Mạc Vấn bước ra cửa, ra khỏi Thiên viện đi thẳng hướng tây, lát sau đi tới trước cửa Hoàng viện, đây là khu dành cho khách trọ hạng phổ thông, trước cửa có một con chó vàng. Do nơi này ngày thường có nhiều người ra vào, nên con chó đã sớm mất đi bản tính hoang dã, thấy Mạc Vấn đến chỉ vẫy đuôi chứ không sủa.
Mạc Vấn lại gần, đúng lúc gặp được hai gã đầu bếp đang xách giỏ ra cửa, hai người kia biết Mạc Vấn là ai, rối rít buông giỏ trúc xuống cúi đầu hành lễ.
Mạc Vấn khoát tay một cái với hai người, gỡ dây thừng định dắt chó vàng đi. Có chủ nhân ở bên cạnh, con chó vàng gầm gừ không chịu đi.
"Quốc sư xin cứ trở về, tiểu nhân ngay lập tức đem nó làm thịt dâng lên cho ngài." Một người trong đó mở miệng lấy lòng.
"Ta đâu có ăn nó, thịt làm gì?" Mạc Vấn kéo chó vàng đi về hướng đông, chó vàng giãy giụa vô ích, chỉ có thể ngoan ngoãn đi cùng hắn.
"Ngươi chẳng hiểu gì cả, chỉ có hòa thượng mới thích ăn thịt chó, đạo sĩ không ăn món này." Đợi Mạc Vấn đi xa, người kia tuổi tác khá lớn mới cất tiếng.
"Thế ngài Quốc sư dắt A Hoàng đi làm gì?" Người kia gãi đầu không hiểu.
Trở lại Thiên viện, chó vàng không chịu vào cửa, rên ư ử giãy giụa, Mạc Vấn đành cứng rắn túm nó mang lên lầu, tới nơi đẩy cửa phòng ra, chỉ thấy Thạch Chân đã vội vã mặc quần áo vào, lúc này đang đứng bên cạnh bàn mặt mũi xanh mét nhìn Mạc Vấn.
"Ngươi khinh người quá đáng." Thạch Chân tức giận thở gấp.
"Ta với ngươi ở chung một phòng chính là để bảo vệ ngươi chu toàn, ngươi cần gì phải nhiều lần làm khó ta?" Mạc Vấn buông thõng dây thừng, chó vàng lật đật chạy đi.
Thạch Chân nghe vậy giậm chân hừ lạnh, xoay người đi về phía giường để nguyên quần áo nằm ngủ. Mạc Vấn đóng cửa phòng, rửa tay rồi trở lại bục gảy đàn, trong lòng không khỏi đắc ý, lúc trước Thạch Chân mưu đồ rất là xảo quyệt, chỉ có cách này mới có thể hoàn toàn triệt tiêu nhuệ khí của nàng.
Sáng sớm hôm sau, Thạch Chân dậy thật sớm, đập cửa đi ra, Mạc Vấn chẳng thèm nhìn nàng, Lưu Thiếu Khanh dù sao cũng không thể ngồi rình hắn cả ngày không ăn không ngủ được.
Bữa điểm tâm Thạch Chân không tới ăn, hỏi thị nữ thì họ bảo nàng đã dẫn một đám người hầu ra khỏi viện.
Mạc Vấn một mình ăn cơm, ăn được nửa đường, thì thấy một gã người làm áo vải thong thả đi tới cửa, nhìn Mạc Vấn bĩu môi cười cười.
"Ngươi còn cười được sao?" Mạc Vấn giơ tay chỉ ghế ngồi bên hông rồi nói.
"Người làm đang rỉ tai nhau rằng Công chúa Đại Triệu đang hầu hạ ngươi, có chuyện này không?" Liễu Sanh biến trở lại nguyên hình bước vào nhà.
"Cô gái này thay đổi thất thường, nghĩ thế nào liền làm thế ấy, thật sự làm ta nhức đầu." Mạc Vấn bưng trà súc miệng.
