Thằn lằn mặc dù dài đến chín thước nhưng không quá nặng, Mạc Vấn lúc trước đã từng vác cả trăm cân thức ăn cùng khúc gỗ tròn lên núi, con thằn lằn này cân nặng còn không bằng hồi đó, cho nên hắn vác đi cũng không quá khó khắn, điều làm Mạc Vấn khó chịu là con vật này vừa lạnh như băng lại vừa trơn tuột, hơn nữa còn rất nặng mùi.
Đi chưa được bao lâu thì dị tượng xuất hiện, bầu trời bắt đầu đổ mưa. Mạc Vấn có cảm giác, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy cách đỉnh đầu mấy trượng bỗng xuất hiện một đóa mây đen không lớn, cơn mưa nhỏ chính là từ trong mây đen rơi xuống.
Mạc Vấn chỉ sửng sốt một chút liền hiểu được nguyên do, bản thân khí tức con thằn lằn cũng có khả năng ngưng tụ hơi nước, lên xuống lắc lư làm cho khí tức của nó sinh ra chấn động, dẫn đến mưa.
Gánh trên vai một con thằn lằn nặng cả trăm cân, rất khó để giữ cho nó thăng bằng, cho nên trên đường những người Khương chăn thả gia súc đã được chứng kiến một khung cảnh vừa quái đản vừa buồn cười, một đạo nhân trẻ tuổi đang vác một con thằn lằn khổng lồ bay hết tốc lực về hướng tây, trên trời có một đoàn mây đen bay theo hắn như hình với bóng.
Bay được hai trăm dặm, Mạc Vấn từ trên thảo nguyên phát hiện một cái lều của người Khương chăn thả gia súc, hắn trầm ngâm một chút rồi đổi đường đi.
Vào buổi trưa, đàn ông xua súc vật ra ngoài chăn thả, bên trong lều cỏ chỉ còn phụ nữ già yếu và trẻ em, mấy đứa bé đang chơi đùa bên ngoài lều thấy Mạc Vấn vác con quái vật bay tới, đứa nào đứa nấy cả kinh thất sắc, thét lên trốn vào lều vải.
Mạc Vấn tới gần, một phụ nữ từ trong lều vung rèm vải đi ra, thấy tình hình này cũng phải hít một hơi lạnh, đợi đến khi thấy rõ là Mạc Vấn mới hơi yên tâm, "Ngươi đang vác cái gì thế?"
Người này chính là người phụ nữ Mạc Vấn đã từng gặp qua hai lần, mắt thấy gặp được người quen Mạc Vấn trong lòng cũng nhẹ nhõm một chút, buông con thằn lằn xuống nói, "Chính là con quái vật ở hồ Tháp Cát Khắc đó, ta đã hàng phục được nó, chị cho ta mượn tấm chăn đệm được không."
Ánh mắt người phụ nữ vẫn tập trung trên người con thằn lằn, nghe Mạc Vấn nói liền vội vàng thu hồi tầm mắt, xoay người chạy vào lều.
Con thằn lằn kia sau mấy phen lắc lư đã có dấu hiệu tỉnh lại, móng phải nó hơi co quắp, Mạc Vấn thấy vậy liền rút ra túi rượu, mở cái miệng đầy răng nhọn của nó ra rồi đem rượu trắng đổ vào, chuốc say là phương pháp xử trí ổn thỏa nhất, đánh ngất nó không phải cách tốt, có thể khiến nó bị đần độn.
Chốc lát sau người phụ nữ kia ôm ra chăn nệm, nơi này chỉ còn dư lại một chiếc chăn, không bọc được con thằn lằn, người phụ nữ lại tìm thêm mấy tấm da trâu, cuối cùng cũng đem con thằn lằn bọc kín.
"Các ngươi sau này có thể đến hồ Tháp Cát Khắc chăn thả gia súc rồi." Mạc Vấn chọc một lỗ thủng trên tấm da trâu cho con thằn lằn khỏi chết ngạt.
"Con quái này có thể để lại cho chúng ta được không?" Người phụ nữ vừa nói vừa ôm lấy mấy đứa nhỏ đang sợ sệt.
"Ngươi muốn nó làm gì?" Mạc Vấn nghi ngờ hỏi.
"Nếu có được nó, trên trời có thể mưa." Người phụ nữ giơ ngón tay chỉ con thằn lằn, lúc Mạc Vấn đang bọc con thằn lằn nàng đã tinh ý phát hiện ra chỉ cần lay động con thằn lằn bầu trời liền sẽ đổ mưa.
"Vật này rất hung ác, nếu nó tỉnh lại thì các ngươi không khống chế nổi nó đâu, ta sẽ mang nó đi." Mạc Vấn vác con thằn lằn lên vai, cáo từ.
