Sau khi, ni cô trung niên kia nghe vậy thì cực kỳ hoảng sợ, Mạc Vấn nói không sai, quả thật trên đảo này có một gốc Hà Thủ Ô vạn năm đầy thần dị, nó chính là căn cơ của hòn đảo, chuyện này không người ngoài nào biết được, Mạc Vấn chỉ thông qua một ít chi tiết vụn vặt và mấy câu trò chuyện nhìn như vô tình lại đoán được trên đảo có Hà Thủ Ô vạn năm, đủ thấy tâm tư cực kỳ tinh tế của hắn .
Thông qua vẻ mặt của ni cô kia, Mạc Vấn biết mình đã đoán đúng, nhưng hắn không hề cảm thấy tực đắc hay vui mừng, ngược lại nảy sinh lòng thương hại ni cô này, vẻ mặt kinh ngạc của nàng cho thấy nàng đã ở lâu trên cô đảo, không quá tâm cơ, nên mới vì suy đoán của hắn mà cảm thấy kinh ngạc, thực ra thì loại suy đoán này đặt ở trong phố phường không tính là gì.
"Gốc Hà Thủ Ô kia có đủ thất khiếu không?" Mạc Vấn xoay người đi về phía ni cô.
Tuy ni cô trung niên kia bị phong huyệt đạo, nhưng phần cổ trở lên vẫn có thể hoạt động, nghe lời nói của Mạc Vấn thì nghiêng đầu đánh mắt sang hướng khác không đáp lời.
"Nếu vật kia có đủ thất khiếu, bần đạo chỉ lấy mấy viên hạt giống, nếu không đủ thất khiếu thì không có chút tác dụng nào." Mạc Vấn nói, cái gọi là có đủ thất khiếu tức là có thể biến hóa thành người, trong các loại dược thảo Hà Thủ Ô xếp vào hàng trung thượng phẩm, bản thân nó không tính là quá mức thần dị, nếu muốn đầy đủ hết thất khiếu biến hóa thành người, ít nhất cũng phải sống mấy nghìn năm.
"Hoa ngôn xảo ngữ, nếu ta nói cho ngươi chỗ ở của nó, ngươi nhất định sẽ bắt nó." Kia ni cô bỉu môi hừ lạnh.
Mạc Vấn nghe vậy mừng rỡ trong lòng, xoay người đi về hướng bắc, ni cô này quả nhiên không có tâm cơ, trong lúc vô tình lại để lộ việc trên đảo này có gốc Hà Thủ Ô đã có thể biến hóa hình người.
"Ngươi đứng lại đó cho ta, nếu như ngươi dám làm nó bị thương, ta nhất định sẽ lấy mạng ngươi." Ni cô cao giọng hô.
Mạc Vấn chẳng những không đứng lại, ngược lại đi nhanh hơn, ni cô này kích động như vậy, cho thấy Hà Thủ Ô ở cách đây không xa.
Ni cô kia không cách nào nhúc nhích, dưới tình thế cấp bách đành phải lên tiếng đe dọa, mặc dù nàng đe dọa nhưng cũng không mắng chửi người.
Mạc vấn đi đến cuối con đường nhỏ bắt gặp một tảng đá lớn, Mạc Vấn tung người nhảy lên thì phát hiện ở phía tây tảng đá lớn có một mảnh đất bằng phẳng lớn hơn mười thước vuông, nơi này khuất gió, ánh nắng sung túc, đất cát màu mỡ, chính là nơi tuyệt hảo cho Hà Thủ Ô sinh trưởng. Nhưng bây giờ khu vực này không có vật gì, trên nền đất sót lại một cái hố lớn bằng chậu rửa mặt.
Bờ hố đất còn ẩm, nền đất trống không có cỏ dại sinh trưởng, đây có thể là do thân leo và lá của Hà Thủ Ô cản ánh mặt trời gây nên, điều đó cho thấy gốc Hà Thủ Ô kia vốn sinh trưởng ở nơi đây, lúc này nó nhận ra nguy hiểm nên biến hóa thành hình người để chạy trốn.