"Nếu ngay cả nàng ta ngươi cũng không khuất phục được, thì làm sao có thể ngăn cản ngàn vạn cường binh nước Yên?" Liễu Sanh từ đầu đến cuối đều là bộ dáng cười trên sự đau khổ của người khác.
" Thần trí nàng có gì khác với người thường không?" Mạc Vấn vừa nói vừa rót trà cho Liễu Sanh.
"Không có, không có, chẳng qua là hơi chua ngoa một chút," Liễu Sanh ngồi xuống, lấy từ trong ngực ra một cái bình sứ đưa cho Mạc Vấn, "Mấy ngày trước ta mải bận luyện đan, được sáu viên đan dược Bổ Khí, dược liệu không tốt lắm, nhưng có còn hơn không."
"Đúng là ta đang rất cần nó, vậy không khách khí nữa." Mạc Vấn nhận lấy bình sứ xem xét, phát hiện đan dược chẳng qua là loại trung hạ phẩm, sáu viên đan dược dược lực cũng chỉ ngang viên đan dược trên người hắn, Liễu Sanh mặc dù biết luyện đan nhưng không tinh thông lắm, có thể luyện ra đan dược đã không dễ rồi.
"Ngươi với Dự Công chúa ở chung một phòng, có phải là do Lưu Thiếu Khanh tới không?" Liễu Sanh suy đoán.
"Đêm hôm trước hắn có tìm đến, ta đã giải thích hết nhẽ mà hắn vẫn không nghe, lại còn quay sang nhục mạ ta, ta giận quá đành phải ra tay." Mạc Vấn cất bình sứ vào trong ngực.
"Ngươi đánh hắn bị thương ư?" Liễu Sanh nhíu mày hỏi, Mạc Vấn lúc này tu vi đã là cao nhất trong bảy vị đồng môn, Lưu Thiếu Khanh dĩ nhiên không phải đối thủ của hắn.
"Ta làm sao có thể đả thương hắn, chẳng qua là tức giận nói mấy câu, mắng hắn bỏ đi thôi." Mạc Vấn lắc đầu.
Liễu Sanh nâng ly trà lên nhấp một ngụm, tay vân vê ly trà như có điều suy nghĩ, chốc lát sau đặt ly trà xuống lên tiếng, "Lưu Thiếu Khanh không thể so với Bách Lý Cuồng Phong cùng Dạ Tiêu Diêu, hai người bọn họ cho dù bất mãn với ngươi, nhưng chắc hẳn sẽ không tìm ngươi liều mạng. Nhưng còn Lưu Thiếu Khanh thì ta không dám đảm bảo, tên này sở trường pháp thuật vốn là âm nhu, tâm tính hắn cũng y chang vậy, ngươi không nỡ lòng đả thương hắn, nhưng hắn sẽ nhẫn tâm đả thương ngươi."
"Ngươi tới thật đúng lúc, mau giúp ta nghĩ cách gì đi, ta sao có thể cùng hắn đánh nhau sinh tử được?" Mạc Vấn lắc đầu không biết làm sao.
"Chuyện này do chính ngươi gây ra, ta chịu chẳng nghĩ được kế gì, lúc trước ta nhiều lần ngăn cản hắn ám sát trọng thần nước Triệu ở Nghiệp Thành, hắn đã nghi ngờ ta rồi." Liễu Sanh lắc đầu rồi đổi chủ đề, "Lão Ngũ thế nào rồi?"
"Đã tìm được con dơi đó rồi, thế nhưng nó tu vi quá kém không thể biến hóa hình người, chỉ có thể để lão Ngũ ở lại chỗ ấy, sợ là năm năm sau mới có thể biến hóa được." Mạc Vấn trả lời.