"Trên đường cẩn thận chút." Người phụ nữ cũng không có vì Mạc Vấn cự tuyệt nàng thỉnh cầu mà tức giận, vẫy tay đưa tiễn.
Mạc Vấn đi đường một mạch không ngừng nghỉ, trên Tuyết Sơn ban ngày nhiệt độ so với buổi tối chênh lệch rất lớn, cần phải tranh thủ leo lên đỉnh núi trước khi trời tối.
Tới chân núi, Mạc Vấn lấy ra túi rượu cuối cùng uống mấy hớp, nghỉ ngơi chốc lát rồi vác thằn lằn bắt đầu leo núi, do nếu đi lâu con thằn lằn sẽ bị chết cóng nên lúc leo hắn cũng không dám dừng lại, sau một hồi thì tới được đỉnh núi, đưa con thằn lằn vào cái động hình chữ chi hắn đã đào trước đó.
Mở bọc ra phát hiện con thằn lằn đã lạnh cóng, Mạc Vấn vội vàng xuất ra linh khí dò xét nội tạng, phát hiện tim vẫn còn đập thì mới yên lòng, ở bên trong động lưu lại hai đạo Định Khí phù, sau đó ở cửa động lại bố trí thêm bình chướng linh khí vây khốn thằn lằn, lúc này hắn mới an tâm trở lại chỗ ngủ.
Khi trước một đường chạy như điên đã làm Mạc Vấn kiệt sức, một người đàn ông sau một ngày mệt nhọc ai cũng muốn được về nhà có vợ con mở cửa chào đón, nhưng A Cửu lúc này đang bị giam cầm, không hề biết tình hình bên ngoài.
Bất giác trong lòng Mạc Vấn dâng lên một nỗi buồn, hắn buồn không phải vì A Cửu không ra đón hắn, mà là bởi hai người mặc dù đang ở rất gần nhưng tưởng như đang sống ở hai thế giới khác nhau vậy, gần ngay trước mặt mà ngỡ như xa tận chân trời.
Nỗi buồn bất chợt lóe lên cũng không kéo dài bao lâu, bởi vì Mạc Vấn nhớ lại khoảng thời gian ba tháng trước, hắn còn không biết A Cửu đang ở chỗ nào, còn sống hay chết, tình huống lúc này so với trước kia đã tốt hơn rất nhiều rồi. Ngoài ra A Cửu đang phải chịu đựng áp lực so với hắn còn lớn hơn nhiều, hắn có thể trông thấy A Cửu, nhưng nàng lại không thể thấy được hắn. A Cửu phải sống trong một nhà lao hoàn toàn khép kín, ngăn cách với đời, không hề biết gì cả.
"Ta trở lại rồi." Mạc Vấn khắc khuôn chữ truyền vào nơi giam cầm, sơn động hai người ở giáp nhau, hắn ở trong động cũng có thể trò chuyện được.
A Cửu phát hiện Mạc Vấn truyền chữ vào, nhanh chóng chạy đến nhặt lên, xem xong liền đem chữ viết đưa ra, lúc này bên trong giam cầm rất là ấm áp, chữ đóng băng nếu không đưa ra nhanh thì sẽ bị chảy hết.
Đưa ra địa nhũ, A Cửu khắc trên đất hỏi, "Vì sao đi lâu như vậy?"
Mạc Vấn nhìn thấy chữ của nàng thì khẽ cau mày, một người vợ thấy chồng trở về lại không quan tâm xem anh ta đã gặp phải khó khăn gì, mà lại trách móc đối phương tại sao lâu như vậy mới trở về, rất là không ổn.
Nhưng suy nghĩ một chút Mạc Vấn cũng hiểu ra, A Cửu hỏi câu này là đang thể hiện sự quan tâm đấy, cũng không phải ý trách móc. Thông qua những lời này có thể thấy được trong lòng A Cửu đang rất khẩn trương và bi quan, bên trong giam cầm khép kín khiến cho nàng lúc nào cũng ở trong trạng thái bất an, không biết người mình yêu đã gặp phải khó khăn gì, cũng không cách nào quan tâm an ủi, đối với A Cửu mà nói cũng là một loại đau khổ.
"Vì muốn chắc ăn nên phải đợi thêm mấy ngày, mà nay ta đã bắt được con thằn lằn về, đợi nó hồi phục là sẽ có mưa." Mạc Vấn truyền lời.
"Có bị thương không?" A Cửu vội vàng khắc.
"Không, chẳng qua là cả người tanh ngòm." Mạc Vấn lại truyền lời.
A Cửu trông thấy chữ vui vẻ cười một tiếng, lại tiếp tục khắc, "Đợi đến khi thoát khốn, ta giặt áo cho chàng."
