Vô Danh lên tiếng đáp ứng rồi theo Mạc Vấn đi về thành trì phía trước.
Thành trì của nước Triệu chia làm ba loại, thành trì có diện tích lớn thì được gọi là quận, đứng đầu là quận phủ; nhỏ hơn một chút là châu, là thành trì của châu quan; nhỏ nhất là huyện, đứng đầu là huyện nha; những thị trấn nhỏ hơn nữa không có tường thành bao quanh thì không được xem như thành trì, thành trì có tên La Thành phía trước là một huyện thành không lớn.
Tiến vào thành, Mạc Vấn dừng lại ở một tiệm thức ăn bên đường mua hai cái bánh bao cho Vô Danh, dẫn nó đi về phía khu vực đang bốc cháy trong thành.
Lúc đang đi Mạc Vấn phát hiện Vô Danh không ăn hai cái bánh bao nên liền hỏi: "Tại sao con không ăn?"
"Đại sư phụ đã từng nói đạo nhân lúc đi đường không được ăn." Vô Danh trả lời.
Mạc Vấn nghe vậy gật đầu, lúc đi đường không được ăn đúng là quy củ của Đạo gia, vì để giữ phong thái siêu nhiên và hình tượng tốt đẹp trước mặt người đời.
"Chỉ cần trong lòng có chính đạo, thân có đạo pháp thì không cần tuân thủ những quy tắc xưa cũ đó cũng được." Mạc Vấn khoát tay nói, theo tuổi tác lớn dần, hắn càng nhận thấy rằng cố gắng tuân thủ những thanh quy giới luật đó là không cần thiết.
Vô Danh đã đói lại phải đi đường xa như vậy, đã sớm đói đến bụng sôi ùng ục, nghe Mạc Vấn nói vậy bèn lập tức mở túi giấy cắn một miếng, "Sư phụ, sao lại là bánh bao nhân thịt."
"Thượng Thanh tông không cấm ăn mặn." Mạc Vấn liếc mắt nhìn xung quanh, người trên đường không nhiều, thỉnh thoảng có mấy người đi ngang qua đều là đi vào trong thành.
"Sư phụ, làm thế dường như không đúng lắm?" Vô Danh ngẩng đầu hỏi.
"Trứng gà lúc trước con ăn cũng là đồ mặn đấy thôi, vạn vật trên thế gian đều có linh tính, động vật có, cỏ cây cũng có, nếu cứ khư khư chấp niệm không sát sinh thì ngay cả gạo cũng không thể ăn rồi." Mạc Vấn thuận miệng nói.
Nghe được lời nói của Mạc Vấn, Vô Danh hoàn toàn bỏ đi lo ngại, cắn từng miếng lớn, ăn như hổ đói.
Nếu đổi thành mười năm trước, có lẽ hắn sẽ trách Vô Danh tướng ăn thô kệch, nhưng bây giờ thái độ của hắn đã khác với trước đây rồi, tướng ăn thô kệch tuy có thể chú ý mà sửa đổi, nhưng sửa đổi bản chất cũng thuộc về giả tạo, nếu Vô Danh về sau được ăn ngon ăn no thì tất nhiên sẽ không còn xuất hiện tình huống ăn như hổ đói này nữa.
Nghĩ tới tướng ăn, hắn không nhịn được nhớ tới Bách Lý Cuồng Phong, năm đó mọi người mới vào sơn môn, tướng ăn của Bách Lý Cuồng Phong rất xấu, lại có thói quen liếm bát, lúc đó còn từng bị Cổ Dương Tử trách phạt cấm ăn ba ngày, mà giờ Bách Lý Cuồng Phong đã không còn nữa, Cổ Dương Tử cũng đã qua đời nhiều năm.
"Sư phụ, người làm sao vậy?" Vô Danh thấy nét mặt Mạc Vấn không tốt thì khó hiểu hỏi.
"Sư phụ nhớ tới chuyện trước kia." Mạc Vấn vỗ vỗ lưng Vô Danh, sau đó thu lại tâm tư bước đi.
Đi ngang qua một tiệm vải, Mạc Vấn dừng lại, dẫn Vô Danh vào tiệm, bảo thợ may lấy số đo cho Vô Danh, rồi trả tiền đặt cọc đặt may một bộ đạo bào bằng sợi bông cho Vô Danh.
"Sư phụ, chiếc đạo bào này của ta vẫn còn mặc được." Vô Danh nói.
"Trời lạnh rồi, không có áo bông thì sao được." Mạc Vấn từ trong túi hành lý lấy ra một chiếc đạo bào của mình đưa cho thợ may, "May dựa theo kiểu này, vị trí âm dương bát quái không được thêu sai."
