Hành động này của Mạc Vấn không khác nào tự dẫn lửa đốt mình, lúc này hắn đang sử dụng phương pháp hành khí nội đan, dẫn theo con đường đại chu thiên, linh khí có thể chạy tới khắp thân thể. Lấy ý nghĩ dẫn dắt, linh khí đã bao bọc lấy hỏa khí nóng bỏng đang bùng phát toàn thân, chỉ nháy mắt cả người hắn đã bốc lên ngọn lửa cháy hừng hực.
"Lão gia!" Tiếng kêu của Lão Ngũ từ bên cạnh truyền tới.
Nỗi đau bị lửa thiêu đốt không phải là thứ người thường có thể chịu nổi, nhưng Mạc Vấn không hề hối hận với quyết định của mình, nếu để lại một bộ thi thể chín một nửa sẽ rất xấu xí chướng mắt, còn không bằng dứt khoát lưu lại một bộ xương trắng sạch sẽ.
Vì để có thể nhanh chóng giải thoát khỏi đau đớn tự thiêu mình, Mạc Vấn cố hết sức thúc giúc linh khí gia tăng thêm thế lửa, chỉ chốc lát sau cảm giác đau đớn dần dần biến mất, thay vào đó là cảm giác đờ đẫn vô thức, lại qua một lát nữa trong cơ thể xuất hiện một tia mát lạnh, cảm giác mát lạnh phát ra từ đan điền, sau khi ra khỏi đan điền tự động chạy quanh thân, nơi nó chạy qua giống như là mặt đất khô cằn được nước mưa tưới tắm vậy, chỉ sau nửa khắc toàn thân đã mát rượi, loại cảm giác mát lạnh này cũng không phải cái lạnh của giá rét, mà là cảm giác mát lạnh của đêm trăng trong mùa hè khắc nghiệt, nhẹ nhàng khoan khoái, dễ chịu ôn hòa.
Mạc Vấn nhận ra, trong lòng cực kỳ nghi ngờ, hắn là đạo nhân, rất hiểu biết về hồn phách, hồn phách thì sẽ không cảm nhận được nhiệt độ và mùi vị, lúc này khứu giác của hắn không hề mất, cảm giác vẫn còn, chắc chắn không phải hồn phách đã xuất khiếu. Trong lòng nghi ngờ nên hắn mở mắt quan sát thân thể của mình, lại phát hiện thân xác đã không còn tồn tại nữa, sau khi ngọn lửa tắt thì chỉ còn lại một đống tro tàn, nội đan toan nghê đang nằm trong đống tro tàn đó, viên nội đan vốn lớn bằng quả trứng gà giờ chỉ còn lại chừng quả trứng chim bồ câu.
Mạc Vấn nghi ngờ đứng dậy, phát hiện thân thể đã gần như lành lặn, chỉ còn lại một vết thương to cỡ đồng tiền nằm ở huyệt Kỳ Môn là vẫn còn, các bộ phận khác chỉ còn lại đường nét hư ảo mờ nhạt.
Lúc này Lão Ngũ đang nằm sấp ở phía đông cách đó không xa, gã quá thương tâm nên đã ngất đi.
Bởi vì biến hóa xuất hiện quá đột ngột, trong lúc nhất thời Mạc Vấn cũng không rõ bản thân lúc này đang ở loại trạng thái nào, nếu nói là sống, thì lại đã mất thân thể. Nếu nói là chết, nhưng giác quan vẫn còn.
Trong lòng nghi ngờ, Mạc Vấn giơ tay lên trước mắt, phát hiện tay phải rất mờ nhạt mơ hồ, nhưng ngón tay đang giật giật rất có cảm giác, nếu dùng lực vẫn sẽ cảm giác được đau nhức rất nhỏ, có cảm giác đau thì không thể là âm hồn.
Bởi vì am hiểu âm dương ngũ hành, nên Mạc Vấn có rất nhiều cách để tìm hiểu tình huống lúc này của mình, nghiêng đầu nhìn mặt đất, có thể thấy được một cái bóng dài dưới chân mình, từ dưới bàn chân kéo dài tới phía tây, có bóng thì càng không thể nào là âm hồn.
Sau đó hắn lại đưa tay sờ tứ chi và khuôn mặt của mình, phát hiện cảm giác nơi tay rất chân thật, mặt mũi cũng đã khôi phục như lúc đầu, chỉ là không có quần áo che thân.
