Con quạ đen mấy phen đụng vào bình chướng đau đớn rơi xuống đất, nằm ngửa bụng lên trời không nhúc nhích, mẩu bánh mì vụn văng khỏi túi áo rơi đầy đất.
"Sư phụ, nó bất tỉnh rồi." Vô Danh liếc mắt đánh giá con quạ đen.
"Loài quạ rất thông minh, chớ có coi thường nó, nó đang giả chết đấy." Mạc Vấn lắc đầu nói, ngoài con người ra thì quạ đen là loài thông minh nhất, so sánh với hồ ly khỉ vượn còn phải thông minh hơn, con quạ đen này sau khi rơi xuống đất ngực không phập phồng chút nào, chỉ một chi tiết này đã cho thấy nó đang nín thở giả chết.
Tiếng kêu quái dị của con quạ lúc trước đã kinh động đến mọi người ở Hoàng phủ, có lính gác từ nhà trước chạy đến kiểm tra, phát hiện sau nhà có một con quạ khổng lồ đang nằm thẳng đơ thì không khỏi trố mắt kinh ngạc.
"Bên trong có trận pháp vô hình, không nên bước vào đây." Mạc Vấn xua tay bảo mấy tên lính gác.
"Sư phụ, có phải nó không trông thấy được chúng ta không?" Vô Danh tò mò hỏi.
"Đúng vậy. Nó không thấy cũng không thể cảm nhận được chúng ta." Mạc Vấn gật đầu nói, hiệu quả của định khí trận pháp có liên quan mật thiết đến thuộc tính ngũ hành của vật mà lá bùa dàn lên, có khi người bị kẹt trong trận vẫn có thể nhìn thấy tình huống bên ngoài, nhưng lúc này con quạ đen trong trận pháp kia không thể thấy được tình huống bên ngoài.
Nhân lúc con quạ đen đang giả chết, Mạc Vấn quan sát cẩn thận một lần nữa con chim, bề ngoài con quạ này so với quạ đen bình thường không có khác biệt lắm, chẳng qua là kích thước lớn hơn rất nhiều, hai cánh mở ra có thể dài tới một sải tay, từ đầu đến đuôi dài khoảng năm thước, lông chim trên người nó có màu xám trắng, rất là thưa thớt, mỏ chim màu xám tro có nhiều vết lốm đốm, cho thấy nó đã rất già rồi.
Nhìn kỹ cái áo trên cổ nó, trên áo khâu rất nhiều mảnh vá, hiển nhiên là do nó nhặt được trên người dân bị nạn.
"Sư phụ, ta nghe Lão sư phụ nói quạ đen biết phụng dưỡng cha mẹ, không phải nó kiếm thức ăn cho mẹ nó ăn đấy chứ?" Vô Danh hỏi.
Mạc Vấn nghe vậy chậm rãi lắc đầu, "Quạ đen biết phụng dưỡng cha mẹ không sai, nhưng vật này lại là dị chủng, đã sống rất lâu năm, mẹ nó chắc hẳn đã chết rồi. Huống chi nó lại đi tìm đồ ăn nấu chín, cũng không phải là đồ loài quạ thích ăn."
Trong lúc thầy trò hai người nói chuyện, có tên lính gác đã chạy đi gọi Hoàng thiếu gia tới.
Hoàng thiếu gia ôm cái bụng phệ khệnh khạng đi tới, vừa tới cửa liền phát hiện bên trong sân có một con quạ đen khổng lồ đang nằm, cho là yêu vật đã bị Mạc Vấn hàng phục, gã liền sải bước vào sân đi tới chỗ con quạ đen.
Mạc Vấn vốn định lên tiếng báo động nhưng chậm mất nửa nhịp, Hoàng thiếu gia đã bước vào định khí trận pháp, hành động này của gã không thể nghi ngờ là muốn ra vẻ can đảm trước mặt mọi người, nhưng thực tế đã chứng minh lá gan của gã cũng không lớn lắm, con quạ đen vừa cảm giác được có người bước vào liền xoay người vùng dậy, dọa cho Hoàng thiếu gia kêu lên thất thanh xoay người muốn trốn.
Hoàng thiếu gia chạy đến chỗ bình chướng mới phát hiện không xông ra được, kinh hoàng quay đầu nhìn lại thấy con quạ đen chỉ đứng đó không đuổi theo, nhưng gã vừa quay đầu lại đã lập tức bị quạ đen dùng phép mê hoặc, tức thì mất đi thần trí, xoay người lảo đảo ngã xuống, lại đụng phải bình chướng đau quá bò dậy, liên tục mấy lần đụng ngã máu mũi chảy giàn giụa.
