"Sư phụ mặc quần ngắn." Vô Danh nói, trên bờ có không ít người, nó cảm thấy xấu hổ.
Mạc Vấn cười không tiếp lời. Vô Danh thấy vẻ mặt của Mạc Vấn, đoán hắn sẽ không đi lấy, bất đắc dĩ đành phải với lấy hai lá bèo vây quanh bên hông, nhảy lên bờ đuổi theo phụ nhân trộm quần áo.
Phụ nhân kia kéo con cá lớn, mặc dù sốt ruột nhưng lại đi không nhanh, nhìn thấy Vô Danh đuổi theo, vội vàng quăng quần áo đã trộm lại.
"Phụ nhân ngươi thật đáng giận, đã được cá lớn còn muốn ăn trộm." Vô Danh hét lớn với người đó, nhặt quần áo trên đất lên, quay người trở về.
Mạc Vấn từ chỗ có cỏ cây che đậy ra khỏi mặt nước, vận chuyển linh khí hong khô quần ngắn, mặc áo trong và đạo bào, kiểm tra vật tùy thân không bị mất, liền cầm bảo kiếm trở về cùng Vô Danh.
Trở về Tần phủ, mọi người ở Tần gia đã chuẩn bị cơm nước xong, chỉ chờ hai người trở về.
Tiệc rượu được tổ chức tại đại sảnh, người nhà Tần thị đều đến đông đủ. Sau khi Mạc Vấn vào cửa, Tần trưởng thôn đứng thẳng dậy, mặt phiếm hồng, không biết nên nói gì với Mạc Vấn. Tần phu nhân muốn làm dịu bầu không khí lúng túng, nhưng cũng không biết nên mở lời ra sao, dù gì trước đó bà cũng cũng không đồng ý gả Tần Vân cho Mạc Vấn.
"Sao chàng về muộn vậy?" Tần Vân đi tới đón.
"Đóng cửa lại." Mạc Vấn nói với Tần Vân, nói xong thì dẫn Vô Danh nhập tiệc, tự ngồi xuống ghế đầu, Vô Danh ngồi bên phải.
"Chuyện lúc trước không trách được các người, xin mời hai vị ngồi xuống, ta có chuyện muốn nói." Mạc Vấn nói với hai người đang xấu hổ, hai người thấy Mạc Vấn rộng lượng như vậy, vừa xấu hổ vừa cảm kích, muốn nói vài lời cảm ơn lại không tìm được từ thích hợp, đành phải ngượng ngùng ngồi xuống.
"Bần đạo xin Ngụy Vương ban hôn chỉ vì thể diện của Tần gia và Tần Vân. Hiện nay chiến loạn nổi lên bốn phía, ai là chủ thiên hạ còn chưa biết, chức quận công này sợ là củ khoai lang bỏng tay, chức quan này có nên làm hay không xin nhạc phụ suy nghĩ kỹ càng." Mạc Vấn nói với Tần trưởng thôn.
Tần trưởng thôn thấy Mạc Vấn sửa lại xưng hô, biết hắn rộng lượng không ghi thù, lòng chợt nhẹ nhõm, đứng dậy nói: "Mọi việc đều do hiền tế làm chủ."
"Ta sẽ ở lại đây ba ngày để làm trọn lễ nghĩa, ba ngày sau Tần Vân theo ta xuôi nam trở lại đạo quán, mấy ngày này nhạc phụ cứ suy nghĩ cho thật kỹ, đến lúc đó rồi quyết định cũng không muộn." Mạc Vấn nói.
"Được được." Tần trưởng thôn gật đầu liên tục.
"Mời cha ngồi xuống nói chuyện." Tần Vân đóng cửa quay lại, ngồi ở vị trí chính giữa Mạc Vấn và Tần trưởng thôn.
"Lão phu cũng đã sống rất lâu rồi, đối nhân xử thế hiếm khi có chỗ thất lễ, nhưng hết lần này tới lần khác lại cư xử không đúng mực trước mặt hiền tế, giờ thấy thật hổ thẹn." Tần trưởng thôn gián tiếp xin lỗi.
"Nhạc phụ còn có nỗi lo về sau, làm việc khó tránh khỏi vội vàng." Mạc Vấn khoát tay nói.
Mạc Vấn xử sự rộng lượng, không truy cứu chuyện lúc trước, càng không làm nhục bọn họ, vậy nên mọi người Tần gia cũng yên lòng, nâng ly cạn chén ăn uống, ăn xong mỗi người đều tự mình trở về phòng.