Hà Thủ Ô không thể so với Nhân Sâm, Nhân Sâm thông linh linh tính, Nhân Sâm nghìn năm là đã có thể biến hóa hình người, linh tính của Hà Thủ Ô thấp hơn Nhân Sâm, muốn biến hóa thành hình người cũng mất ít nhất mấy nghìn năm. Gốc Hà Thủ Ô này chẳng những có thể biến hóa thành hình người, còn có thể rời nơi sinh trưởng để né tránh nguy hiểm, tuổi thọ nhất định đã trên vạn năm.
Mạc Vấn đứng tại chỗ, ngưng thần cảm giác vị trí của gốc Hà Thủ Ô, nhưng không có kết quả, không cảm giác được Hà Thủ Ô không làm cho hắn thất vọng ngược lại âm thầm vui mừng, không có yêu khí cũng không có trọc khí, vật này nếu có hạt giống, nhất định có thể đưa vào nơi giam cầm.
Trầm ngâm chốc lát, Mạc Vấn trở lại đường nhỏ nơi ni cô trung niên đứng, nói với ni cô đang trừng mắt nhìn , "Nó hoảng sợ chạy đi rồi."
"Chẳng lẽ ở tại chỗ chờ ngươi đến bắt?" Ni cô hừ lạnh.
"Hải đảo này chu vi nhều lắm năm sáu dặm, nó không chạy thoát được, nếu như ngươi có thể kêu nó trở lại, ta chỉ lấy ba viên hạt giống, tuyệt đối không làm tổn thương bản thể của nó."Mạc Vấn nói.
Ni cô lại lần nữa hừ lạnh.
Mạc Vấn thấy thái độ ni cô kia kiên quyết, cũng không khuyên nữa, xoay người xuống núi.
"Lão gia, có được không?" Lão Ngũ căn cứ vào vẻ mặt của Mạc Vấn đoán được đã hắn có thu hoạch.
Mạc Vấn gật đầu đáp, "Trên đảo này có một gốc vạn năm Hà Thủ Ô, đã có thể biến hóa hình người, chẳng qua khi ta tìm được nơi nó sinh trưởng thì nó đã chạy đi rồi."
"Vậy còn chờ gì nữa, bắt lại thôi." Lão Ngũ vứt thanh củi dang cháy trên tay, đứng thẳng người dậy.
"Bắt rùa trong hũ, không vội." Mạc Vấn khoát tay nói.
"Đêm dài lắm mộng, hay là bây giờ đi đi." Lão Ngũ kéo Mạc Vấn ra cửa.
"Nó không có yêu khí, ta không cảm giác được nó, cho ta suy nghĩ nên hạ thủ như thế nào." Mạc Vấn dừng bước đứng yên, chu vi của hòn đảo này tầm năm sáu dặm, phần lớn khu vực có cây cối bao trùm, ở không thể nhận ra hay cảm giác được hơi thở của đối phương, dưới tình huống như thế tìm cách nào mới có hiệu quả.
"Đốt lửa ép nó xuất hiện." Lão Ngũ về nhà cầm đồ nhóm lửa lên.
"Ngươi thật sự xem mình là cường đạo?" Mạc Vấn cau mày, lắc đầu.
"Không thể đốt lửa, vậy thì bày trận, chai thành từng miếng nhỏ." Lão Ngũ lần nữa hiến kế.
"Có thể được!" Mạc Vấn gật đầu đồng ý, "Ở chỗ này chờ ta, ta đi vây khu vực nam này lại trước.”
Mạc Vấn nói xong, đề khí lao về hướng tây, tới bờ biển vẽ Định Khí phù dán ở trên đá ngầm, sau đó về hướng nam, rồi lại hướng đông, lấy ba Đạo Phù nguyền rủa bày trận đem phía nam phân ra thành từng khu vực nhỏ.