Đối với trận pháp chính mình lập nên Mạc Vấn nắm rõ trong lòng, hắn chưa vội thu lại trận pháp, mà là nhíu mày trầm ngâm nên xử trí con quạ đen này như thế nào, vật này dĩ nhiên là không thể giết, chỉ có thể thả nó rời đi, sau đó bám theo sau xem nó đi về nơi nào, chỉ như vậy mới có thể xác định được nó đang tìm thức ăn cho ai.
Thấy Hoàng thiếu gia bị yêu vật mê hoặc, người làm trong phủ sợ hãi chạy đi báo cho Hoàng phu nhân biết, Mạc Vấn có ý muốn đợi Hoàng phu nhân đến để chỉ cho bà ta tận mắt thấy hình dáng yêu vật, nên vẫn chưa thu lại trận pháp.
Không lâu sau, Hoàng phu nhân cùng nha hoàn kinh hoảng chạy tới, thấy con trai mình máu me be bét vội vàng muốn chạy tới cứu chữa. Lính gác xung quanh biết bên trong sân không thể vào được, bèn vội vã kéo bà ta lại.
"Đạo trưởng, ngài nhanh nghĩ cách gì đi." Hoàng phu nhân hướng Mạc Vấn cầu cứu.
"Con yêu vật vốn đã bị bần đạo khống chế, công tử lại lỗ mãng tiến vào cho nên mới bị yêu vật mê hoặc, nếu là cứu công tử ra, yêu vật liền sẽ nhân cơ hội trốn thoát, lúc đó còn có thể tìm được hang ổ của nó hay không bần đạo không nắm chắc." Mạc Vấn ung dung đáp.
"Đạo trưởng, ưu tiên cứu người trước đã, bắt yêu quái sau." Hoàng phu nhân vội vã hô lên.
Mạc Vấn nghe xong vẫn chưa vội động thủ ngay, mà trong lòng nhanh nhanh chóng cân nhắc, loài quạ thông minh là chuyện mọi người đều biết, nhưng nó thông minh tới trình độ nào thì không ai nói được, vạn nhất con vật này sau khi thoát khốn lại bay vòng vo đánh lạc hướng hắn thì sẽ rất khó bảo đảm có thể một mực đi theo sau nó trong vòng trăm dặm, nhất định phải nghĩ cách để bảo đảm không bị mất dấu nó.
Hoàng phu nhân thấy Mạc Vấn chần chừ chưa động thủ, lầm tưởng Mạc Vấn vẫn còn cay cú nàng lúc trước lạnh nhạt với hắn, bèn rối rít nói xin lỗi, "Hoàng Tăng ta có mắt không tròng, đắc tội với đạo trưởng, mong rằng đạo trưởng không chấp nhặt ta là phụ nữ, mau mau cứu con trai ta ra."
"Bần đạo đang nghĩ xem nên cứu người thế nào đây." Mạc Vấn nói xong, lấy từ trong ngực ra hộp phù vẽ một đạo Tụ Âm phù dán ở lòng bàn tay rồi tiến vào bên trong trận.
Con quạ đen nhận ra phía sau có người tiến vào, lập tức nghiêng đầu lại nhìn, Mạc Vấn nhanh như chớp lao đến, hét lớn một tiếng phóng ra lá bùa, "Nghiệt chướng, chớ có làm hại người."
Quạ đen kia vốn định bay lên né tránh nhưng chậm mất nửa nhịp, bị phù chú đánh trúng, kêu lên một tiếng quái dị ngã nhào.
Tụ Âm phù mặc dù bốc cháy, nhưng bản thân nó lại không phải loại phù chú công kích, con quạ đen trùng đòn ngã xuống đất không liên quan gì đến phù chú, mà là bị linh khí của Mạc Vấn đánh trúng.
Quạ đen ngã ra đất liền biến thành hình dáng tăng nhân, kêu lớn một tiếng nhằm hướng Mạc Vấn vọt tới.
Mạc Vấn đợi gã tăng nhân tiến tới rồi tiếp tục tung ra linh khí đẩy lui, gã tăng nhân do con quạ đen biến thành mắt thấy không phải đối thủ của Mạc Vấn, bèn xoay người phóng tới hướng Hoàng thiếu gia.
Mạc Vấn đoàn được ý đồ của nó, lao người vọt tới trước, nắm lấy Hoàng thiếu gia đang mê man, dùng linh khí trợ lực ném gã ra khỏi trận pháp. Phù chú là do hắn vẽ, trận pháp là hắn bày ra, cho nên linh khí của hắn có thể xuyên qua trận pháp.