Mạc Vấn trông thấy chữ cũng mỉm cười, nhưng hắn cười là cười khổ, bởi vì hắn có thể nhìn ra A Cửu đang cố gắng giúp hắn thấy thoải mái. Bản thân A Cửu cũng hiểu rất rõ rằng trong thời gian ngắn sẽ không thể nào thoát khốn. Cười xong hắn lại tiếp, "Giặt quần áo chỉ là thứ yếu thôi, nếu mà thoát khốn, trước hết phải sinh em bé."
A Cửu nhìn thấy chữ khuôn mặt trong nháy mắt ảm đạm, tay cầm hòn đá, im lặng cúi đầu.
Mạc Vấn nói như vậy chỉ là ý muốn cùng A Cửu nói đùa, giảm bớt áp lực trong nội tâm nàng, không nghĩ tới A Cửu lại càng buồn hơn, vội vàng truyền chữ vào, "Ta muốn phải có cả trai gái, càng nhiều đứa càng tốt."
A Cửu thấy vậy cũng khôi phục lại tinh thần, khắc nói, "Chỉ sợ khi đó ta đã già cả xuống sắc, không thể sinh con."
"Vẫn nói con trai già rồi mới sinh ra ngọc trai đó thôi." Mạc Vấn trong lòng tuy rất đau khổ nhưng vẫn kìm lại được, nói đùa.
"Thật không biết xấu hổ." A Cửu ngượng ngùng khắc.
"Con thằn lằn đã tỉnh lại rồi, xem ta làm mưa đây." Mạc Vấn truyền lời, hai người chỉ trò chuyện ngắn ngủi mấy câu đã mất thời gian cả đêm, hắn có thể cảm nhận được lúc này con thằn lằn đã tỉnh lại, đang muốn khoát khỏi hang động.
A Cửu thấy vậy mặt lộ vẻ tò mò vui sướng, hướng về phía hắn liên tục gật đầu.
Mạc Vấn đã mệt mỏi lắm rồi, lại thêm một đêm chưa ngủ, lúc này hắn chỉ muốn gục xuống, nhưng vẫn cố gắng đứng thẳng dậy đi tới chỗ sơn động, phát hiện con thằn lằn kia đã tỉnh lại, lúc này đang ở trong sơn động bò quanh khắp nơi.
Thiên Lang Hào đã bị hỏng, lúc này Mạc Vấn muốn vẽ bùa chỉ có thể sử dụng phù bút thông thường, lúc trước hắn đã từ trong động lưu lại hai tấm Định Khí phù, giờ lại bổ sung thêm một tấm, khí tức trong sơn động lập tức bị ngăn cách với bên ngoài. Dị loại rất nhạy cảm với sự thay đổi khí tức, khí tức ngăn cách làm con thằn lằn vô cùng hoảng sợ, dưới sự kinh hoảng khí tức dao động kịch liệt.
Mạc Vấn bước nhanh ra sơn động, chỉ thấy trên đỉnh núi bầu trời trong vắt đã bắt đầu ngưng tụ mây mưa.
A Cửu đứng ở ngoài trời hai tay hứng lấy nước mưa mà nước mắt dâng trào.
Tới lúc này Mạc Vấn mới hoàn toàn yên tâm, mọi sự đã lo liệu đầy đủ, thứ gì phải có đều có, chẳng bao lâu nữa bên trong giam cầm liền sẽ tiên thảo khắp nơi, linh quả trĩu cành.
Nước mưa tuy là do thằn lằn hạ xuống, nhưng vẫn là hơi nước do thiên địa sinh ra, trong sạch thuần khiết, A Cửu uống qua mấy hớp, sau đó mượn nước mưa rửa mặt. Mạc Vấn đợi nàng rửa mặt gội đầu xong thì trở lại sơn động gỡ xuống đạo Định Khí phù kia, thằn lằn đang hoảng hốt lập tức an tĩnh lại.
Mưa do con thằn lằn tạo ra phạm vi bao trùm cả đỉnh núi, lúc này quần áo Mạc Vấn đã bị nước mưa làm ướt sũng, đã bắt đầu đóng băng, bên trong giam cầm có nội đan Toan Nghê ấm áp như xuân, nhưng bên ngoài giam cầm lại giá rét thấu xương.
Trở lại sơn động đơn sơ của mình, Mạc Vấn truyền lời vào, "Ta nghỉ ngơi một lát."
A Cửu thấy chữ gật đầu liên tục, khắc, "Được, ta đi gieo hạt."
Mạc Vấn lấy ra túi rượu uống mấy hớp, gặm qua hai cái bánh ngô đã đông cứng rồi nằm xuống nghỉ ngơi.
Ban ngày có mặt trời, giá rét còn có thể chịu được, Mạc Vấn mệt mỏi rã rời, thêm với trong lòng đã yên tâm, rất nhanh đã ngủ thiếp đi.
