Ngươi đừng đi a, nè nè nè, xin ngươi trở lại đi mà." Bên trong động truyền tới tiếng Quỳnh Dao đạo cô gào thét.
Mạc Vấn dùng đan đỉnh trao đổi Tiên Nhân Lệ với nàng, trong lòng đã thoải mái hơn nhiều, nghe Quỳnh Dao gào thét, chẳng những không có quay đầu, ngược lại càng đi nhanh hơn.
Bản thân Tiên Nhân Lệ đã toả ra hương thơm độc đáo, Quỳnh Dao đạo cô đem nó đặt trong ống hắc mộc chính là để che giấu mùi thơm của nó, có được Tiên Nhân Lệ, gánh nặng đè nén trong lòng Mạc Vấn cuối cùng cũng được gỡ bỏ, đưa tay sờ sờ ống gỗ trong ngực, tung người lao về hướng bắc.
Chốc lát sau, Mạc Vấn dừng lại, xoay người bay về hướng tây, đi tới căn nhà lá của Mã lão đạo cùng đạo đồng lúc trước, lúc này lão đạo đang chải đầu rửa mặt bên chậu nước.
"Chân nhân đã đến được sơn động cao chót vót kia?" Lão đạo họ Mã kinh ngạc hỏi.
Mạc Vấn gật đầu một cái, lại nhìn xung quanh phòng, phát hiện đạo đồng đang ở trong bếp nhóm lửa.
"Chân nhân đã lấy được Tiên Nhân Lệ?" Mã lão hỏi, dị hương trên người Mạc Vấn xông vào mũi lão, mùi hương kia không phải hoa cũng chẳng phải gỗ, không phải xạ hương cũng chẳng phải đá, thanh tịnh tâm hồn, thấm đẫm ruột gan.
Mạc Vấn gật đầu lần nữa, nhìn đứa bé kia một cái, lại nhìn về phía Mã lão đạo, Mã lão đạo hiểu ý, đi theo Mạc Vấn ra khỏi nhà lá.
"Mã đạo trưởng, đứa trẻ này lai lịch ra sao?" Mạc Vấn thấp giọng hỏi.
"Nó là đứa bé bị bỏ rơi, do bần đạo tám năm trước nhặt được dưới chân núi, Chân nhân hỏi câu này, chẳng lẽ muốn dìu dắt nó?" Mã lão đạo kích động đến mức run run, lão biết Mạc Vấn tuyệt kỹ đầy mình, nếu được hắn truyền nghề thì đứa trẻ kia ngày sau nhất định có thể thành danh.
"Nếu đạo trưởng không trách bần đạo đường đột, thì bần đạo xin được lưu lại pháp môn tu hành cho nó." Mạc Vấn lên tiếng thương nghị, cậu bé này có thiên phú dị bẩm, khí linh thần động, đáng quý nhất chính là bản tính trung chính, không sợ cường quyền, tri ân đồ báo (*có ơn tất báo).
Mã lão nghe được lời Mạc Vấn lại càng run hơn, chắp tay nói, "Tuy chúng ta tình cảm rất tốt, nhưng nó đã hiểu chuyện, nếu cứ theo bần đạo thì chỉ có làm lỡ tiền đồ của nó, bần đạo sẽ gọi nó ra, bái chân nhân làm thầy."
"Không cần như vậy, bần đạo có chuyện quan trọng trong người, không thể tự mình dạy dỗ nó, vậy ta sẽ đem những gì cốt yếu nhất viết xuống, để nó tự mình tu luyện, còn phải làm phiền đạo trưởng dạy dỗ nó đạo lý làm người, có được không?" Mạc Vấn hỏi, hắn vốn chẳng có lòng dạ nào thu đồ đệ, nhưng lại không đành lòng để cho một tài năng thiên phú thế này bỏ qua cơ hội tốt tu hành.
"Được được được." Mã lão đạo luôn miệng đáp ứng, rồi lại dẫn Mạc Vấn trở về phòng, vẫy tay gọi đứa trẻ kia tới, "Vị Chân nhân này muốn thu ngươi làm đồ đệ, mau mau dập đầu bái sư phụ."
"Sư phụ, người không quan tâm đến ta nữa sao?" Đạo đồng kia nhìn Mạc Vấn một cái, rồi xoay người ôm lấy chân phải Mã lão đạo.
Mạc Vấn thấy đạo đồng kia vẻ mặt đáng thương, vội vàng lên tiếng giải thích, "Ta sẽ không mang ngươi đi đâu, chẳng qua là lưu lại pháp thuật cho ngươi, sư phụ ngươi sẽ dạy dỗ ngươi học tập lĩnh ngộ, ngày thiên hạ đại loạn không còn xa nữa, nam nhi dù sao cũng phải có thành tựu gì đó mới được."