Con quạ đen thấy vậy vội vàng vọt tới, nắm lấy chân Hoàng thiếu gia cùng nhau ra khỏi trận pháp.
Khó khăn lắm mới thoát khốn, con quạ đen nào dám chần chừ thêm, vội vàng vỗ cánh bỏ chạy về hướng tây.
Thấy quạ đen chạy trốn, Mạc Vấn cũng không vội đuổi theo, mà đi tới tháo xuống một tấm Định Khí phù, bỏ đi trận pháp, rồi đi về phía Hoàng thiếu gia vẫn đang mê man bất tỉnh. Mạc Vấn liền giơ tay vỗ vào huyệt Bách Hội, truyền linh khí vào giúp gã tỉnh lại.
Hoàng thiếu gia mặc dù máu me khắp mặt nhưng cũng không đáng ngại, Hoàng phu nhân cùng mọi người đỡ gã dậy rồi nhanh chóng rời khỏi. Có vết xe đổ trước đó, Hoàng phu nhân trước khi rời đi vẫn không quên cảm ơn Mạc Vấn.
"Sư phụ, người cố ý để cho nó chạy sao?" Vô Danh đi tới đem hai tấm phù chú khác giao cho Mạc Vấn, lúc trước Mạc Vấn dán phù nó mặc dù không trông thấy, nhưng lại biết nguyên lý của định khí trận pháp, căn cứ cách Mạc Vấn bóc phù chú liền đoán ra hai tấm phù chú khác đang dán ở nơi nào.
Mạc Vấn gật đầu, giơ tay nhận lấy hai tấm phù chú rồi hất tay thiêu hủy.
"Người mau đuổi theo đi, vạn nhất nó chạy ra ngoài trăm dặm thì không thể tìm được nó đâu." Vô Danh nói.
"Không phải lo, lúc trước vi sư đã dán Tụ Âm phù lên người nó làm tăng thêm khí tức, nó trốn không thoát đâu." Mạc Vấn xoay người đi về phòng chính.
Vô Danh đi theo sau Mạc Vấn, đi tới giữa sân nó tò mò nhặt mấy mẩu bánh mì lên, mấy mẩu này to nhỏ không đều, không hỏi cũng biết là con quạ đen kia đã trộm từ một quán ăn.
Trong phủ những nhà giàu có nhiều tiền, căn phòng chính nam là phòng nghỉ ngơi của người hầu, dưới cửa sổ luôn là nơi kê giường nằm để lấy hơi ấm từ mặt trời, Mạc Vấn bảo Vô Danh nằm xuống giường nghỉ ngơi còn mình thì ngồi ngay ngắn trên ghế gỗ, tập trung cảm giác hướng đi của con quạ đen.
Con quạ đen có lai lịch thế nào vẫn chưa thể biết được, tuy vậy lúc này đã có thể xác định được ba điều, một là quạ đen kia rất thông minh, gia hỏa này lúc bay tới là từ hướng Đông Nam, nhưng lúc chạy trốn lại bay về phía Tây, một con chim lại biết kế giương đông kích tây, có thể thấy trí tuệ của nó không tầm thường. Hai là sau lưng con quạ đen kia nhất định có cao nhân chỉ điểm, yêu vật tầm thường muốn biến hóa thành người trước hết phải biết nói tiếng người đã, tiếp đó là biến thành thân người, cuối cùng mới có thể biến hóa quần áo, nhưng con quạ già này cùng lắm mới có bảy tám trăm năm đạo hạnh, ngay cả tiếng người cũng chưa biết nói mà lại có thể biến lông chim thành quần áo, mặc dù nó biến hóa ra quần áo rất lôi thôi lếch thếch, nhưng cũng đủ để nói rõ sau lưng vật này có cao nhân truyền thụ pháp thuật. Thứ ba, cao nhân sau lưng con quạ đen rất có thể cũng là dị loại biến thành người, bởi vì chỉ có dị loại biến thành người mới có thể hiểu được pháp môn biến hóa của dị loại.
Nhìn bề ngoài thì xem ra vị cao nhân kia rất có thể là Phiên Tăng Khổng Tước Vương, nhưng Mạc Vấn lại cảm giác vị cao nhân này không thể là Khổng Tước Vương, bởi vì phong trào bài xích Phật giáo ở nước Lương mới chỉ phát sinh mấy năm trước, thời gian vài năm ngắn ngủi Khổng Tước Vương không thể nào truyền thụ cho quạ đen pháp thuật biến hóa, hơn nữa tuổi thọ trung bình của quạ đen rất ngắn, nó có thể sống lâu như vậy rất có khả năng là có liên quan đến vị cao nhân sau lưng nó.