"Xin lão gia nhận lấy." Tần Vân cầm một tờ giấy đỏ hình vuông lớn chừng bàn tay đưa cho Mạc Vấn.
Mạc Vấn biết rõ trên này viết ngày sinh tháng đẻ của Tần Vân, đưa tay tiếp nhận, mở ra nhìn thoáng qua, Tần Vân năm nay mười tám, sinh nhật vào tháng ba.
Cưới vợ bé không cần phải trao tóc cho nhau, cũng không cần ngày sinh tháng đẻ phía nhà trai, nhưng để tỏ lòng tôn trọng với đối phương, Mạc Vấn lấy bút viết ngày sinh tháng đẻ của mình lên mặt kia tờ giấy, sau đó giao giấy đỏ cho Tần Vân, "Nàng giữ đi."
Tần Vân xem bát tự xong, nghi ngờ nhìn Mạc Vấn.
Mạc Vấn thấy vẻ mặt nghi ngờ của Tần Vân, thế là cũng nghi hoặc nhìn lại nàng.
Tần Vân thấy thế mở miệng giải thích, "Thiếp vẫn cho rằng lão gia tu đạo thành công, có thuật trú nhan, không ngờ còn trẻ tuổi như vậy, tính ra lão gia chỉ hai mươi mấy tuổi đã làm Hộ quốc chân nhân của nước Triệu."
"Ta và nàng không phải người ngoài, nếu đã trở thành phu thê thì không thể để nàng không biết gì cả. Nguyên quán của ta ở huyện Tây Dương nước Tấn. Mười bảy tuổi thành thân, ngày thành thân thì người Hồ xuôi Nam, toàn bộ người nhà đều bị sát hại, cô dâu Lâm thị bị người Hồ cướp đi, bản thân ta cũng bị trọng thương, sau đó được người hầu Ngô Vân cứu. Sau khi trị thương xong hai người chúng ta ra Bắc tìm nàng, trong lúc tình cờ đã bái nhập Thượng Thanh Tông, học tập pháp thuật võ nghệ, tiếp đó vào Man Hoang phía Tây Nam tu hành. Sau khi rời núi, ta đảm nhiệm chức gia sư cho Đông Hải Vương nước Tấn, tiếp đó lại chuyển đến nước Triệu, đạt được vị trí hộ quốc của nước Triệu, dẫn binh Đông chinh, đổi được năm năm giảm thuế cho bách tính nước Triệu. Ta có tổng cộng bảy người đồng môn, người vợ A Cửu chính là đồng môn, vì là dị loại tu hành, Thượng Thanh Tông cấm đệ tử dị loại kết hôn với đệ tử nhân loại, chúng ta thân mật đã phạm vào giáo quy, A Cửu bị nhốt trong Tuyết Sơn ba năm, nhờ cơ duyên xảo hợp đã chứng vị phi thăng, mấy năm trước đã đến Địa Phủ nhậm chức." Mạc Vấn lời ít ý nhiều giới thiệu tình huống của mình cho Tần Vân.
Tuy Mạc Vấn chỉ nói qua loa, Tần Vân vẫn nghe đến mức kinh ngạc không thôi, trước đó nàng tuyệt đối không ngờ rằng vợ của Mạc Vấn lại là dị loại.
"Lão gia cứu thiếp chính là vì nghĩ tới Lâm thị?" Tần Vân châm trà cho Mạc Vấn.
"Phải." Mạc Vấn cũng không giấu giếm.
"Lâm thị đến nay vẫn không có tin tức?" Tần Vân hỏi.
"Nhiều năm trước ta đã tìm được nàng ấy, khi đó nàng ấy đã nương thân cho người Hồ, áo cơm không lo sống rất tốt. Thấy gạo đã nấu thành cơm nên ta không dẫn nàng ấy đi. Nhiều năm sau, ta lại đi thăm nàng ấy, phát hiện nàng ấy đã sinh con cho người Hồ, bởi vì ta là quốc sư của nước Triệu, quyền cao chức trọng, người Hồ đó lại nhiều năm không được thăng chức, trong lúc giận dữ đã trút giận lên người nàng ấy. Lúc ta đến phủ tướng quân thì nàng ấy đã bị người Hồ hành hạ đánh đập rối loạn thần trí. Ta giết người Hồ kia, đưa mẹ con các nàng rời đi, tận tâm trị bệnh điên của nàng. Không ngờ sau khi nàng ấy thanh tỉnh, không còn mặt mũi nào gặp ta, đã bóp chết bé gái kia sau đó bản thân cũng tự tìm cái chết." Mạc Vấn thở dài một hơi.