"Nhanh dập đầu cho sư phụ, ngươi chẳng phải luôn muốn học võ sao, vị chân nhân này bản lĩnh còn lợi hại hơn mấy vị đạo trưởng dưới núi đó." Mã lão đạo sợ Mạc Vấn thay đổi chủ ý, bèn kéo đạo đồng kia lại gần Mạc Vấn dập đầu.
"Không cần như vậy, bần đạo cũng không quá coi trọng danh phận." Mạc Vấn khoát tay nói.
Đạo đồng kia rất là cố chấp, nhất quyết không quỳ. Mạc Vấn cũng không trách nó, ngồi xuống trước bàn đưa tay vào ngực lấy ra hộp phù, xuất ra ba lá phù, phân làm pháp môn luyện khí, Truy Phong Quỷ Bộ, Cầm Phong Quỷ Thủ. Trầm ngâm thêm một lát lại lấy ra bốn lá phù, ghi chép bảy phần kiến thức phù chú, nhanh chóng viết xong rồi xếp lại giao cho Mã lão nói, "Đây là luyện khí, võ công, phù chú ba loại kỹ nghệ, phải học từ dễ đến khó, trong vòng bảy năm phải truyền thụ hết cho nó, truyền xong lập tức đốt ngay, không được truyền ra ngoài."
Mã lão đạo nhận lấy lá phù lại lần nữa bắt đạo đồng kia dập đầu bái sư, đạo đồng kia thấy Mạc Vấn không có ý định dẫn nó đi, bèn quỳ xuống dập đầu.
Nghi thức bái sư vốn hết sức rườm rà, có điều tình hình không cho phép nên đành bỏ hết, sau ba lần lạy Mạc Vấn liền nâng đạo đồng lên, lễ bái sư có quy định rõ, ba lạy chín vái thì là thầy, nếu chỉ ba lần lạy thì là nửa thầy.
"Việc này… sao có thể được?" Mã lão đạo cảm động không nói nên lời, trước đó lão vẫn cho là Mạc Vấn sẽ dẫn đệ tử của mình đi, không ngờ Mạc Vấn mặc dù truyền nghệ nhưng lại không muốn chiếm danh phận.
"Có gì mà không được?" Mạc Vấn cười đem hộp phù để vào trong ngực.
"Ngươi tên là gì?" Đạo đồng kia vẻ mặt sợ sệt đi tới kéo vạt áo hắn, hỏi.
"Hỗn xược, nói chuyện với sư phụ sao có thể thất lễ như vậy?" Lão đạo ở bên cạnh lên tiếng khiển trách, tuy là khiển trách nhưng lại không có ý trách cứ chút nào.
Mạc Vấn giơ tay xoa đầu đạo đồng, "Học được võ nghệ và pháp thuật thì sau này phải tạo phúc cho dân, trừ gian diệt ác, không được ỷ mạnh hiếp yếu."
"Được." Đạo đồng gật đầu liên tục nhưng cũng không gọi hắn là sư phụ.
Mạc Vấn chẳng những không trách nó, mà ngược lại thấy đứa bé này biết trọng tình nghĩa lại càng vui vẻ yên tâm, xoay người nhìn về phía Mã lão đạo, Mã lão đạo hiểu ý, biết Mạc Vấn có lời muốn nói với Vô Danh, liền mượn cớ ra ngoài.
Mạc Vấn cúi đầu cười một cái với đạo đồng, xong dùng linh khí đánh ngất, bế nó nằm lên giường nhỏ, tiếp đó vận linh khí đem chỗ Bổ Khí Đan trong bụng chưa hấp thụ hết ép ra, lấy nước rửa sạch rồi cho Vô Danh ăn vào, rồi lại nắm lấy cổ tay trái Vô Danh truyền linh khí vào, giúp nó đả thông kinh lạc, vận hành chu thiên.
Sau nửa canh giờ, Mạc Vấn thu hồi linh khí, nhìn Vô Danh đang hôn mê trên giường một cái, rồi khoác túi quần áo xoay người ra khỏi phòng.
Mã lão đạo đang ở ngoài cửa thấp thỏm chờ đợi, Mạc Vấn bàn giao với lão mấy câu, xong đem chỗ vàng còn dư lại trên người tặng lại hết, cáo từ rời đi.