Sau khi ngây người chốc lát, Mạc Vấn cúi người nhặt một chiếc đĩa bằng vàng nằm gần đó, cảm giác nơi tay cũng rất chân thật, hơn nữa bản thân cũng có thể cầm lấy đồ vật. Ngoài ra linh khí cũng có thể tự do vận hành bên trong cơ thể, tất cả đều vẫn như trước không thay đổi, thay đổi duy nhất là thân thể trở nên rất mờ nhạt.
"Lão Ngũ?" Mạc Vấn thử lên tiếng.
"Lão gia?" Lão Ngũ nghe tiếng của Mạc Vấn, lập tức bừng tỉnh, ngẩng đầu nhìn chung quanh.
"Lão gia, là người à?" Lão Ngũ cẩn thận hỏi.
"Là ta, ngươi không nhìn thấy ta à?" Mạc Vấn đưa mắt nhíu mày.
"Ta chỉ có thể nhìn thấy rõ vết thương kia thôi, lão gia, bây giờ tính sao đây?" Giọng lão Ngũ mang theo nức nở.
"Mạng ta chưa đến lúc phải chết, đừng có khóc lóc nữa." Mạc Vấn lấy tay trái chạm lên chỗ vết thương ở ngực phải phía dưới huyệt Kỳ Môn, vừa chạm lên đã lập tức đau đến toát mồ hôi lạnh.
"Lão gia, thân xác không còn cũng không sao cả, ta sẽ giúp người tìm một thi thể dễ nhìn để nhập vào." Tuy Lão Ngũ nghe được lời của Mạc Vấn, nhưng vẫn khó nén được bi thương, theo như gã thấy thì Mạc Vấn đã chết rồi, thứ đang nói chuyện chỉ là hồn phách của hắn.
"Linh hồn sẽ không có bóng đâu." Mạc Vấn đi đến trước mặt lão Ngũ vươn tay đỡ gã dậy.
Lúc Mạc Vấn vươn tay đỡ gã, lão Ngũ cảm giác được cánh tay của Mạc Vấn, cùng lúc đó cũng nhìn thấy cái bóng sau lưng Mạc Vấn, người bình thường đều là cái bóng mờ nhạt hơn bản thể, nhưng Mạc Vấn thì lại trái ngược, cái bóng của hắn rất rõ nét, bản thể lại rất mơ hồ.
"Đừng làm rộn." Mạc Vấn đẩy cái tay phải đang sờ loạn của lão Ngũ ra.
"Lão gia, người biết phép tàng hình sao?" Lão Ngũ nghi ngờ hỏi, xúc giác là cách tốt nhất để xác nhận, sau khi tiếp xúc thì gã khẳng định Mạc Vấn vẫn còn sống, nhưng rất mờ nhạt, gần như không thể nhìn thấy.
"Không phải tàng hình, chắc là ngọn lửa nội đan con toan nghê sinh ra đã đốt sạch trọc khí* trong cơ thể ta đó." Mạc Vấn giơ tay bắt lấy tay trái của lão Ngũ, linh khí truyền tới cảm giác được vị trí đoạn xương gãy, hắn liền sửa nó trở về vị trí cũ.
** Trọc khí: cách nói của người xưa để chỉ nguồn năng lượng xấu, không tốt cho sức khoẻ.
"Ai nha." Lão Ngũ đau đớn hét lên.
Mạc Vấn buông lão Ngũ ra, đi đến cạnh tấm đạo bào bị xé rách đằng trước, lấy đan dược trị thương bên trong ra, tự mình nuốt một viên, nhét một viên vào trong miệng lão Ngũ, "Đừng có lộn xộn, để tránh sai khớp lần nữa."
Lão Ngũ nghe vậy gật đầu liên tục, trong khoảng thời gian ngắn xuất hiện biến cố quá lớn khiến gã cảm thấy không chân thật, gã sợ do mình quá đau thương nên đã xuất hiện ảo giác.
"Không cần lo lắng, lúc này linh khí trong cơ thể ta cạn kiệt, đợi đến khi linh khí của ta khôi phục thì bản thể sẽ hiện ra thôi." Mạc Vấn từ dưới đất nhặt một chiếc vảy lên để dưới ánh mặt trời xem.
"Lão gia, người có thể nói cho ta đã xảy ra chuyện gì không?" Đầu óc lão Ngũ mơ hồ, như có gì nghẹn ở cổ họng vậy.
