Cao gia tiền nhiều thế lực lớn, ba người quay trở về tiền sảnh không lâu liền có quản gia mang hoàng kim (vàng) đến. Hoàng kim là những thỏi vàng cỡ bằng chung rượu (chén nhỏ để uống rượu), mỗi thỏi một trăm lượng, tổng cộng mười thỏi, dung luyện tinh thuần, kim quang lấp lánh.
"Đạo trưởng, như lão phu đã nói trước đây, tạ lễ ngài hãy nhận lấy, ăn cơm xong còn tặng thêm vải lụa, ngài cứ thoải mái cầm đi." Cao lão gia đưa tay chỉ số vàng ở trên bàn mà quản gia vừa đặt xuống.
Mạc Vấn nghe vậy cũng không trả lời. Cao lão gia rõ ràng muốn việc này mau chóng kết thúc, một khi hắn đã cầm số vàng này rồi, những sự tình sau này lập tức không còn liên quan đến lão nữa. Nhưng chuyện này cũng không dễ dàng như vậy, Vương công tử vẫn còn chôn ở gần kề hang ổ xà yêu, âm vật và âm hồn cùng chỗ, hai bên đều phải chịu khổ.
"Lão gia." Lão Ngũ thấy Mạc Vấn nhíu mày không nói liền mở miệng thúc giục.
Mạc Vấn nghe vậy ngẩng đầu nhìn về phía Cao lão gia. "Việc này đã do bần đạo tiếp nhận, làm sao có thể bỏ dở giữa chừng."
"Ý đạo trưởng muốn thế nào?" Cao lão gia nhíu mày hỏi.
"Thiện nhân nói không sai, hôm nay xà yêu kia đã bị bần đạo làm cho sợ hãi bỏ chạy, sau này chắc chắn sẽ không trở lại. Nhưng bần đạo đã nhận lời xử lý việc này ổn thỏa cho nó, quân tử phải giữ chữ tín, kể cả yêu vật cũng không thể lừa dối khi dễ. Vì vậy thỉnh cầu Cao lão gia cho biết Vương công tử được chôn cất ở nơi nào, việc sau này không còn liên quan đến quý phủ." Mạc Vấn cân nhắc một chút rồi nói ra. Nếu như Cao gia không muốn nhúng tay vào thì hắn chỉ có thể tự mình giải quyết.
Cao lão gia nghe vậy lắc đầu thở dài. "Đa tạ đạo trưởng thông cảm, việc này từ tiểu nữ gây nên, Cao gia vốn phải cùng hỗ trợ giải quyết ổn thỏa, nhưng đào mồ quật mả chính là điều tối kỵ. Nhà họ Vương kia thế lực rất lớn, cũng không phải nơi Cao gia có thể đắc tội. Công tử Vương gia được chôn cất ở ngọn núi phía Đông, dưới chân một sườn núi trông về phía mặt trời, phía Nam có một hồ nước, đi hướng Đông ba mươi dặm là đến."
"Đa tạ thiện nhân đã cho biết, cổ ngữ có câu ăn lộc vua thì phải giúp vua, bần đạo nếu như đã cầm đại lễ thì nhất định sẽ không gây phiền phức cho quý phủ." Trong lúc nói chuyện Mạc Vấn gật đầu ra hiệu với lão Ngũ, ý bảo hắn cầm lấy chỗ vàng kia.
Lão Ngũ hiểu ý Mạc Vấn, lập tức đứng dậy cầm lấy chỗ vàng kia. Hiện nay cách tính cân nặng nhẹ hơn so với triều đại trước nên nghìn lượng vàng cũng không nặng là bao.
"Đạo trưởng mặc dù trẻ tuổi nhưng xử lý công việc vô cùng cẩn thận, lão phu rất bội phục, không biết đạo trưởng muốn xử trí việc này thế nào?" Cao lão gia gật đầu hỏi tiếp.
Mạc Vấn nghe vậy cũng không trả lời câu hỏi của lão. Hắn mặc dù thông cảm chỗ khó của Cao lão gia, nhưng cũng không hài lòng việc lão nửa đường dứt ra đem trọng trách trút lên đầu hắn. Có điều Cao lão gia nếu đã đặt câu hỏi như vậy thì không trả lời không được, cho nên sau khi trầm ngâm giây lát hắn nâng ngón tay giữa vẽ lên trên chiếc bàn gỗ bên cạnh một đường thẳng.