Trở lại nhà đá lão Ngũ đang lắc đầu, Mạc Vấn ghé mắt hỏi, "Thế nào?"
"Lỗ tai ong ong." Lão Ngũ nói, dù hồn phách con người của gã trú ngụ trong thân xác con dơi, nhưng địa khí(*) khép kín làm gã không thích ứng được.
(*)Khu vực nơi mà đất và không khí bị ngăn cách với bên ngoài
"Mau tìm." Mạc Vấn lướt về phía nam hơn trăm trượng, song song với lão Ngũ tiến về phía trước tìm kiếm.
Đảo vốn không lớn, rất nhanh hai người đã tớ bờ biển cánh đông, tìm kiếm qua không có kết quả, quay lại lục soát lần nữa vẫn không có.
Mạc Vấn mang lão Ngũ ra khỏi trận pháp, đến lục soát một khu vực đã dán Định Khí phù ở phía Bắc lần nữa, vẫn không có kết quả.
Khu vực phân nhỏ thứ ba, vây ni cô trung niên và con chó mực ở trong đó, bao trùm lên cả những con Bạch Hạc rừng cây phía đông, trận pháp khởi động, chim chóc bay tán loạn.
Nơi tìm kiếm cuối cùng là khu vực gần vách đá phía bắc, nhưng lục soát khắp nơi vẫn không phát hiện được gì, lão Ngũ biến thân thành một con dơi lớn bay lượn quanh đảo, cũng không phát hiện dưới vách đá có gì dị thường.
"Địa phương chỉ lớn hơn cái mông một chút, nó có thể chạy nơi nào?" Lão Ngũ nhảy lên trên một cậy đại thụ trên vách đá.
Mạc Vấn nghe vậy không trả lời, lúc trước hai người tìm kiếm rất cẩn thận, không thể có sơ sót, Hà Thủ Ô vạn năm kia mang thuộc tính thảo mộc, không khả năng ẩn nấp trong biển.
"YAA.A.A.., lão gia, ở nơi đó!" Lão Ngũ đưa cả năm ngón tay chỉ trỏ.
Mạc Vấn nghe tiếng giương mắt nhìn về phía nam, phát hiện trong một bụi cây rậm rạp gần bờ biển phía có một bóng người màu đen chợt lóe lên rồi biến mất.
"Là nó." Mạc Vấn tung người lao về hướng nam.
"Lão gia, ta không qua được." Lão Ngũ ở phía sau hô to, trên đảo bị Mạc Vấn bày nhiều trận pháp, không có Mạc Vấn dẫn đường, người khác nửa bước khó đi.
Mạc Vấn nghe vậy quay trở về, mang lão Ngũ quay lại khu vực phía nam, Hà Thủ Ô kia đã không còn ở trong bụi cây đó nữa, hắn nhanh chóng tìm kiếm khu vực này, chạy đi chạy lại ba lượt, còn kém nước xới đất lên thôi, mà cây Hà Thủ Ô kia vẫn không thấy bóng dáng.
"Tại sao không có chứ ?" Lão Ngũ gãi đầu vỗ tai.
"Có phải ngươi thấy một bé gái ba bốn tuổi không?" Mạc Vấn hỏi.
" Đúng, tóc dài, cả người màu đen." Lão Ngũ gật đầu nói.
"Vậy thì ta không nhìn lầm, nó ngay tại khu vực này, nó ở xó nào mà không tìm được chứ?" Mạc Vấn buông một câu chửi thề, hai người đã tìm kiếm suốt cả đêm trên đảo, lúc này chân trời phía đông đã sáng lên.
"Lão gia, hay trận pháp của ngươi không trói được nó không?" Lão Ngũ chép miệng nhìn Mạc Vấn.
Mạc Vấn nghe tiếng nâng tay phải liên tục vỗ trán, "Quên, quên, vật này nếu ngay cả trận pháp do ta bố trí mà cũng không cách nào xuyên qua, thì sao vào vách ngăn được."