"Yên tâm, yên tâm, không biết đạo trưởng lúc nào đến lấy?" Lão thợ may hỏi.
"Giờ Mão ngày mai, xin hỏi ông chủ, chỗ đám cháy kia là ở đâu vậy?" Mạc Vấn hỏi.
"Là nhà của một phú ông, người đó là người Hán, nhưng đã cấu kết với người Hồ." Lão thợ may trả lời.
Mạc Vấn nghe vậy thì không hỏi nữa, khoác túi hành lý dẫn Vô Danh đi về phía bắc, cổ ngữ có câu, chỉ cần nhìn một điểm nhỏ mà có thể biết toàn bộ sự vật, những người Hán có dính líu tới người Hồ thì đều bị dân Hán coi như kẻ thù, có thể thấy được tranh chấp giữa Hán - Hồ ở nước Triệu đã tiến vào giai đoạn khốc liệt.
Băng qua hai con phố, hai người nhìn thấy chỗ lửa cháy, lúc này thế lửa đã yếu bớt, không thấy lửa chỉ còn khói mù mịt, chung quanh chỗ bốc cháy có rất nhiều người dân, số lượng phải mấy ngàn người, vẻ mặt ai cũng rất kích động, có người lớn tiếng chửi rủa, người khác lại khóc lóc thảm thiết.
"Sư phụ, chỗ đó đang làm gì vậy?" Vô Danh hỏi.
"Có vẻ như họ đang xét xử nhà phú ông có qua lại gần gũi với người Hồ." Mạc Vấn nói, bởi vì người tập trung quá đông, hắn cũng không thấy được tình hình bên trong.
Nói xong, Mạc Vấn dẫn Vô Danh rời khỏi đám người, đi vòng qua hẻm nhỏ ở phía đông, đến chỗ vắng người thì bế Vô Danh lên, nhảy lên nóc nhà của một ngôi nhà bỏ hoang.
Từ trên cao nhìn xuống, có thể thấy được trước cửa sân bị đốt có mười mấy người đang quỳ, nam nữ già trẻ đều có, quần áo gọn gàng, chắc là cả nhà phú ông nọ, những người này trước đó có thể đã từng bị đánh, người nào cũng mặt mũi bầm dập, ngay cả hai đứa trẻ chừng mười tuổi cũng không thể tránh khỏi, những người phụ nữ phần lớn đều quần áo xộc xệch, một người đàn ông chừng năm mươi tuổi là bị đánh thảm nhất, khắp mặt đều là máu tươi, răng cũng không còn đầy đủ.
Xung quanh đám người đó có hai mươi mấy người Hán tay cầm binh khí, một người dẫn đầu đang lớn tiếng nói chuyện với người dân, nói là tay phú ông này làm rất nhiều chuyện ác như cấu kết người Hồ, đút lót quan phủ, khi nam phách nữ, chiếm đoạt ruộng đất..., thỉnh thoảng tức giận gã còn động thủ đánh người nhà phú ông đó.
Mỗi khi gã động thủ đánh phú ông, trong đám người sẽ truyền đến tiếng hoan hô.
"Sư phụ, người này phạm sai lầm, trách phạt một mình ông ta là được rồi, tại sao bọn họ không bỏ qua cho người già và trẻ em chứ?" Vô Danh thấy hai đứa trẻ còn nhỏ hơn cả mình cùng với bà lão tóc bạc trắng cũng bị đánh, cảm thấy không đành lòng.
"Con không biết thuật nhìn tướng đoán người, không thể nào nhìn bề ngoài để biết được người đó, tướng mạo gia chủ nhà phú ông đó cũng không gian trá, con nhìn xem ông ta mặt tròn mũi rộng, mắt nhỏ mày hạc, là tướng mạo của người nhân từ." Mạc Vấn lắc đầu nói.
"Thế tại sao bọn họ lại nói ông ta có nhiều tội ác?" Vô Danh nghi ngờ hỏi.
Mạc Vấn lắc đầu, giơ tay chỉ về phía đám người ở phía tây, ra hiệu Vô Danh kiên nhẫn đứng xem.
Trước lúc hai người đến thì buổi xét xử đã bắt đầu, không lâu lắm thì cuộc xét xử này tiến vào giai đoạn cuối, kết quả cuối cùng của cuộc xét xử công khai này là tay phú ông nghiệp chướng nặng nề, đàn ông trong nhà toàn bộ bị chém đầu, phụ nữ bị gả cho người nghèo làm thê thiếp, ruộng đất thì đều chia hết cho người nghèo.
