Hạc trắng ở phía trước, lão Ngũ chở Mạc Vấn theo sau từ phía xa. Con hạc trắng đó bay không nhanh lắm, cả một canh giờ vẫn cứ chậm rãi bay về phía Đông, lão Ngũ theo sau rất thoải mái.
"Lão gia, có phải con hạc này muốn đi Đông Hải không?" Sau khi mặt trời mọc thì rét lạnh trong cơ thể lão Ngũ đã giảm bớt.
"Nó không tới từ Đông Hải." Mạc Vấn lắc đầu nói. Tuy hạc trắng vẫn luôn bay về phía Đông, phương hướng bay lại rõ ràng nghiêng về phía Đông Bắc. Ngoài ra tuy bọn họ có thù với người tu hành ở Đông Hải, nhưng đám đạo nhân cư trú trên hải đảo đó lại không có điều kiện để đúc được dụng cụ kim loại.
"Đừng nói nó đang bay loạn nhé." Lão Ngũ bám theo thời gian quá dài nên rất cụt hứng.
"Đám phi cầm loại lớn này đều có linh thức, sẽ không bay loạn không mục đích." Mạc Vấn nhìn xuống phía dưới, có Nam Hải giúp hàng mưa nên hạn hán ở phương Bắc đã giảm nhẹ, không ít sông ngòi đều có nước sông đang chảy.
Một nén nhang sau, trên mặt đất xuất hiện doanh trướng chạy dài một mạch. Những doanh trướng này đều là doanh trại quân đội, số lượng phải chừng ngàn cái, đến đây hạc trắng bắt đầu chậm rãi hạ xuống.
"Lão gia, ngài đoán đúng rồi, bên dưới là quân đội của Bồ Kiên." Tuy lão Ngũ không biết chữ nhưng không đến mức chữ "Bồ" và "Lưu" trên cờ xí đều không nhận ra được.
"Khoan gặp mặt bọn họ đã, chỉ cần đi theo con hạc trắng." Mạc Vấn nói.
Lão Ngũ nghe vậy gật đầu, bay qua vùng doanh trướng theo hạc trắng bắt đầu hạ xuống.
Năm đó Mạc Vấn vì tìm kiếm A Cửu đã từng đi khắp các khu vực ở phương Bắc và phương Nam. Hắn cũng đã từng đến nơi này, đây là địa giới của Tân Châu. Năm đó Tân Châu là thị trấn quan trọng ở phía Đông của nước Triệu, sản xuất muối biển, phần lớn muối mà dân chúng nước Triệu dùng đều đến từ nơi này.
Các chỗ quân Bồ dựng trại đóng quân hai trăm dặm về phía Bắc chính là thành trì của Tân châu, hạc trắng hạ xuống khu vực đông bắc tòa thành. Hai người từ trên cao nhìn xuống, phát hiện nơi đó là một khu biệt viện lớn chiếm cứ diện tích mấy trăm mẫu. Biệt viện có hình vuông chữ điền, hai khu vực phía nam có không ít ống dẫn khói thông khí, rất nhiều công tượng qua lại bận rộn trong đình viện, thỉnh thoảng truyền ra tiếng thông gió, tiếng gõ. Hai khu phía bắc có hoàn cảnh tĩnh mịch, lầu các tao nhã, cây cối rất nhiều. Hạc trắng hạ xuống đất xong thì kêu ra tiếng, lập tức có rất nhiều đạo nhân nhanh chóng bước ra từ một dãy phòng xá.
"Hạ xuống." Mạc Vấn trầm giọng nói.
Lão Ngũ nghe được lời của Mạc Vấn thì thu cánh hạ xuống. Đám đạo nhân đó có nhân số không ít, phải hơn hai mươi người. Sau khi bọn hắn phát hiện có một con dơi lông đỏ khổng lồ đi theo sau hạc trắng thì đều rất sợ hãi, đây là kết quả xấu nhất là bọn hắn có thể tưởng tượng được sau khi quyết định ám sát.
Biệt viện phía bắc cách biệt viện phía nam nơi các công tượng đang bận rộn rất xa, cộng thêm nơi này thường có các loại phi cầm lên xuống, cho nên dơi lớn xuất hiện không hề khiến đám công tượng phía trước hoảng sợ. Lão Ngũ khi sắp đến gần mặt đất thì đã biến thành hình người, cùng Mạc Vấn hạ xuống chính giữa viện. Lúc này đám đạo nhân ra khỏi cửa tra xét tình hình vừa mới bước chân xuống khỏi bậc thềm, nhìn thấy hai người xuất hiện thì vội vàng dừng bước lùi lại.