Hắn sở dĩ muốn truyền thụ pháp thuật cho đạo đồng này, xét về công hay tư đều có nguyên nhân cả. Về tư, hắn thích tính cách của nó, lại thiên phú cực cao, xứng đáng đem bí pháp Thượng Thanh phát dương quang đại. Về công, khi trước thời điểm hắn đi tìm A Cửu đã từng đi khắp các nơi, thấy được yêu nghiệt rõ rang đang tăng mạnh, người ta vẫn nói: “Vận nước sắp hết nhất định có nhiều yêu nghiệt”, yêu nghiệt quỷ mị tăng mạnh là dấu hiệu cho thấy thiên hạ sắp đại loạn, chỗ bình chướng vây khốn A Cửu kia là do Thượng Thanh Tổ Sư tạo ra, tuyệt không có khả năng bị vỡ, hắn đã quyết định sẽ ở nơi đó vĩnh viễn bầu bạn với nàng. Tuy hắn sẽ không rời khỏi A Cửu nhưng lòng lại lo chuyện thiên hạ, cho nên mới tìm người truyền nghệ, trong thời loạn thế phải có người làm việc thiện cứu khổ cứu nạn.
Hắn lưu lại pháp môn tu hành cho Vô Danh, xuất thủ giúp nó đả thông kinh lạc, thậm chí còn đem Bổ Khí Đan trong bụng bức ra cho nó ăn, dồn hết khả năng chu cấp, mục đích là vì trợ giúp Vô Danh lúc bắt đầu, chuyện trong thiên hạ chính là như vậy, dù cho thiên tư thông minh, ngộ tính cao ngất trời cũng cần phải có trưởng bối dìu dắt, nếu không có người chăm nom, mầm non dù tốt mấy cũng khó thành cây quý.
Lấy được Tiên Nhân Lệ thuận lợi ngoài dự kiến, thời gian rất là dư dả, nhưng Mạc Vấn cũng không dám trì hoãn phút nào, nhanh hết sức trở về, hắn trở về sớm một phút, A Cửu cũng thoát khỏi đói bụng sớm một phút.
Chạng vạng tối lên đường, giờ Ngọ ngày hôm sau chạy về Tuyết Sơn. Lúc còn cách Tuyết sơn một trăm dặm Mạc Vấn dừng lại, hắn trông thấy dưới chân núi phía nam đang có rất đông đạo nhân, số lượng ước chừng hơn trăm người, xem quần áo thì đều là môn hạ Ngọc Thanh.
Mạc Vấn thấy vậy khẽ cau mày, chuyện này cũng nằm trong dự liệu của hắn, Ngọc Thanh Tông chết nhiều người như vậy, mất hết mặt mũi, sao có thể bỏ qua cho hắn được?
Chỉ cần là một đám đông thì tất phải có người thủ lĩnh, đây là lẽ đương nhiên, hơn một trăm giáo chúng Ngọc Thanh này cũng có người dẫn quân, trong khi những người khác đều đang ngồi xếp bằng tĩnh tọa chống đỡ giá rét, thì chỉ có người này đứng chống tay đưa mắt nhìn về phía đông.
Vị này tuổi tác chắc phải ngoài tám mươi, thân hình gầy gò, râu tóc bạc phơ, người mặc đạo bào bằng vải xanh, tay nâng cây phất trần màu trắng, gió núi thổi qua, vạt áo tung bay, tóc mai khẽ động, trông rất thanh cao thoát tục, tiên phong đạo cốt.
Người này chắc hẳn cũng đã thấy hắn, hai người cách xa trăm dặm đối mặt nhìn nhau, một lát sau, Mạc Vấn có cử động trước, tung người bay về hướng đối phương, đối phương nếu như đã tìm đến nơi này thì kiểu gì cũng phải chính diện đối mặt, nếu không cho họ một câu trả lời, bọn họ sẽ không chịu đi.
Lúc cách đối phương năm mươi dặm, giáo chúng Ngọc Thanh tất cả đều đứng dậy, lúc cách hai mươi dặm đối phương bắt đầu lấy ra binh khí, lão đạo kia hơi quay đầu lại, chắc là nói với mọi người phía sau cái gì đó, cả đám đều lập tức thu hồi binh khí.
Cách ngoài trăm trượng, Mạc Vấn hạ xuống đất, đi bộ tiến lên.
Giáo chúng Ngọc Thanh thấy hắn đến, mặt không khỏi lộ vẻ tức giận.
"Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn, Thiên Khu Tử lễ độ." khi còn cách năm trượng Mạc Vấn dừng bước, chắp tay trước nói.
"Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn, Xích Long Tử đáp lễ." Lão đạo tóc trắng chắp tay hoàn lễ, thanh âm rất từ tốn.
Mạc Vấn nghe đối phương nói lập tức biết người này là ai, Xích Long Tử là chưởng giáo Ngọc Thanh phái, tục danh là Thái Sử Chính Công, là nhân vật đã tu hành viên mãn, chỉ đợi đến song giáp (120 tuổi) để phi thăng.