"Thấy rõ rồi chứ?" Mạc Vấn hỏi Vô Danh đang nhíu chặt mày.
"Thấy rõ rồi, đám người nghèo đó muốn phân chia đất của nhà ông ta, cho nên mới vu cáo hãm hại ông ta." Vô Danh đáp.
"Chia ruộng đất chỉ là hành động để đám người kia kích động dân chúng, thu phục nhân tâm thôi, phần lớn người đời đều có tâm lý ghét nhà giàu, không muốn thấy người ta sống tốt hơn mình, mặc kệ nhà ngươi là gom góp tiết kiệm tính toán tỉ mỉ, hay là do buôn bán mưu lợi chính đáng mà có nhiều tiền tài thì đều sẽ bị xem như kẻ xấu. Bình thường còn không thấy được, nhưng một khi đến thời loạn thế thì những nhà giàu có sẽ gặp họa trước tiên, người nghèo khổ chiếm số đông, chỉ cần nắm bắt được tâm lý ghét nhà giàu của bọn họ cộng thêm xúi giục và lợi dụng thì đừng nói là một phú hộ nho nhỏ, dù là một vương triều cũng có thể lật đổ được." Mạc Vấn nói.
Trước kia Vô Danh vốn được Mã đạo sĩ dạy rằng nhân tính vốn thiện, nghe được Mạc Vấn nói như vậy tuy biết Mạc Vấn nói đúng, nhưng trong lúc nhất thời khó mà tiếp thu được.
"Vương Thất, cha ngươi đầu năm đã mắc bệnh qua đời, nhà người nghèo khó đến độ không đủ tiền khâm liệm cho ông, là ta tặng cho ngươi mười lượng bạc mua quan tài cho ông ấy, người đều quên cả rồi à?" Lão phú ông quát to với một tên thanh niên đang áp giải mình.
"Giả nhân giả nghĩa, nhanh câm miệng cho ta." Tên thanh niên chẳng hề mảy may động lòng, tiến lên tát lão phú ông một cái hộc máu mồm.
Thấy cả nhà mình gặp hoạ, lão chủ nhà cố gắng gượng cầu xin một người đàn ông khác giúp đỡ, "Hồ Lợi, ngươi nói một câu công bằng đi, ba mẫu ruộng kê trước núi ngươi trồng năm năm, ta có từng thu ngươi một thạch địa tô nào chưa?"
"Ta thấy bà vợ nhà ta lén lút tặng trứng gà cho ngươi, đừng tưởng rằng ta không biết." Tên đàn ông kia tiến lên đá lão chủ nhà một cước, một cước này đá thẳng vào đầu, dùng sức rất mạnh, trực tiếp khiến lão phú ông nọ hôn mê.
"Hồ Lợi, ngươi đừng ngậm máu phun người, mỗi lần Hoa Ni đến nhà ta đều là do ta gặp cô ấy, chiếc áo khoác ngươi đang mặc còn là do ta và cô ấy cùng may, ngươi không cứu bọn ta cũng thôi đi, sao có thể bỏ đá xuống giếng." Một người phụ nữ có vẻ là vợ lão phú ông, lớn tiếng nói với tên đàn ông nọ.
Tên đàn ông nọ nghe người phụ nữ kêu la liền bước nhanh đến gần, đến trước người thì giơ chân lên đá, "Con mẹ thối tha này, mụ còn nghĩ rằng mụ là Phùng phu nhân hả?"
Cô gái trẻ tuổi bên cạnh người phụ nữ nọ là hẳn là con gái chủ nhà, thấy mẹ bị đánh, bèn bổ người nhào tới che trước người mẹ, cùng lúc đó hét lớn với một thanh niên trung hậu đứng gần đó, "Ngưu Tam ca, ngươi vẫn luôn làm công ở nhà ta, ngươi nói một câu công bằng đi, nhà ta có người Hồ tới lúc nào chứ?"
Tên thanh niên đó nghe được lời của cô gái, sau khi thấp thỏm đảo mắt nhìn xung quanh bèn gật đầu.
Cô gái trẻ tuổi đó thấy gã gật đầu, như chộp được cọng rơm cứu mạng, xoay người khóc lóc nói với kẻ cầm đầu đám người, "Cẩu Tăng Toàn, ngươi nhìn đi, Ngưu Tam ca nguyện làm chứng cho bọn ta, cầu xin ngươi hãy bỏ qua cho cha mẹ ta, ta theo ngươi còn không được sao?"