Song phương cách nhau chừng hơn mười trượng đứng nhìn nhau, đám đạo nhân này có già có trẻ, có nam có nữ. Nhìn phục sức của bọn hắn thì Thái Thanh chiếm đa số, phần lớn đều là đạo nhân bình thường, cao thủ Tử Khí không nhiều. Bởi vì bọn hắn ra ngoài quá vội nên đa số đều không cầm theo binh khí.
Mạc Vấn mặt không cảm xúc đánh giá đám đạo nhân này, sự sợ hãi trên mặt đám đạo nhân đã chứng tỏ bọn hắn chột dạ. Vẫn không lên tiếng cũng đã chứng tỏ bọn hắn biết rõ hắn và lão Ngũ tại sao lại tới đây rồi.
Ước chừng thời gian nửa chén trà mà song phương vẫn không nói gì, đối phương tâm trạng thấp thỏm và căng thẳng đã biểu lộ rõ ra trên mặt của mình. Bọn hắn không nói chuyện là bởi vì không dám nói, chuyện này đã triệt để bại lộ, lời nói dối gì cũng không thể nào che lấp được. Mạc Vấn không nói chuyện là bởi vì tạm thời vẫn không quyết định được nên xử lý đám đạo nhân này thế nào. Chuyện đám người này làm cực kỳ âm độc, dù có giết hết cũng không quá đáng, nhưng hắn cảm thấy nên có cách xử lý tốt hơn.
"Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn, bần đạo Thiên Khu Tử của Thượng Thanh tông xin chào các vị." Sau thời gian dài trầm mặc, Mạc Vấn chắp tay nói với mọi người.
Trước đó đám người này đã đoán thầm trong đầu tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng chỉ duy nhất không ai ngờ được Mạc Vấn lại đi theo quy củ của Đạo môn hành lễ gặp mặt với mọi người. Mạc Vấn nói xong, mọi người đều ngơ ngác nhìn nhau, chẳng có ai dám tiếp lời. Ai mở miệng nói trước thì người đó chính là kẻ dẫn đầu, lúc này ai mà dám làm kẻ chết đầu tiên chứ.
Không chỉ là đám đạo nhân này, dù là lão Ngũ cũng không đoán được Mạc Vấn sẽ làm như vậy. Nhưng giờ có mặt người ngoài ở đây, gã ngại thân phận nên không dám tùy tiện thất lễ xen mồm.
"Bần đạo và người nhà tị thế ẩn cư, không tranh với đời, tại sao chư vị lại phái tử sĩ đi ám sát chứ?" Mạc Vấn đảo mắt nhìn đám người đứng dưới mái hiên, nơi ánh mắt hắn quét qua, mọi người đều cúi đầu, không dám nhìn thẳng.
"Tân châu này hiện nay do ai cai quản?" Mạc Vấn hỏi.
Mọi người nghe vậy vẫn không ai trả lời, lão Ngũ thấy thế thì giận tím mặt, trừng mắt rống giận: "Lão gia nhà ta hỏi các ngươi đó, điếc hết rồi hả?"
Lão Ngũ rống xong thì có một lão đạo năm nay đã vượt qua thất tuần hít sâu một hơi bước ra, "Chuyện này là do Tiết Cảnh Ngưu ta làm, kế sách là do bần đạo nghĩ ra, đồng lôi là do bần đạo đốc công chế tạo, không hề quan hệ gì đến các đạo hữu khác cả, ngươi muốn ra tay thì cứ nhằm về phía ta."
Mạc Vấn nghiêng đầu quan sát lão đạo nói chuyện, người nay vóc dáng thấp bé, trên mặt có sẹo, chột mắt thiếu tai, răng thì khuyết thiếu, nghe khẩu âm chắc là người dân vùng Thiểm châu.
"Không biết tại sao Tiết chân nhân lại muốn ám sát bần đạo?" Mạc Vấn thả chậm ngữ khí.
Lão đạo đó đã ôm lòng liều chết nên không sợ hãi nữa, "Ăn lộc vua thì phải lo nghĩ cho vua, bần đạo nợ nhân tình Vương đô dốc, trước mắt Tân châu ngàn cân treo sợi tóc. Vương đô đốc gặp nạn, bần đạo không thể ngồi nhìn mặc kệ được."
"Bỏ đi, cùng nhau chết vậy." Lại có một đạo nhân mập lùn đi ra khỏi đám người, "Vương Đại Đồng ta cũng có tham gia, ném đồng lôi xuống Thượng Thanh quan là chủ ý của ta."