"Vậy người mau thu trận pháp lại đi, những con Bạch Hạc kia sắp bị dày vò chết rồi." Lão Ngũ chỉ những con Bạch Hạc đang làm ầm ở phía đông đảo.
Mạc Vấn tung người đi khắp nơi, để giải trừ từng lá phù Định Khí, lui tới nửa đường, chợt phát hiện một bé gái mặt đen cao chưa đầy ba thước dưới cây tùng, lòng hắn vui sướng, lập tức thi triển thân pháp lao xuống lùng bắt.
Khi Hà Thủ Ô biến thành bé gái thì rất cảnh giác, một mực ở lấm lét nhìn trái nhìn phải, thấy Mạc Vấn đến, kêu lên một tiếng rồi không còn tung tích.
Mạc Vấn nhào hụt, sững sờ chỉ chốc lát mới phản ứng lại, vật này đã thành tinh, có thể thi triển thuật độn thổ chỉ cần ở trong đảo có thể nháy mắt đổi vị trí.
"Lão gia, ở chỗ này." Lão Ngũ ở phía nam hô to.
"Đừng đuổi theo, nó sẽ độn thổ, đuổi không kịp đâu." Mạc Vấn đáp lại.
Lão Ngũ truy tìm nữ đồng kia, chạy đến bắc đảo hội hợp với Mạc Vấn, "Lão gia, phóng hỏa đi, không còn cách nào khác rồi "
Mạc Vấn giơ tay lên ý bảo lão Ngũ không nên nôn nóng, rồi bước nhanh theo đường mòn xuống núi, tới chỗ đạo cô trung niên đang đứng thì phóng ra linh khí đánh ngã nàng.
"Ngươi muốn làm gì?" Ni cô cắn răng hỏi.
"Đừng áp đặt suy nghĩ của mình lên người khác." Mạc Vấn giơ tay lên phong bếhuyệt đạo trên đùi và trên khủy tay của nàng, quay lại giải những huyệt đạo đang bị phong khác trên người nàng, phòng ngừa việc khóa huyệt đạo quá lâu ảnh hưởng đến kinh mạch.
"Còn tưởng rằng ngươi có bản lãnh lớn gì?" Đạo cô trung niên cất giọng đầy mỉa mai, Mạc Vấn và lão Ngũ bận rộn cả đêm, cả người đầy bụi đất cũng không bắt được gốc Hà Thủ Ô kia, nàng đứng xem rất hả giận.
"Lão Ngũ." Mạc Vấn quay đầu nhìn về phía lão Ngũ đang cầm hiếu bổng tụng hù dọa con chó mực.
"Chuyện gì?" Lão Ngũ quay đầu.
"Theo ý ngươi, nên làm thế nào mới có thể lấy được hạt giống?" Mạc Vấn giả bộ nghiêm nghị.
"Phóng hỏa đem đảo đốt." Lão Ngũ biết dụng ý thực sự của Mạc Vấn khi đặt câu hỏi, liền phối hợp hắn hù dọa ni cô kia đang nằm dưới tàng cây ven đường .
"Đây là hạ sách, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, không thể phóng hỏa." Mạc Vấn ra vẻ trầm ngâm.
"Các ngươi thật sự chỉ cần hạt giống của nó ư?" Từ lúc hai người nói nói chuyện với nhau, ni cô trung niên kia cảm giác được có thể Mạc Vấn chỉ cần hạt giống.
Mạc Vấn thấy kế sách có hiệu quả, đối phương có ý lơi lỏng, chuyển biến tốt lên, gật đầu nói "Chỉ cần hạt giống."
"Ngươi lấy hạt giống có tác dụng gì?" Ni cô nghi ngờ hỏi.
"Phu nhân nhà ta. . ."