Tần Vân nghe vậy đưa tay định phủ lên mu bàn tay Mạc Vấn an ủi, nửa chừng lại hơi do dự, sau đó vẫn là vỗ nhẹ lên tay phải Mạc Vấn.
Mạc Vấn thấy Tần Vân không bởi vậy sinh lòng đố kị, trong lòng rất là thoả mãn, quay đầu nhìn về phía nàng, phát hiện ánh mắt nàng cực kỳ nhu hòa, lương thiện, càng thấy mình không nhìn lầm người.
"Mới đầu là yêu ai yêu cả đường đi, nhưng cũng không chỉ dừng ở đó." Mạc Vấn nói ra.
Tần Vân rất thông tuệ, tự nhiên nghe hiểu được ngụ ý của Mạc Vấn, "Thiếp thân không trải qua gập ghềnh như lão gia, tuy cha là quan nhỏ, nhưng áo cơm lại không lo, cũng không phải chịu khổ gì, chịu uất ức lớn nhất trong cuộc đời này chính là bị quân Lương bắt đi, không ngờ trong họa có phúc, gặp được lão gia."
"Năm đó khi tìm kiếm A Cửu ta từng xảy ra xung đột với tăng nhân và đạo nhân của giáo phái khác, gây thù hằn không ít. Khoảng thời gian trước lại trở mặt với Long tộc Nam Hải và Đông Hải, ngày nào đó nếu gặp phải đánh nhau trả thù, nàng cũng đừng quá kinh hoảng." Mạc Vấn nói.
"Long tộc chính là Long Vương hô mưa gọi gió ư?" Tần Vân hiếu kỳ vượt qua cả lo lắng.
"Đúng vậy." Mạc Vấn gật đầu nói.
"Lão gia có thể địch nổi bọn họ?" Tần Vân mở to hai mắt.
"Long Vương thì ta chưa từng đánh, không biết có thể thắng gã hay không, long tử thì đã giao thủ, chưa từng thua." Mạc Vấn cười nói.
"Lão gia bản lĩnh như thế, vậy chắc hẳn ngày thành tiên lên trời không còn xa nữa." Tần Vân cẩn thận dò hỏi.
Mạc Vấn nghe vậy quay đầu cười liếc nhìn Tần Vân, "Nàng cứ yên tâm, trong mấy chục năm nữa ta sẽ không phi thăng."
Bất tri bất giác, màn đêm buông xuống, ăn tối xong Mạc Vấn lại không ở chung với Tần Vân, mà ở cùng một phòng với Vô Danh.
Ngày kế tiếp hai người lại lần nữa nói chuyện, cơ bản đều là Tần Vân hỏi, Mạc Vấn trả lời. Đến giữa trưa, có thôn dân kinh hoảng chạy vào, "Quận công đại nhân, không xong rồi, quân Lương đã đến cách phía tây trấn mười dặm."
Tần trưởng thôn nghe vậy kinh hãi, nơi đây chỉ là một trấn nhỏ, cũng không có nhiều binh mã có thể chống lại địch.
"Hiền tế, phải làm sao đây?" Tần trưởng thôn dò hỏi Mạc Vấn vừa nghe thấy động tĩnh ra ngoài.
"Có bao nhiêu nhân mã?" Mạc Vấn hỏi tên thôn dân đến báo tin nọ.
"Có khoảng một trăm người." Thôn dân đáp.
"Một trăm người?" Mạc Vấn nghe vậy thì rất nghi ngờ, dựa theo lẽ thường quân Lương xuôi Nam cướp bóc không nên phái ít nhân mã như vậy được.
"Không cần hoang mang, ta cùng ngươi đi xem thử." Mạc Vấn xoay người trở về phòng, cầm trường kiếm theo.
Vừa mới ra khỏi cửa, lại có một thôn dân chạy tới, "Đại nhân, có một Lương tướng đang kêu gào bên ngoài trấn, nói là tướng quân quận Lũng, muốn tới tặng quà mừng cho Mạc chân nhân."