"Ta cũng có phần." "Muốn giết thì giết ta." "Bạch hạc là tọa kỵ của bần đạo, ngươi cứ nhắm vào ta." Đám đạo nhân lần lượt tiến lên.
Lão Ngũ thấy vẻ mặt anh dũng hi sinh của mọi người, trong lòng cảm thấy thật hoang đường, "Ai yo mẹ ôi, các ngươi bàn bạc xong phái người đi cho nổ đạo quán của bọn ta, cần gì phải bày vẻ chính nghĩa cây ngay không sợ chết đứng đó chứ?"
"Bọn ta cũng có muốn đi ám sát đâu, nhưng các ngươi là hậu thuẫn của Bồ gia, các ngươi còn sống chúng ta sẽ không cứu được Tân châu. Vì để cứu người Hán trong thiên hạ, chúng ta cũng chẳng nghĩ nhiều vậy được." Một đạo nhân mặc đạo bào vải xanh trong số đó nói.
"Sao lại kéo cả người Hán vào chứ." Lão Ngũ nhíu mày bĩu môi.
"Chẳng lẽ tên rể hiền đó của ngươi là người Hán?" Có đạo nhân hỏi vặn lại.
"Ngươi vẫn cứ quan tâm đến sống chết của mình đi." Lão Ngũ tức giận nên có ý muốn ra tay.
Mạc Vấn giơ tay ngăn lão Ngũ lại, sau đó nói với mọi người, "Bần đạo có lời muốn nói riêng với Tiết chân nhân, chư vị đi mời đô đốc nơi này tới, bần đạo và gã sẽ nghĩ cách bảo vệ mạng sống toàn bộ người ở đây."
Mọi người nghe vậy đều cảm thấy kinh ngạc, Mạc Vấn không đại khai sát giới đã khiến bọn hắn rất bất ngờ rồi, thế mà còn nghĩ cách bảo toàn Tân châu nữa.
"Hai quả cầu đồng trước đó đã bị bần đạo ngăn lại, chư vị yên tâm đi mời đô đốc nơi này, bần đạo khinh thường trò lừa gạt, cũng sẽ không thương tổn đến Tiết chân nhân." Mạc Vấn nói với mọi người.
Mọi người nghe hắn nói như vậy, trong lòng nửa tin nửa ngờ, do dự không thôi. Mạc Vấn quay đầy nhìn về phía lão Ngũ, "Ngươi đến đại trướng trung quân, mời Thiên Quyền Tử tới đây một chuyến."
"Được." Lão Ngũ đáp một tiếng tung người nhảy lên, lăng không biến thân vỗ cánh bay về phía Nam.
Mọi người thấy Mạc Vấn sai lão Ngũ đi thì hoàn toàn yên tâm. Chia ra mấy người đi mời trì tiết đô đốc của Tân châu, đám người còn lại đều đứng nguyên tại chỗ.
"Tiết chân nhân, chúng ta tìm nơi nói chuyện." Mạc Vấn xoay người đi về phía đình nghỉ mát ở một góc đông nam.
Tiết Cảnh Ngưu do dự chốc lát sau đó thì cất bước đi theo, khoảng cách thực lực của song phương quá lớn, Mạc Vấn muốn giết lão thì chẳng cần phải dùng kế làm gì.
Hai người đến được đình nghỉ mát, Mạc Vấn và Tiết Cảnh Ngưu thuận miệng nói chuyện phiếm. Đám đạo nhân này sở dĩ tới trợ giúp Tân châu thực ra không phải vì Bồ Kiên là người Hồ, chủ yếu là bởi vì nợ nhân tình với vị đô đốc Tân châu. Nơi này sản xuất muối, vào lúc này muối cực kỳ đắt đỏ. Đạo quán những đạo nhân này ở quanh năm tiếp nhận muối ăn và lương thực do đô đốc Tân châu quyên tặng, trước mắt Tân châu gặp phải tấn công, bọn hắn biết rõ bản thân không phải là đối thủ của Lưu Thiếu Khanh, nhưng chỉ có thể bất chấp khó khăn tới trả nợ nhân tình.