"Nghê là đứa con thứ năm của Long Thần, là dị loại có thuộc tính Hỏa, trong nội đan của nó chứa đựng một lượng hỏa khí rất lớn, ta nuốt nó vào bụng, hỏa khí sẽ thiêu đốt da thịt xương cốt của ta, ta vốn cho rằng chắc chắn phải chết, nhưng lại quên mất điều quan trọng nhất..."
"Người có Nguyên Thần không bị thương?" Lão Ngũ không nhịn được chen miệng suy đoán.
"Nguyên Thần không bị thương chỉ bảo hộ được thần thức của ta, quan trọng nhất là ngũ hành của ta thuộc Thủy, hơn nữa trong đan điền đã ngưng kết ra nội đan, hỏa khí của nội đan con nghê không thể xâm nhập đan điền, chỉ có thể đốt đi xương thịt mang theo trọc khí của ta." Mạc Vấn đưa tay trái sờ đầu của mình, tóc tai vẫn còn, chỉ là không có trâm cài nữa, tóc dài rối tung.
"Lão gia, ta vẫn chưa hiểu lắm, đây rốt cuộc có được xem như trong họa có phúc không?" Lão Ngũ không hiểu hỏi.
"Bài trừ sạch sẽ trọc khí trong cơ thể là chuyện mà mọi người tu hành đều mơ ước, nếu không phải do vết thương này liên lụy thì lúc này ta đã có thể phi thăng rồi." Mạc Vấn cầm mảnh long lân trong tay che đi miệng vết thương hình tròn phía dưới huyệt Kỳ Môn.
Lão Ngũ vốn đã rất kinh ngạc, nghe được lời của Mạc Vấn thì trố mắt đứng nhìn, ngơ ngác hồi lâu mới lên tiếng, "Lão gia, người đang làm gì vậy?"
"Không có trọc khí thì sẽ không có nhược điểm, vết thương này do Thanh Long Kích tạo ra chưa từng bị hỏa khí của nội đan toan nghê thiêu đốt, cho nên vẫn còn trọc khí." Mạc Vấn giải thích.
Hồi nãy lão Ngũ rất thương tâm, nên trong đầu lúc này vẫn lơ mơ, bản thể mờ nhạt của Mạc Vấn khiến gã kinh ngạc vô cùng, tạm thời trong đầu trống rỗng, ngồi phịch xuống mặt đất từ từ hoàn hồn.
Mạc Vấn nhân lúc này tìm lại bọc quần áo, hộp phù và Hiếu Bổng của lão Ngũ, mặc đạo bào và đi giày xong, hắn nhét hộp phù vào lại trong ngực áo, làm xong mấy việc này mới tới ngồi bên cạnh lão Ngũ.
"Lão gia, trước khi người nuốt nội đan có biết nó lợi hại như vậy không?" Lão Ngũ nghiêng đầu hỏi.
Mạc Vấn lắc đầu nói, "Nội đan của dị loại sao có thể tùy tiện nuốt như vậy được? Con nghê là con của rồng, trong nội đan không những bao hàm rất nhiều linh khí thuộc tính hỏa mà còn mang chút ít thần thức để lại lúc con nghê chết, nếu không phải lúc trước đặt nó trên Tuyết Sơn chịu đựng khí tức cực hàn ba năm, loại bỏ đi hung khí của nó, thì giờ đây thần thức còn sót lại trong nó sẽ thay đổi tính tình của ta mất."
"Lão gia, ta chút nữa đã bị người doạ chết rồi." Lão Ngũ vẫn chưa thoát khỏi bi thương cùng sự kinh hãi to lớn hồi nãy.
"Thiên đạo công bằng, người làm việc tốt thì sẽ được thưởng. Nếu ta là người vô tình vô nghĩa, nói không giữ lời thì lần này chắc chắn phải chết rồi." Mạc Vấn lắc đầu nói, đừng nói lão Ngũ, chính bản thân hắn cũng không ngờ được sẽ có bước ngoặt to lớn thế này, nhưng nghĩ kỹ lại thì chuyển ngoặt này hoàn toàn không phải ngẫu nhiên. Nếu không phải hắn trọng tình, hao hết tâm sức đi tìm nội đan con nghê sưởi ấm cho A Cửu thì không thể nào loại bỏ đi thần thức của con nghê bên trong nội đan. Nếu không phải hắn trọng nghĩa, vì cứu mạng sống của lão Ngũ, thì sẽ không mạo hiểm nuốt nội đan con nghê tỏa ra nhiệt độ cao thế này. Còn có làm người thì phải giữ lời, năm đó hắn đã từng nhắn lại với người ở Vạn Thọ sơn là dùng xong nội đan con Toan Nghê thì nhất định sẽ trả lại nguyên vẹn, nếu hắn nói không giữ lời, lần này Đông tiến cũng sẽ không mang theo nội đan Toan Nghê trên người.