"Ta đúng là từng thích ngươi, nhưng hôm nay ta ra mặt là vì dân chúng, vì công lý, ruộng đất của nhà ngươi là nhất định phải chia, cha ngươi cấu kết với người Hồ cũng đáng chết." Cẩu Tăng Toàn nói đến đây bèn quay đầu nhìn tên thanh niên nọ, "Tam Ngưu, có phải ngươi cũng cấu kết làm việc xấu với bọn chúng hay không?"
Tên thanh niên rất nhát gan, nghe vậy sắc mặt đại biến, khua tay lia lịa, "Không có, không có, tuyệt đối không có."
"Vậy ngươi gật đầu là có ý gì?" Cẩu Tăng Toàn trừng mắt quát hỏi.
"Ta không biết, ta không nhìn thấy, ta không nhìn thấy gì cả." Ngưu Tam sợ hãi quá, xoay người bỏ chạy.
Chủ nhà bị đánh ngất xỉu, còn lại phu nhân không có chủ kiến, một đứa bé trai chừng mười tuổi nhắm mắt lớn tiếng nói, "Các vị hương thân, ba năm này đánh trận cha mẹ ta mùa đông mỗi năm đều nấu cháo cứu trợ thiên tai mà... aaa."
Đứa bé trai đó còn chưa nói xong, từ trong đám người đã bay ra mấy cục đá, một cục trong đó đập trúng ngay đầu của nó, đứa bé trai kêu thảm một tiếng nghiêng đầu ngã xuống đất.
"Nhanh, giết chết bọn họ." Tên dẫn đầu e sợ trì hoãn quá lâu sẽ sinh ra biến cố, gọi người bên cạnh tiến lên động thủ.
"Sư phụ, sư phụ, người nhanh cứu bọn họ đi." Vô Danh thấy chuyện không tốt, lắc lắc tay Mạc Vấn cầu xin.
"Tại sao ta phải cứu?" Mạc Vấn mỉm cười hỏi.
"Bọn họ là người tốt, cứ chết như vậy thì thật oan uổng." Vô Danh vội vàng nói.
"Người chết oan trên đời này rất nhiều, bọn họ không phải người đầu tiên cũng không phải người cuối cùng, ta hỏi con, thông qua chuyện này con hiểu được điều gì?" Mạc Vấn cũng không vội ra tay, có vài chuyện Vô Danh cần phải tiếp thu, đạo nhân và người phàm tục khác nhau, đạo nhân không thể hồ đồ, dù có đau khổ đến mấy cũng phải giữ tỉnh táo.
"Những dân thường kia đều là người xấu, không đáng giá để giúp đỡ họ, sư phụ, nhanh cứu đám người kia đi." Vô Danh vội vàng thúc giục.
"Sai rồi, bọn họ cũng không xấu, chỉ là họ ngu xuẩn dốt nát, nên giúp thì vẫn giúp, nhưng con không được hi vọng bọn họ sẽ nhận ân tình của con, chỉ có như vậy lúc con làm việc thiện thì tâm mới có thể yên ổn." Mạc Vấn nói.
"Vâng vâng vâng, sư phụ, con nhớ rồi, người nhanh cứu bọn họ, nếu còn không ra tay thì đám người xấu đó sẽ giết chết bọn họ mất." Vô Danh vội đến muốn khóc.
"Nên giúp thế nào mới thỏa đáng đây?" Mạc Vấn lại hỏi.
"Đánh cho họ sợ chạy." Vô Danh nói.
"Đuổi họ chạy cũng vô dụng, chúng ta đi rồi, đám người phú ông vẫn sẽ gặp họa thôi." Mạc Vấn cầm lấy trường kiếm.
"Vậy phải làm sao?" Vô Danh căng thẳng nhìn bên dưới, lúc này đám người đó đã kéo đàn ông nhà phú hộ đến một chỗ chuẩn bị hạ đao.
"Nếu muốn cứu bọn họ thì chỉ có thể giết hết đám người xấu vong ân phụ nghĩa kia thôi, giết hay không giết?" Mạc Vấn hỏi, cơ hội thế này cũng không thường có, cần phải khiến Vô Danh hiểu rõ một vài chuyện, lúc này giống như năm đó Hiên Viên Tử đã nặng tay khiến bảy người bọn họ đau nhức để nhớ rõ huyệt đạo hành khí vậy, tuy đau đớn nhưng là cách hiệu quả nhất.
Vô Danh nghe vậy thì chần chừ do dự, nhưng thời gian để nó do dự không nhiều lắm, thấy cả nhà gia chủ sắp phải chết, Vô Danh vội vàng nói, "Nếu không giết người xấu thì người tốt sẽ gặp tai hoạ, giết..."