"Trên đời đâu phải chuyện gì cũng như ý ngươi được, được như thế đã là không tệ rồi. Phải rồi, ta đã đọc được tin chiến sự ở phủ Thái úy, nước Yên đã có động tĩnh, ngươi định lúc nào Đông tiến?" Liễu Sanh nói rồi rót trà cho Mạc Vấn, đều bằng lễ nghi ngang hàng.
"Ngày mai nhận Kim Ấn xong liền đi." Mạc Vấn trả lời.
"Có gì muốn nhờ ta làm không?" Liễu Sanh hỏi.
"Ngươi ở phủ Thái tử rốt cuộc. . ."
"Chuyện này không bàn nữa, được không." Liễu Sanh cắt ngang lời Mạc Vấn.
"Lần này xuất chinh ta muốn nước Triệu xuất năm ngàn kỵ binh đi theo, ngươi quen thuộc nội tình nước Triệu, đề cử giúp ta một người có thể lãnh binh đi." Mạc Vấn quay sang hỏi những thứ khác.
"Cường Nỗ tướng quân Bồ Hùng có thể dùng được." Liễu Sanh trầm ngâm một lát, lên tiếng trả lời.
"Sao ngươi lại biết người này?" Mạc Vấn không hiểu hỏi, Cường Nỗ tướng quân chỉ là một chức vị nhỏ, xếp hàng ngũ phẩm, là tướng lãnh cấp bậc trung bình thấp.
"Tình cờ biết thôi, người này kiêu dũng thiện chiến, tinh thông cưỡi ngựa bắn cung, không có tư tưởng kì thị ngoại tộc, chỉ vì gã là người Đê mà không phải người Yết, cho nên tới nay vẫn không được trọng dụng." Liễu Sanh nói.
Mạc Vấn nghe vậy gật đầu một cái, hắn muốn dùng năm ngàn kỵ binh này để tập kích cùng tiếp viện, phải tìm một người thủ lĩnh đáng tin, tuyệt đối không thể để cho Thạch Chân chỉ huy bừa bãi.
"Nơi này nhiều người không tiện ở lâu, nếu không còn chuyện gì ta đi trước." Liễu Sanh rời khỏi chỗ ngồi đứng dậy, đến khi đứng thẳng đã biến thành hình dạng khác, cả quần áo cũng biến đổi.
"Ta ra tiền tuyến đánh giặc, hậu phương nhờ ngươi trông chừng giúp ta, ta tiếp nhận Hộ Quốc Kim Ấn chính là do bị bọn ngươi xúi giục đấy, ngươi đừng có chối việc." Mạc Vấn đứng dậy nói.
"Đó là đương nhiên. Đúng rồi, ta có ba trăm tên Âm Nhân Thiết Giáp, nếu như ngươi cần, ta chia sẻ với ngươi một ít." Liễu Sanh nói.
"Ta không sở trường thuật này, lấy cũng vô dụng." Mạc Vấn biết Liễu Sanh nhắc tới chính là đám cương thi mặc chiến giáp, nhưng thuật có chuyên công, thuật sai khiến thi thể hắn mặc dù cũng biết, nhưng không thông thạo.
Liễu Sanh nghe vậy gật đầu, xoay người bước ra cửa, lúc đi ra vừa đúng gặp một thị nữ bưng nước đi vào, lúc gã quẹo trái đã lập tức biến thành hình dáng thị nữ kia, bất luận là dáng người hay quần áo đều giống như đúc.
"Chuẩn bị cho ta ba cân trà lá thượng hạng, ba cân điểm tâm, ta muốn đi thăm bằng hữu." Mạc Vấn nói với thị nữ.
Thị nữ nghe vậy vội vàng đáp ứng, đặt chậu nước xuống xoay người bước nhanh rời đi, lát sau đem tới đầy đủ vật Mạc Vấn cần, Mạc Vấn ra khỏi cửa viện, rẽ về hướng tây.