"Lão gia, về sau người nhất định đừng xen vào việc của người khác nữa." Lão Ngũ vẫn còn sợ hãi.
Mạc Vấn nghe vậy không biết có nên đồng ý hay không, nếu cứ suy nghĩ theo kiểu chuyện chẳng liên quan đến mình, không thay trời hành đạo thì không còn lời nào để nói nữa. Nhưng thái độ lần này của Long tộc Nam Hải khiến hắn rất thất vọng, thông qua chuyện này cũng xem như có được một bài học kinh nghiệm, nếu không phải người khác thành tâm xin giúp đỡ thì tuyệt đối đừng có chủ động giúp đỡ.
Đoạn thời gian sau đó hai người đếu không nói gì, không chỉ lão Ngũ, Mạc Vấn cũng cần thời gian bình tĩnh lại, cảm giác chênh vênh giữa sinh tử cũng không vui vẻ chút nào, dù trong họa có phúc cũng không thể nào lập tức kéo hai người từ trong bi thương sinh ly tử biệt trở lại bình thường.
Tĩnh tọa một lát, Mạc Vấn đứng lên chặt hai cành cây, cố định cánh tay gãy cho lão Ngũ. Lão Ngũ cục cằn nóng tính, bắt đầu cất tiếng chửi rủa Long tộc Nam Hải không có nghĩa khí.
"Lão gia, hình như người rõ ràng hơn một chút rồi." Lão Ngũ nhìn Mạc Vấn đã có đường nét rõ ràng.
"Không cần đến một ngày thì ta sẽ có thể khôi phục thực thể." Mạc Vấn đi tới bên đống tro tàn, ngồi xuống nhặt viên nội đan con nghê đã nhỏ đi nhiều.
"Lão gia, người bỏ ý định đó đi, muốn đi thì người cứ đi, đánh chết ta cũng không đi Đông Hải đâu." Lão Ngũ đoán được Mạc Vấn muốn làm gì, vội vàng chặn miệng trước.
"Lúc này đúng là không phải thời điểm tốt." Mạc Vấn gật đầu nói.
"Lão gia, sao người có thể cầm được nó?" Lão Ngũ xán lại nhìn nội đan con nghê trong tay Mạc Vấn, tuy nội đan con nghê đã nhỏ đi nhiều, nhưng vẫn toả ra sức nóng không chịu nổi.
"Trên tay ta đã không còn trọc khí vẩn đục, tất nhiên không bị nhiệt độ cao làm tổn thương." Mạc Vấn nói.
"Lão gia, bây giờ người có thể lên trời luôn không?" Lão Ngũ giơ tay chỉ lên trời.
Mạc Vấn nghe vậy lắc đầu, "Nếu muốn phi thăng, không loại trừ hoàn toàn trọc khí trong cơ thể thì không được, lúc này trên người ta vẫn còn trọc khí, tu vi vẫn không có biến hóa quá lớn."
"Vậy không phải thành chó cắn bàng quan lợn sao?" Lão Ngũ chán nản nói.
Mạc Vấn mỉm cười lắc đầu. Lão Ngũ không thấy được vẻ mặt của Mạc Vấn, lầm tưởng Mạc Vấn cười gã lấy ví dụ sai, vội vàng nói, "Ý ta là hai chúng ta đã đi một chuyến vô ích rồi."
"Vậy cũng không phải, lúc này ta chỉ còn chỗ vết thương cỡ chừng đồng tiền bên ngực phải là chưa bỏ được trọc khí thôi, các bộ phận khác đã không còn trọc khí của phàm nhân nữa." Mạc Vấn lắc đầu nói.
"Thế thì có lợi ích gì?" Lão Ngũ truy hỏi.
"Không có trọc khí thì sẽ không thể bị thương." Mạc Vấn thuận miệng đáp, tuy hắn nói rất nhẹ nhàng, nhưng trong nội tâm lại không bình tĩnh chút nào, tình huống của hắn lúc này rất giống với Bất tử kim thân của Phật giáo, chỉ đứng sau Kim quang tráo thể của Đạo gia...