Cao lão nhìn thấy thế hiểu ngay ý Mạc Vấn muốn tự mình động thủ dời mộ, lão không khỏi nhíu chặt lông mày. "Nhà họ Vương không phải là gia tộc tầm thường, đạo trưởng làm việc cần phải suy nghĩ kỹ."
"Đa tạ thiện nhân đã nhắc nhở, việc này mặc dù từ tiểu thư gây ra nhưng do bần đạo tiếp nhận, sau này nhất định không có liên quan. Thời gian không còn sớm nữa, hai người chúng ta không tiện quấy rầy thêm." Mạc Vấn đứng dậy cáo từ, câu đầu tiên hắn nói không thể không có ý đề phòng người khác, vì ngăn cản Cao lão gia lấy oán trả ơn, lén lút mật báo nên hắn mới nhấn mạnh chuyện là từ Cao tiểu thư gây ra.
Hễ có thể trở thành gia đình giàu sang thì người chủ nhà nhất định thông minh hơn người. Cao lão gia đương nhiên nghe ra ẩn ý của Mạc Vấn, cũng thấy được hắn tâm ý đã quyết, vì vậy liền không quá phận giữ lại nữa, sau khi hàn huyên một lát thì tự mình tiễn hai người rời phủ.
Đi tới cửa phủ, Cao lão gia thấp giọng nói. "Mặc dù nhà họ Vương đã chuyển nhà đi nhưng có để lại người thủ lăng, đạo trưởng làm việc cẩn thận một chút."
"Đa tạ thiện nhân nhắc nhở, bần đạo cáo từ." Mạc Vấn chắp tay xoay người rời đi. Lão Ngũ cũng chắp tay với Cao lão gia rồi bước nhanh đuổi theo Mạc Vấn.
Lúc này đã qua canh ba, đèn đuốc trong thành đã giảm nhiều, hai người sau khi rời Cao phủ không biết đi đâu, sau khi chần chừ Mạc Vấn quyết định theo đường cũ trở về.
"Lão gia, nếu không thì bây giờ đi luôn, trời tối dễ xử lý việc này hơn." Lão Ngũ hưng phấn nói. Lúc nãy Mạc Vấn và Cao lão gia nói chuyện hắn đều nghe được, biết rõ Mạc Vấn muốn làm gì, nhưng làm cho hắn hưng phấn không phải việc đào mồ quật mả mà là trên vai hắn bây giờ nặng trịch vàng.
"Tạm thời không cần vội, lúc trước gã tiểu nhị nhà trọ biết rõ chúng ta tới Cao phủ, nếu như chúng ta có đi mà không về hắn tất sẽ sinh nghi, sau này nếu như có người hỏi hắn sẽ lại nhiều chuyện kể lể. Hôm nay trước tiên cứ quay về nhà trọ đã, đến mai lại tính toán công việc." Mạc Vấn lắc đầu nói ra.
"Được, gần sang năm mới rồi, vùng rừng núi hoang vu chắc chắn sẽ không có ai tới. Những việc nặng nhọc không cần cậu động thủ, một mình ta đủ rồi." Lão Ngũ thi thoảng nhún vai cảm nhận sức nặng của chỗ vàng hắn đang mang.
Mạc Vấn nghe vậy không tiếp lời, chuyện này đã phát triển ra ngoài dự tính ban đầu của hắn. Căn cứ vào lời của Cao lão gia, không khó nhìn ra nhà họ Vương thế lực cực lớn, đào mộ nhà họ Vương không khác nào đắc tội với bọn họ. Trước đây Thanh Mộc đạo trưởng từng nói miền nam bây giờ là "Vương Mã chung nhau thiên hạ." Mã chắc chắn là hoàng gia họ Tư Mã, còn Vương thì chỉ nhà họ Vương. Nhà họ Vương thế lực đã lớn đến mức địa vị ngang với hoàng đế, đắc tội với bọn họ thì không thể nghi ngờ đã chôn xuống mầm họa cực lớn sau này.
Lúc hai người quay về cửa nhà trọ đang khép hờ, sau khi vào cửa phát hiện tiểu nhị nhà trọ đã say rượu gục xuống bên cạnh bàn. Mạc Vấn và lão Ngũ không quấy rầy hắn, đi luôn vào phòng nghỉ ngơi.
Bởi vì có chuyện trong lòng nên Mạc Vấn trằn trọc mãi không ngủ được.
"Lão gia, có nhiều tiền như vậy, sau này chúng ta có thể mở tiệm thuốc lớn, mời vài đại phu đến, ta tới giúp cậu quản lý." Lão Ngũ được rất nhiều vàng nên cũng vui sướng tới mức không ngủ được.