Ngày hôm sau, vào lúc sáng sớm, thời điểm này chính là lúc dân chúng trong thành chuẩn bị sinh kế, thương gia mở cửa tấm ra, người buôn bán tất bật bày đồ lên giá, nông dân xắn áo ra khỏi thành, xa phu cầm dây kéo xe ngựa. Khắp đầu đường ngõ hẻm, trước các cửa tiệm có nhiều người dân đang xúm lại bàn tán, chủ đề đa số là chuyện hôm trước, Mạc Vấn dọc đường lắng nghe, khẽ nhíu mày, người nói xấu hắn nhiều hơn hẳn số người nói tốt.
Nhưng sau khi ra khỏi thành, nghe những người nông dân nói chuyện, trong lòng hắn thoải mái lên nhiều, nông dân có rất nhiều người cảm kích hắn, nhưng bọn họ lại không hề biết đạo nhân trẻ tuổi tay xách túi trà vừa đi ngang qua chính là vị Quốc sư bọn họ vừa nói đến.
Lúc đang đi, Mạc Vấn suy nghĩ vì sao cư dân trong thành với nông dân bên ngoài thành lại đánh giá hắn khác biệt lớn như vậy. Ngẫm nghĩ một chút rất nhanh hiểu ra, lần này nước Triệu chỉ giảm bớt thuế ruộng mà không có giảm miễn cac loại thuế khác, người được lợi là nông dân, cho nên rất cảm kích hắn. Người không được lợi trong lòng sẽ không vui, nên đa số sẽ nói xấu chửi rủa, người đời tính hay so đo, đều chỉ quan tâm xem mình có được ích lợi gì hay không để phán đoán một chuyện xấu hay tốt.
Suy nghĩ được những thứ này, Mạc Vấn bắt đầu tự xét lại bản thân, xét xem vì sao mình lại để ý cái nhìn của người khác như vậy. Nếu như cứ nhìn người khác mà làm việc, quá để ý bên ngoài mà quên mất bản thân, cuối cùng sẽ chẳng thể thanh thản ung dung, khó bề tĩnh tâm.
Trước đây hắn có nhiều điều ưu sầu lo lắng, đây là tối kỵ trong tu hành, nhưng do tuổi hắn còn trẻ, chung quy vẫn khó tránh khỏi tâm tính quá khích bộp chộp của thanh niên, đi ngược lại nguyên tắc ung dung có độ* (mức độ, hạn độ) của Đạo gia. Mà đó cũng chính nguyên nhân làm hắn thành ra thế này, hắn phải trở lại Vô Lượng Sơn hỏi thăm sức khỏe Huyền Dương, Cổ Dương, Thanh Dương ba vị tiền bối, nghe ba vị dạy bảo, để trước khi xuất chinh có thể tìm lại tâm cảnh bình hòa lúc còn học nghệ.
Một đường hướng về phía tây, tới chỗ không người thì thi triển thân pháp, rất nhanh chóng tiến vào biên giới Mẫn Châu, rẽ sang tây nam, đến giờ Thìn canh ba hắn cũng đến được dưới chân Vô Lượng Sơn.
Nhìn thấy cái đình nghỉ chân dưới chân núi, Mạc Vấn tựa như được trở lại năm ấy. Năm ấy Cổ Dương Tử cùng Thanh Dương Tử đã kiểm duyệt nhân tài chính tại chỗ này, nơi này là nơi hắn bắt đầu bước chân vào con đường của Thượng Thanh.
Dừng lại ở đình một lát, Mạc Vấn bước nhanh lên núi, bay qua ngọn núi phụ, thì nhìn thấy tòa đạo quan tọa lạc sườn ngọn núi chính Vô Lượng Sơn. Đạo quan rất dáng vẻ, biến hóa không lớn, chỉ có điều người đã ít đi rất nhiều, chỉ có vài lão đạo già đang dựa vào tường ngồi tán gẫu, dọc đường lên núi ít thấy đạo nhân đi lại, tòa đạo quan lớn như vậy bỗng chốc trở nên cô quạnh tiêu điều.