Con quạ kia bay về phía Tây hơn hai trăm dặm mới dừng lại, sau lại đổi hướng bay về hướng Nam, bay về hướng Nam mười mấy dặm lại đổi sang Đông Nam, sau đó chỉ một mực nhằm hướng đông nam bay đi, thẳng đến canh năm nó mới dừng lại, lúc này nó đã cách châu phủ hơn ba trăm dặm về phía đông nam.
Sau khi trời sáng Mạc Vấn rửa mặt chải đầu xong xuôi, giao phó mấy câu với Vô Danh rồi ra khỏi Hoàng phủ, đi bộ từ cửa đông ra khỏi thành, vừa ra khỏi thành hắn liền vận khí nhằm hướng đông nam lao đi. Khí tức con quạ đen dừng lại ở phía đông nam, rất ít di chuyển.
Sau một trăm dặm Mạc Vấn tiến vào vùng núi, bay tiếp trăm dặm vẫn là núi non trùng điệp, lại đi hơn một trăm dặm nữa, Mạc Vấn dừng lại, hướng đông nam là một cái đầm âm u, đầm có chu vi khoảng trăm dặm, hình tròn, nước đầm đen kịt đầy bèo lục bình, dù là người bình thường không có linh khí cũng có thể thông qua sự dao động của đám bèo mà đoán được trong cái đầm này có rất nhiều mãng xà rắn rết.
Khí tức con quạ đen xuất hiện ở trung tâm cái đầm, nơi đó có một hòn đảo biệt lập cây côi um tùm, nói là hòn đảo cũng không quá thích hợp, bởi vì khu vực kia quá nhỏ, toàn bộ nơi đó chỉ có mười mấy gốc cây, chu vi cùng lắm chỉ hơn trăm trượng.
Tới nơi này, Mạc Vấn càng cảm giác được người đang ẩn náu nơi này không phải là Khổng Tước Vương, Khổng Tước Vương nếu đã khôi phục tu vi thì có thể tùy tâm biến hóa, căn bản không cần thiết phải trốn tới chỗ này. Nếu Khổng Tước Vương chưa khôi phục tu vi thì tới nơi này sợ là đã sớm bị mãng xà rắn độc cắn chết rồi.
Người trong Đạo Môn thích nhất là hình tròn, bởi vì tròn là Thái cực, là sự huyền diệu. Nhưng người trong Đạo Môn cũng kiêng kỵ nhất là hình tròn, bởi vì tròn là điểm cuối, là cái chết. Cái đầm này cũng là hình tròn, rất có thể là một nơi trận pháp lợi hại, hay nói cách khác, vị cao nhân sau lưng quạ đen rất có thể đang bị giam cầm trên đảo.
Trong lòng còn nghi vấn, Mạc Vấn cũng không vội lên đảo, mà đi vòng quang cái đầm một vòng, chẳng biết tại sao, hắn từ đầu đến cuối đều cảm giác chỗ này rất giống với những nơi Thượng Thanh Tông chuyên giam cầm dị loại.
Tìm quanh đầm không có kết quả, Mạc Vấn liền bay thẳng tới hướng hòn đảo, hắn có thể cảm giác được khí tức con quạ đen nói rõ trên hòn đảo kia không có giam cầm, chính xác mà nói là con quạ đang ở vòng ngoài, nơi không bị giam cầm.
Năm mươi dặm đối với Mạc Vấn mà nói chẳng thấm vào đâu, mỗi khi sắp hết đà bay hắn lại dồn linh khí mượn lực ngay trên không trung tiếp tục bay, riêng điểm này đạo nhân Tử khí tầm thường không thể nào làm được, bọn họ dù có tốn nhiều linh khí tới mấy cũng không cách nào mượn lực trên không được, bởi vì cơ thể bọn họ có quá nhiều trọc khí.
Bay được nửa đường, con quạ đen trên đảo phát hiện hắn đến, liền vỗ cánh bay tới muốn mổ hắn.
Mạc Vấn không muốn dây dưa với nó, nghiêng người né tránh rồi tiếp tục bay đi, con quạ đen lúc trước bị mắc bẫy hắn, lần này rất quyết tâm trả đũa, nó vừa kêu lên tiếng kêu quái dị, vừa liên tục quấy nhiễu, ý định muốn bức hắn rơi xuống nước.
Nhưng đúng lúc này, trên đảo bỗng truyền tới tiếng phụ nữ yếu ớt, "Ngươi là ai?. . ."