"Đây không phải là tiền của gì, rõ ràng là củ khoai lang phỏng tay." Mặc dù gian phòng không có ánh đèn nhưng Mạc Vấn vẫn có thể thấy rõ lão Ngũ đang vuốt ve số vàng kia.
"Đừng để cho nhà họ Vương biết là được." Lão Ngũ hoàn toàn không đồng ý. "Hơn nữa, chúng là đi đưa tro cốt Triệu chân nhân về quê, lại không ở chỗ này thường xuyên. Chúng ta đã có nhiều tiền vậy, đi chỗ nào mà chẳng được."
Mạc Vấn nghe vậy lắc đầu cười khổ, Càn Khôn Âm Dương song hành, mọi chuyện đều tồn tại hai mặt lợi và hại. Người suy nghĩ nhiều thì có thể giải quyết mọi việc thật tốt thế nhưng điều hại là ngày nào cũng phải ưu tư. Người suy nghĩ ít thì khó tránh khỏi làm việc gặp nhiều khó khăn, thế nhưng cũng nhờ không biết gì mà lại được vui sướng. Như Lão Ngũ này, trong mắt gã thực là không có chuyện gì đáng để lo lắng cả.
"Lão gia, cậu muốn không phải đắc tội với nhà họ Vương, tốt nhất đừng làm việc này nữa, chịu khổ là người chết của nhà họ, với chúng ta chẳng có liên quan gì." Lão Ngũ lên tiếng lần nữa.
"Ta cũng không thèm để ý nhà họ Vương ra sao, chỉ có điều ta đã đáp ứng xà yêu kia, bây giờ dứt ra để khư khư giữ mình, há là hành động của quân tử sao." Mạc Vấn lắc đầu nói ra.
"Nó chỉ là yêu quái, cũng không phải là người." Lão Ngũ cũng không hiểu rõ chân tướng sự tình.
"Ngươi phải nhớ kỹ, nếu muốn không bị người phụ thì đầu tiên không được phụ người, kể cả đối với cầm thú yêu quái cũng không được phụ lòng." Mạc Vấn trầm giọng nói ra.
"Được, được, được, ta nhớ kỹ rồi." Lão Ngũ thấy Mạc Vấn giọng nói nghiêm túc, vội vàng luôn miệng đồng ý.
Bị Mạc Vấn khiển trách, sau đó lão Ngũ không dám tiếp tục nhiều chuyện. Hai người đều mỗi người một giường nằm nghỉ ngơi, sáng hôm sau hai người dậy rất sớm, chỉnh đốn hành trang chuẩn bị đi ra ngoài.
"Đạo trưởng, hôm qua hàng yêu có mã đáo thành công không?" Hai người đến tiền sảnh của nhà trọ, tiểu nhị nhà trọ mặt mũi tươi cười chạy tới nghênh đón.
"Một lời khó nói hết, không đề cập tới cũng được." Mạc Vấn giơ tay về phía tiểu nhị rồi quay người cùng lão Ngũ rời đi. Theo như phong cách hành sự của hắn thì nếu được tiền của ắt sẽ không bạc đãi người dẫn đường này, nhưng lần này thực sự không dám cho gã tiền thưởng, bằng không thì người này nhất định truyền ra bên ngoài. Ngoài ra hắn cũng không muốn cảm ơn tên tiểu nhị này, bởi nếu như không phải gia hỏa này giật dây thì hai người cũng không đến mức Mùng một Tết đã phải đi quật mộ.
"Đạo trưởng đi thong thả." Tiểu nhị nhà trọ tiễn hai người đi. Hắn thấy nhiều biết rộng, tự cho là có thể nhìn mặt mà đoán được chuyện, nhưng thật ra hắn nhìn cũng không đúng. Trên mặt Mạc Vấn và lão Ngũ thần sắc lo lắng không phải là hàng yêu không thành mà là đang cầm một củ khoai lang nóng phỏng tay.
"Ngươi có biết vì sao ta không chia cho hắn tiền thưởng không?" Sau khi ra khỏi cửa Mạc Vấn hỏi lão Ngũ. Hai người tiếng là chủ tớ nhưng kì thực là huynh đệ, ngày sau bôn tẩu giang hồ, nhất định phải ăn ý với nhau.
"Bởi vì hắn nói không giữ lời, không trả lại tiền thuê phòng cho chúng ta." Lão Ngũ tự cho là mình đã đoán đúng nên nói rất đắc ý.
Mạc Vấn nghe vậy bất đắc dĩ nhìn lão Ngũ một cái, tên gia hỏa này trả lời khác hoàn toàn suy nghĩ của hắn.