Đêm đến, trên đỉnh núi có tuyết rơi, mặc dù sức gió đã giảm nhưng nhiệt độ vẫn cực thấp, Mạc Vấn lại một lần nữa bị lạnh cóng tỉnh, lúc ngủ có rất nhiều khi bất chợt tỉnh lại, bị lạnh cóng tỉnh là việc rất có hại cho sức khoẻ, mỗi lần tỉnh lại Mạc Vấn lại cảm giác giống như mới bị một trận ốm nặng, toàn thân rét run, khắp người đau nhức, cần luyện khí một hồi lâu mới có thể xua đi được khí lạnh đang lan khắp cơ thể.
Sau khi tỉnh giấc, Mạc Vấn lại quay đầu nhìn về phía giam cầm, phát hiện bên trong giam cầm lúc này đã có thêm mấy luống đất, A Cửu đang ngồi ở ngoài cửa động ngây người nhìn ra.
Trên núi thời gian trôi qua rất nhanh, thoáng qua một cái đã là một tháng, trong một tháng này Mạc Vấn chỉ làm một việc, đó chính là xuống núi mang thức ăn cho con thằn lằn, lúc này thằn lằn mặc dù không hề đói bụng, nhưng bị giam trong sơn động làm nó rất là bồn chồn không yên, phải để nó biết rằng sau này sẽ có đồ ăn đưa tới thường xuyên thì mới có thể giúp nó bớt lo lắng.
Còn lại phần lớn thời gian hắn dùng để cùng trò chuyện với A Cửu, ở bên trong giam cầm không nghe được thanh âm, cũng không thấy được bên ngoài, A Cửu lúc nào cũng phải ở trong hoàn cảnh tĩnh mịch gò bó như vậy, lâu ngày đã làm cho nàng dị thường nhạy cảm, ngôn ngữ cử chỉ dần xuất hiện dấu hiệu bất thường. Sự yên tĩnh có thể giúp người ta bình tâm, nhưng yên tĩnh quá mức sẽ dẫn đến nóng nảy bất an, A Cửu trong lúc đào vách núi đã nhiều lần bị thương ở tay, việc này tưởng như bất cẩn ngoài ý muốn nhưng kì thực là có nguyên do, A Cửu trong lòng luôn phải kiềm chế, không có chỗ giải toả áp lực nhưng cùng lúc lại không muốn để hắn phải lo lắng.
Trò chuyện có thể giúp A Cửu dần dần cởi bỏ áp lực trong lòng, khoảng thời gian này Mạc Vấn đem những chuyện mắt thấy tai nghe ở bên ngoài nói hết với A Cửu, phải cho A Cửu biết những việc bên ngoài, nếu không nàng sẽ ức chế quá mà hoá điên.
Cho dù Mạc Vấn đã rất nỗ lực, nhưng tình trạng của A Cửu vẫn càng ngày càng xấu, đến nửa đêm nàng bắt đầu lấy tay cào vào vách đá, mặc dù nàng làm rất bí mật nhưng Mạc Vấn vẫn phát hiện ra. Trước khi hắn tìm tới, A Cửu vẫn luôn một mực hy vọng hắn có thể tìm được mình, mà nay hắn tìm đến, hơn nữa còn vì cuộc sống sau này thu xếp chu đáo. A Cửu cũng là người tu hành, nàng biết muốn sáng tạo ra pháp môn tu hành nội đan là chuyện hết sức khó khăn, dù cho mất cả đời cũng chưa chắc đã thành công, cho nên nàng không thấy được hy vọng nữa, bắt đầu nản chí.
Mặc dù A Cửu xuất hiện điểm bất thường nhưng Mạc Vấn cũng không trách nàng, đổi thành người khác ở vào hoàn cảnh như vậy, sợ rằng đã sớm tự vẫn giải thoát rồi, A Cửu là vì hắn nên mới nỗ lực kiên trì.
Một tháng sau, bên ngoài sơn động đã mọc lên mấy cây con, A Cửu thấy vậy cực kỳ mừng rỡ, mỗi ngày đều nhìn chăm chú mấy cái cây kia mấy canh giờ, thời gian còn lại thì đều ngồi trong sơn động ngẩn ngơ, thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn về chỗ hai người hay trò chuyện.
Mạc Vấn thấy vậy rất lo lắng, cử chỉ như vậy của A Cửu cho thấy nàng rất muốn trò chuyện cùng hắn, nhưng lại biết không được làm hắn phân tâm. A Cửu chịu đựng áp lực đã quá lớn, nếu như tiếp tục kiềm chế nữa, sớm muộn gì cũng sẽ dẫn đến hậu quả nghiêm trọng.
Hắn tin tưởng A Cửu sẽ không tự sát, bởi vì hắn biết A Cửu sẽ vì hắn mà kiên trì sống. Hắn bây giờ lo lắng nhất là A Cửu sẽ không chịu nổi áp lực vô hình dài đăng đẵng mà phát điên mất. . .