Còn về Tiết Cảnh Ngưu, người này cũng là một dị nhân, năm tuổi vào đạo quán, nhưng bởi vì ngộ tính của lão cực kỳ kém nên sáu mươi tuổi mới độ Thiên Kiếp. Lão luyện đan cả đời lại chẳng thành đan được mấy lần, nổ lô đỉnh còn nhiều hơn là luyện thành đan. Cũng bởi vì người này luyện đan cứ bị nổ lô đỉnh mãi nên mới mò ra được quy luật nổ lô đỉnh, trời xui đất khiến chế ra được đồ đồng và đồ đá có thể gây nổ.
Tiết Cảnh Ngưu qua câu hỏi của Mạc Vấn thì đoán được Mạc Vấn rất coi trọng kỹ năng này của lão, trong lòng được thả lỏng. Lão bắt đầu khoe khoang khoác lác, trắng trợn kể ra uy lực nổ mạnh của vũ khí này. Tuy Mạc Vấn không thích nước bọt tung tóe của người này, nhưng đã tận mắt chứng kiến uy lực to lớn do vũ khí của người này tạo ra. Cầu đồng người này tạo ra cực kỳ hữu hiệu với việc công thành, cũng có tác dụng với việc khắc chế dị loại hình thể to lớn, mà đây cũng là nguyên nhân hắn không đại khai sát giới.
Đạo nhân đang vây xem ở phía xa thấy Tiết Cảnh Ngưu đang khoa tay múa chân ở trong đình nghỉ mát, cũng nhìn thấy Mạc Vấn thỉnh thoảng sẽ gật đầu, thấy hai người nói chuyện vui vẻ, trong lòng bọn hắn cũng chậm rãi bình ổn, len lén thở hắt ra một hơi.
Trong lúc hai người nói chuyện thì có một ông lão lớn tuổi mặc bộ giáp nặng nề tới, người này chính là đô đốc Vương Đường của Tân châu, vốn là Trì Tiết đô đốc của nước Triệu. Vào thời Nhiễm Ngụy thì lão từ chối không nhận lệnh, mượn muối để mưu lợi, chiêu mộ binh sĩ, cầm binh tự quản.
Người này thấy Mạc Vấn thì như gặp được cứu tinh. Bảy vị chuẩn đồ Thượng Thanh thì có ba người đã từng đảm nhiệm chức Hộ Quốc chân nhân, một khi người nào đó ngồi ở vị trí cao hoặc là có năng lực vượt xa người thường, cao ngạo là điều tất nhiên, nếu so sánh trong ba người thì Mạc Vấn vẫn là dễ nói chuyện nhất. Vương Đường thấy Mạc Vấn tới, lão vừa cố gắng bày cấp bậc lễ nghĩa của chủ nhà vừa trắng trợn tố khổ, nói không phải không muốn quy thuận, mà là Lưu Thiếu Khanh một đường chỉ biết tàn sát chưa từng tiếp nhận đầu hàng.
Không có lửa thì làm sao có khói, lời nói của Vương Đường hẳn cũng là có lý, Lưu Thiếu Khanh xưa nay vẫn nổi danh hung ác. Lúc ở nước Lương hắn từng trắng trợn đồ sát tăng ni, lúc đông chinh nước Triệu thì giết hết tù binh, cộng thêm bản thân hắn am hiểu thuật ẩn thân ám sát. Lưu Thiếu Khanh ở trong mắt thế nhân là tồn tại cực kỳ đáng sợ.
Vương Đường kể khổ còn chưa xong thì lão Ngũ đã chở Lưu Thiếu Khanh tới rồi, lúc này quan hệ của hai người đã chuyển biến tốt đẹp, gặp mặt rất là vui vẻ. Mạc Vấn kể lại tiền căn hậu quả đúng sự thật cho Lưu Thiếu Khanh, Lưu Thiếu Khanh khinh thường chẳng thèm liếc nhìn trì tiết đô đốc Vương Đường lấy một cái, chỉ nói chuyện với Tiết Cảnh Ngưu, hắn rất có hứng thú với thứ có thể gây nổ.
Mạc Vấn không muốn người bên cạnh xấu hổ, bèn mở miệng xin cho Vương Đường chức đô đốc cha truyền con nối không thể thay thế, Lưu Thiếu Khanh tất nhiên sẽ không làm mất mặt hắn.
Giới thiệu Tiết Cảnh Ngưu cho Lưu Thiếu Khanh xong, Mạc Vấn lập tức mượn cớ bứt người rời đi. Hiện nay quan lộ của Lưu Thiếu Khanh đang rộng mở, công thành chiếm đất thế như chẻ tre. Dựa theo tốc độ trước mắt trước khi thời tiết trở nên ấm áp chắc chắn có thể đến Định châu tiến hành bố trí lực lượng phòng thủ...