Mạc Vấn giơ tay lên ngăn lão Ngũ đang định nói tiếp, chuyện giữa hắn và A Cửu nếu là bị người biết, phàm là có chút nhân tình đều sẽ cảm thấy chút thương hại, nhưng thứ Mạc Vấn không cần nhất chính là sự thương hại của người khác. (giống m ghê )
"Chỉ cần hạt giống, thân thể của nó vô dụng đối với chúng ta." Mạc Vấn nghiêm nghị nói.
Ni cô trung niên suy nghĩ chốc lát nói với Mạc Vấn, "Trên người nó không có hạt giống, các ngươi bắt nó vô dụng, thả ta ra, ta đi đưa cho ngươi."
Mạc Vấn nghe vậy, lập tức ra tay giải huyệt đạo của nàng, "Ta tin tưởng ngươi."
Ni cô kia thấy huyệt đạo được giải, nhảy bật dậy, nghiêng đầu liếc mắt quan sát Mạc Vấn, nàng không nghĩ tới Mạc Vấn dám thả nàng ra, lúc trước bị Mạc Vấn đánh lén ở trong núi, phải đứng suốt một đêm làm nàng nghẹn một bụng tức giận, lúc này muốn nổi giận nhưng bởi vì hành động của Mạc Vấn cùng với câu 'Ta tin tưởng ngươi' mà mất hết mặt mũi.
Hồi lâu sau, ni cô trung niên này cũng buông tha cho Mạc Vấn, quay đầu nhìn về phía lão Ngũ, lão Ngũ thấy vậy lập tức biết đối phương muốn bắt bẻ, vội vàng chắp tay với con chó đen mặt mày ủ dột, "Xin lỗi xin lỗi, ta không nên đánh ngươi."
Ni cô kia cảm thấy rất ấm ức nhưng không tìm được đối tượng và lý do nổi giận, đành dậm chân đùng đùng buông tha hai người mang theo con chó đen đi về hướng nam, Mạc Vấn và lão Ngũ xoay mặt nhìn nhau rồi cũng cất bước đi theo.
Ni cô kia trở về nhà đá, tới cửa thấy bếp cổ bị người động tới, trên mặt lập tức hiện lên vẻ tức giận, bước vào phòng trong nhà.
"Đi ra ngoài." Trung niên ni cô quay đầu trách móc Mạc Vấn và lão Ngũ đang muốn đi vào theo.
Hai người dừng bước ngoài cửa, cũng không đi vào, đối phương đang tìm cơ hội trả đũi lại mấy phen thua thiệt lúc trước, bọn hắn bị trách móc mấy câu cũng hợp tình hợp lý.
Chốc lát sau, ni cô đi ra, phát hiện phòng giữa và phòng phía đông không có dấu vết lục lọi. Sắc mặt mới hòa hoãn chút ít, quay lại đưa hai hạt giống màu đen lớn chừng ngón tay cái cho Mạc Vấn, "Đi mau, đừng để ta thấy các ngươi nữa."
Mạc Vấn đưa hai tay nhận lấy, luôn miệng nói cám ơn, quay lại kéo lão Ngũ bước nhanh rời đi, hạt giống Hà Thủ Ô rất dễ phân biệt, vì hình dáng ba cạnh, hạt giống tầm thường chỉ cỡ hạt gạo, cái này hai hạt giống lớn như vậy, nhất định được sinh ra từ trên thân Hà Thủ Ô hai vạn năm không thể nghi ngờ.
"Đi mau, đừng có chờ ta thay đổi chủ ý." Sau lưng truyền đến tiếng ni cô tức giận.
Lão Ngũ nghe vậy nhăn cánh mũi, "Còn dám lên mặt, lão gia, cứ như vậy mà đi nàng còn tưởng ta sợ nàng."
Mạc Vấn không trả lời, kéo lão Ngũ nhanh chóng rời đi, sợ và không sợ gì đó hắn không quan tâm, cái hắn quan tâm là hạt giống Hà Thủ Ô hai vạn năm trong tay.
Có được vật này xem như đã thành công bước đầu. . .