Càng là địa phương giàu có và đông đúc thì kẻ trộm càng ít, ít kẻ trộm thì sự cảnh giác cũng thấp nên hai người dễ dàng tìm kiếm nông cụ đào đất. Tới ngoài thành, lão Ngũ và Mạc Vấn trộm được một cái vác lên vai.
"Có biết vì sao không cho ngươi dùng tiền mua không?" Mạc Vấn không bằng lòng, lại đặt câu hỏi.
"Bởi vì bọn họ là địa chủ phú hộ." Lão Ngũ quay đầu chỉ tay vào một tòa nhà lớn.
Mạc Vấn nghe vậy dở khóc dở cười, cốc đầu lão Ngũ một cái. "Lần này chúng ta làm việc lén lút, nếu như đi mua sẽ để lại dấu vết, sau này nếu có người đi hỏi thì chúng ta sẽ bại lộ hành tung và tướng mạo."
"Lão gia, cậu mà không đi làm kẻ trộm thì thật là lãng phí tài năng mà." Lão Ngũ cười đáp.
Mạc Vấn nghe vậy cũng bật cười, lão Ngũ rất ít khi có lời nói càn rỡ kiểu này, nhưng hắn dám nói như thế chứng tỏ quan niệm chủ tớ trong lòng hắn đã từ từ bớt đi. Hàng yêu trừ ma làm phúc cho thiên hạ cần phải cùng sinh cùng tử hỗ trợ lẫn nhau, chứ không phải cần một người hầu trong lòng còn tâm tư hèn mọn.
Người dân thường ngày vất vả lao động, đến dịp Tết mới nghỉ ngơi vài ngày nên hai người đi tới biên giới phía đông cũng không nhìn thấy người đi đường. Sau khi đi được ba mươi dặm về phía đông thì phía trước xuất hiện núi non trùng điệp kéo dài, có ba ngọn núi khá gần. Chính bắc là một ngọn núi khá cao, thế núi dốc đứng. Đông Nam và Tây Nam mỗi bên có một ngọn núi hơi thấp, thế núi bằng phẳng. Khu vực giữa ba ngọn núi phảng phất có sương mù bay ra.
"Lão gia, là chỗ đó phải không?" Lão Ngũ hỏi.
Mạc Vấn nghe vậy gật đầu. Thuật phong thủy chính là diễn giải từ Kinh Dịch mà ra, hắn mặc dù không nghiên cứu sâu nhưng có đọc lướt qua. Ở giữa ba ngọn núi phía trước kia có sương mù tràn ra nói rõ chỗ đó xác thực có đầm nước, hơn nữa đầm nước cũng không đóng băng, cái này cho thấy đó là một khu vực có sự sống, nếu là một khu đất chết, nhất định sẽ không có sương mù.
Lúc tới gần ngọn núi thì con đường dần dần hẹp lại, xung quanh đây cũng không có đồng ruộng, chắc hẳn thường ngày không có người đến đây. Từ hướng chính tây vượt qua triền núi, một đầm nước rất to xuất hiện hiện trước mắt hai người. Đầm nước này nằm chính giữa ba ngọn núi, rộng khoảng năm dặm, xung quanh đầm nước có vài bụi gai, phía trên có sương mù dày đặc. Đầm nước có màu xanh biếc, đủ thấy nó cực kỳ sâu.
Cánh bắc đầm nước có một vách đá dốc đứng, từ đây đến chỗ vách đã có một con đường mòn, ở chính giữa vách đá là một khu mộ được đục sâu vào trong núi. Đứng từ phía tây có thể thấy được cửa mộ rất to cùng ba gian nhà tranh dựng dọc đường vào mộ.
"Lão gia, cái mộ này không dễ đào a." Lão Ngũ thu hồi tầm mắt đánh giá.
Mạc Vấn cũng nhíu mày gật đầu. Trên đời ngôi mộ khó đào nhất không phải là mộ bố trí nhiều cơ quan mà là mộ có người trông coi. Lúc này ba gian nhà tranh có khói bếp bay lên, rõ ràng trong đó có người coi mộ đang ở.
"Lão gia, làm sao bây giờ?" Lão Ngũ thấy Mạc Vấn nhíu mày không nói, nhịn không được mở miệng hỏi.
Mạc Vấn nghe vậy vẫn không trả lời. Phần mộ thế này thì tuyệt đối không có cách nào đào trộm rồi di chuyển ra chỗ khác được, vậy thì chỉ còn một cách là thả xà yêu ra...