Đi tới chân ngọn núi chính, một đạo nhân chân què là người gác cổng đi ra, nói với Mạc Vấn: "Tiểu đạo sĩ từ. . ." Lời được nửa đường thì dừng lại, y đã nhận ra Mạc Vấn.
"Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn, Thiên Khu Tử xin chào Cổ đạo trưởng." Mạc Vấn hành lễ với y, người này lúc trước giữ cửa Đông viện, quan hệ với bảy người không hòa hợp chút nào, nhưng lúc này gặp nhau lại cảm thấy gần gũi, dẫu sao cũng coi như là cố nhân.
Đạo nhân chân què nghe Mạc Vấn xưng hết đạo hiệu, đầu tiên là sửng sốt một chút, đến khi y kịp phản ứng mới vội vàng chắp tay đáp lễ, "Vô Lượng Thiên Tôn, chúc mừng Chân nhân đã đắc đại đạo."
"Hổ thẹn, hổ thẹn, xin hỏi Cổ đạo trưởng, chưởng giáo chân nhân, Cổ Dương Tử tiền bối, Thanh Dương Tử tiền bối hiện tại có trong đạo quan không?" Mạc Vấn hỏi.
"Chưởng giáo bế quan đã hai năm chưa ra ngoài rồi, sư phó vài ngày trước đã lên đường đi du lịch rồi, bây giờ chỉ còn Thanh Dương sư thúc trong đạo quan, ngươi chờ ở đây, ta đi gọi ngài." Đạo nhân chân què xoay người chạy lên núi, mặc dù chân đi cà nhắc, nhưng chạy rất mau lẹ.
Không lâu sau, Mạc Vấn thấy Thanh Dương Tử từ trên núi bước xuống. Do không phải đạo nhân nơi này, nên Mạc Vấn mặc dù vui mừng nhưng không tiến lên nghênh đón, có điều Thanh Dương Tử cũng không xuống núi, mà đứng giữa sườn núi vẫy tay với hắn.
Mạc Vấn được cho phép, lập tức lắc mình bay lên, tới nơi cúi người làm lễ với Thanh Dương Tử đang cười vui vẻ, "Thiên Khu Tử ra mắt đạo trưởng."
"Tới là vui rồi, còn mang thêm quà bánh làm gì, thô tục." Thanh Dương Tử tính cách ăn nói vẫn giống năm xưa, rất là tùy ý.
"Đến thăm trưởng bối, tay không bất kính." Mạc Vấn cười nói, Thanh Dương Tử năm đó đối xử với hắn rất tốt, hắn một mực ghi tạc trong lòng.
"Vẫn cứ bảo thủ như vậy, " Thanh Dương Tử quay đầu nhìn đạo nhân chân què, "Nhận lấy, bánh trái thì chia ra ăn, lá trà đem đến phòng ta."
Đạo nhân chân què nghe vậy vội vàng đưa tay nhận lấy quà của Mạc Vấn, bước nhanh lên núi.
"Đạo trưởng năm đó công ơn sâu nặng, ta vốn nên tới sớm thăm hỏi, chẳng qua là có mấy chuyện vụn vặt quấn thân, chẳng lúc nào rảnh rỗi." Mạc Vấn nói.
"Nếu nhà ngươi chỉ suốt ngày rong chơi thì sao có thể trong ba năm tấn thân Tử khí chứ, " Thanh Dương Tử giơ ba ngón tay lên, "Đi, đến chính điện nói chuyện."
"Hay là đến Đông điện đi, trong nội tâm ta có chút khúc mắc, muốn nhờ đạo trưởng giải thích giúp." Mạc Vấn nói.
"Được rồi được rồi, có điều đồng môn tấn thân Tử khí theo quy định phải đến chính điện uống trà. Nếu ngươi muốn đến thăm lại Đông điện thì để sau hẵng đi." Thanh Dương Tử vừa nói vừa kéo tay Mạc Vấn bước từng bậc lên đỉnh núi. . .