"Tệ phái vài ngày trước đã nhận được Cửu Long đỉnh do Thượng Thanh Tông Thiên Cơ Tử chuyển đến, cũng đã biết được nguyên nhân của sự việc này, Xích Dương Tử không phân biệt rõ trắng đen, để sự nóng vội làm mờ mắt, chỉ biết đuổi giết không điều tra kỹ lưỡng, chuyện này Ngọc Thanh phái đã phạm rất nhiều sai lầm." Xích Long Tử lên tiếng.
"Bần đạo cố chấp, làm bị thương mấy chục đồng đạo Ngọc Thanh, nghiệp chướng sâu nặng khó mà bù đắp, xin Thái Sử chưởng giáo giáng tội." Mạc Vấn lên tiếng nói, đối phương đã tự kể ra cái sai của bên mình trước, hắn cũng nên thừa nhận sai sót của bản thân.
"Người trẻ tuổi phạm sai lầm luôn là điều khó tránh khỏi, Tam Thanh đồng khí liên chi, bần đạo vốn không nên gây khó dễ cho ngươi, nhưng ta lại là người chủ sự của Ngọc Thanh, Ngọc Thanh Tông xảy ra biến cố lớn như vậy, bần đạo dù sao cũng phải cho ngàn vạn giáo chúng một câu trả lời." Xích Long Tử ăn nói rất hòa hoãn.
Mạc Vấn nghe vậy trong lòng rùng mình, đối phương quả nhiên vẫn không chịu buông qua hắn.
Không cần biết Xích Long Tử tu vi thế nào, hắn đều không thể bó tay chờ chết, nếu như hắn bị giết thì A Cửu sẽ phải chết đói. Dù cho Ngọc Thanh phái không giết hắn, chỉ huỷ đi tu vi thì hắn cũng không có cách nào sống sót được trên đỉnh núi, huống chi Tiên Nhân Lệ chỉ có thể bảo vệ A Cửu một năm không chết, trong một năm này hắn vẫn còn phải tiếp tục nghĩ cách tìm thức ăn cho nàng.
Trong lòng đã định, linh khí trong cơ thể lập tức bắt đầu vận chuyển, Mạc Vấn lấy ý hành khí, chuẩn bị chiến đấu.
Nhưng đúng lúc này, hắn bỗng nhiên cảm thấy có một luồng linh khí bá đạo vừa dày vừa nặng xuyên qua cơ thể xông vào, áp chế linh khí bản thân, linh khí của hắn vừa mới xuất ra liền bị ép trở về Khí Hải.
Mạc Vấn kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy Xích Long Tử tay trái cầm phất trần ngón trỏ hơi nhấc lên. Đối phương chỉ dùng một ngón tay đã có thể trấn áp được hắn.
Trong nháy mắt Mạc Vấn cảm thấy toàn thân lạnh như băng, Xích Long Tử tuy dừng lại ở phàm trần, nhưng tu vi linh khí ít nhất phải ở cấp bậc Thiên Tiên, hắn căn bản không có sức đánh trả.
Ngay tại lúc Mạc Vấn đang vô cùng căng thẳng, hắn chợt phát hiện Xích Long Tử đã thu hồi linh khí.
"Ngày hôm qua Bần đạo đã lên đỉnh núi, nhìn thấy lệnh chính (vợ) đang bị giam cầm, ta càng cảm giác được chuyện này sai ở Ngọc Thanh, không nên nhằm lúc ngươi đang khổ cực tìm lệnh chính lại tìm ngươi gây khó dễ. Nhưng Thiên đạo có thừa có thiếu, Chân nhân đã làm chuyện mặc dù có thể có tình nhưng lại quá mất nhân đức, bần đạo khổ tâm suy nghĩ hồi lâu mà vẫn không thể nghĩ ra cách xử trí vẹn toàn, thượng sách không nghĩ ra, cũng chỉ có thể dùng hạ sách vậy." Xích Long Tử nói.
"Mời Thái Sử chưởng giáo nói rõ." Mạc Vấn nói.
"Môn hạ Tam Thanh được Thiên đạo ban ân, ban cho tuyệt kỹ pháp thuật về cơ bản đều giống nhau, hôm nay Ngọc Thanh Tông ta sẽ phái ra ba vị hậu bối tuổi tác xấp xỉ với Chân nhân, cùng Chân nhân so tài Kỳ Hoàng (y thuật), võ nghệ, pháp thuật ba loại kỹ nghệ. Chân nhân thắng một ván có thể bảo toàn tính mạng, thắng hai ván có thể lưu lại tu vi, nếu như Chân nhân ba trận toàn thắng, thì ta sẽ miễn toàn bộ các tội trước kia, không biết ý Chân nhân thế nào?"…