Mạc Vấn nghe vậy thì ném trường kiếm cho Vô Danh mới chạy tới, nói với người báo tin nọ, "Mời bọn họ tiến vào."
"Hiền tế còn có người quen ở nước Lương?" Tần trưởng thôn kinh ngạc hỏi.
"Nghèo ở chợ không người hỏi, giàu ở thâm sơn có bà con xa, đạo lý này dùng ở đâu cũng đúng cả." Mạc Vấn cười khổ lắc đầu, lúc này danh tiếng của hắn đang lên như diều gặp gió, tất cả mọi người đều nể mặt hắn. Chỉ là lỡ như ngày nào đó sa sút chán nản, không biết có còn người nào sẽ quen biết hắn hay không.
Lần này quân Lương tới quả thực là để tặng quà. Người đến chính là Bành Bính Tuyền, người này xử sự chu toàn, rất khôn khéo, người này tới cũng không đại biểu cho nước Lương, mà đại biểu cho chính mình. Thân là chủ tướng quận Lũng, lại quen biết Mạc Vấn, biết được tin tức hiển nhiên phải tới gia tăng tình hữu nghị.
Hơn nữa mặc kệ đối phương có mục đích gì, tới chúc mừng vẫn luôn phải mang theo một phần thành ý, tặng một rương vàng bạc vũ khí cùng đồ trang sức phụ nữ, lúc này bạc tuy có thể mua bán đồ vật, nhưng lại thuộc về tiền tài hạ đẳng, không nằm trong danh sách quà tặng.
Tình huống tại Thượng Thanh quan trước đây không lâu lại lần nữa được tái diễn, mới vừa đưa tiễn Bành Bính Tuyền thì đội kỵ mã của nước Đại đã tới ngoài cửa. Lần này dẫn quân là một tướng lĩnh trẻ tuổi, cũng có hơn trăm người, đều cưỡi ngựa tốt ngàn dặm mới tìm được một con, dọc đường xuôi Nam đều giơ lá cờ "Chúc mừng tân hôn Mạc chân nhân Thượng Thanh Tông ", vượt qua biên giới tập kích ngàn dặm.
Sắp đặt tai mắt tại Nghiệp Thành còn có nước Tấn, chẳng qua nước Tấn không phái binh mã ra Bắc, chỉ cử một đạo nhân cưỡi tiên hạc tới chúc mừng, đưa danh mục quà mừng tới. Nước Tấn đúng là giàu có nhất, danh mục có tới hai mươi mấy tờ, đồ dùng sinh hoạt, đồ dùng phụ nữ, không thiếu thứ gì, tất cả những thứ này đã trên đường chuyển đến Thượng Thanh quan.
Các nước đến chúc mừng khiến Tần gia náo nhiệt vô cùng. Đến lúc này Tần trưởng thôn mới chính thức biết được năng lực của Mạc Vấn khủng bố cỡ nào. Ngoài ra bọn họ còn từ Tần Vân biết được vợ cả của Mạc Vấn đã phi thăng, hơn nữa cha mẹ hắn đã mất, gả con gái sợ nhất chính là sau khi con gái qua đó bị mẹ chồng và vợ cả ức hiếp. Từ đó mọi lo lắng đều biến mất, mỗi đêm đều kích động đến nỗi không thể chợp mắt được.
Quà mừng của những người này Mạc Vấn đều muốn từ chối, lại không chịu nổi bọn họ để lại rồi đi, sau cùng hắn cũng lười cự tuyệt, ai đến cũng không từ chối. Người sống trên đời, luôn sẽ có quá trình tìm kiếm danh tiếng, nhưng cuối cùng đều bị các loại nguyên nhân trói tay trói chân. Những người này đến chúc mừng tặng quà tuy khiến thể diện của hắn tăng cao, nhưng hậu quả do việc này gây ra chính là hắn không thể bày tỏ lập trường rõ ràng, cũng không thể tùy tiện đối địch với ai được nữa. Tranh đấu giữa hai nước hắn cũng không tiện nhúng tay, chỉ có thể không quan tâm, làm một người đứng xem.
Về chuyện lần này Mạc Vấn cũng chả có cảm giác không ổn gì, hắn vốn không thích giết chóc, lần này cưới Tần Vân, nên trở lại Thượng Thanh quan luyện đan dạy đồ đệ, tận dụng khoảng thời gian trước khi dị loại phản công nhân loại, làm chút việc bản thân muốn làm. . .