A Cửu nghe vậy sắc mặt kịch biến, liên tục khoát tay, "Tuyệt đối không được ăn nói bậy bạ."
Mạc Vấn thấy A Cửu lúc nói chuyện liên tục nhìn lên, trong lòng cực kỳ bất mãn, "Sao phải sợ bọn họ? . . . Nàng làm chức Tiệp Dư lâu ngày, đã thần phục bọn họ rồi ư?"
"Trước tiên không được lộ ra, không để bọn họ phát hiện được." A Cửu sau một lúc trầm ngâm mới mở miệng nói ra. Vốn nàng muốn nói thủ phạm chỉ là một mình Thải Y đạo cô, không thể vì vậy mà giận chó đánh mèo ảnh hưởng đến người khác, nhưng lúc này thần trí của Mạc Vấn đang chấn động kịch liệt chắc chắn sẽ không nghe bất cứ lời can ngăn nào, trước mắt chỉ có thể nghe theo lời hắn nói, chờ hắn tỉnh táo lại tự mình suy nghĩ minh bạch, lúc đó chắc chắn sẽ thay đổi ý định.
Mạc Vấn nghe vậy khẽ gật đầu, đứng thẳng người dậy mang thi thể mẹ con Tần Vân tới gian phòng mà nàng ở lúc còn sống, cổ ngữ có câu “đau thương thì tâm chết”, con người sợ nhất chính là tuyệt vọng, chỉ cần sự việc còn có một đường để xoay chuyển thì trong lòng còn có hy vọng, mà có hi vọng thì có động lực.
"Nàng lập tức trở lại Âm Ty, tuyệt đối không thể trở về dương thế." Mạc Vấn nói với A Cửu, lúc trước nàng đã phạm sai lầm, lần này lại tiếp tục tự ý rời khỏi cương vị chính là sai càng thêm sai, hắn không hy vọng A Cửu bởi vì hắn mà nhận lấy sự trừng phạt từ Âm Ty.
"Thiếp sao có thể yên tâm được?" A Cửu nhìn mẹ con Tần Vân đang nằm ở trên giường, lại nhìn Mạc Vấn có vẻ như đã bình tĩnh trở lại.
"Mọi chuyện ta đều sẽ suy nghĩ kỹ sau đó mới làm, ta và nàng chính là vợ chồng, hai ta không cần phải nói mấy lời cảm ơn sáo rỗng, nàng hãy nhanh chóng trở về, lúc này nàng là người thân duy nhất của ta, nàng tuyệt đối không thể gặp điều gì ngoài ý muốn." Mạc Vấn nghiêm mặt nói với A Cửu.
A Cửu nghe vậy liên tục gật đầu, Mạc Vấn có thể nói ra lời này chứng tỏ hắn đang dần dần khôi phục lại bình tĩnh, chỉ cần Mạc Vấn có thể tỉnh táo thì chắc chắn sẽ không tùy ý làm bậy.
"Nhanh chóng đi đi, nàng ở lại đây một khắc thì ta lại lo lắng một khắc." Mạc Vấn mở miệng thúc giục.
A Cửu không đành lòng khi thấy Mạc Vấn thúc giục mình, nhưng cũng không dám tự ý rời khỏi cương vị trong thời gian quá dài, sau khi do dự thật lâu cũng chỉ có thể ẩn thân trở về Âm ty.
A Cửu đi rồi, Mạc Vấn lấy hộp phù ra viết một cái phù chú mời Thần rồi vung tay đốt, "Mời Ngao Trác - trưởng công chúa Long tộc Nam Hải đến đây gặp mặt, Thiên Khu Tử có chuyện quan trọng muốn nhờ giúp đỡ, ngoài ra còn muốn xin hai viên Minh Châu Thái Âm, mong được cùng mang đến."
Sau khi truyền tin xong Mạc Vấn đứng dậy đi đến phòng luyện đan, lấy ra hai vò rượu trong rồi dùng khăn sạch nhúng vào rượu lau đi máu đen trên người mẹ con Tần Vân, sau đó mới cẩn thận cắt đứt cuống rốn, nối lại xương gãy cho đứa bé mới sinh kia, lại lấy ruột dê đang treo bên ngoài xe thành sợi, khâu lại miệng vết thương cho Tần Vân, cuối cùng là cùng Hạnh nhi thay quần áo sạch sẽ cho nàng, quần áo và tã lót cho trẻ mới sinh cũng đã được chuẩn bị từ sớm. Cho tới giờ Mùi buổi chiều, mẹ con Tần Vân đã lặng yên nằm trên giường, không khác gì ngủ say.
Mặc dù lúc này đã là lập thu nhưng khí trời vẫn cực kỳ nóng bức, Mạc Vấn lấy hộp phù ra vẽ một cái phù chú Định Thi nơi tay, nhưng thật lâu vẫn không muốn dán ở trên trán hai người, mặc dù dán phù Định Thi lên có thể tạm thời giúp thi thể không bị hư thối, thế nhưng làm vậy cũng không khác đã thừa nhận nằm ở trên giường chính là hai cỗ thi thể.
Ngay lúc Mạc Vấn đang do dự thì bỗng nhiên phát giác được khí tức của Ngao Trác xuất hiện trên không trung phương nam, trong lòng đã cảm nhận được liền cất hộp phù đi ra cửa phòng, ở trong nội viện đợi chờ Ngao Trác.
Không bao lâu sau Ngao Trác hiện thân trên không trung, bồng bềnh hạ xuống.
"Mạc chân nhân, chuyện gì đã xảy ra?" Ngao Trác đưa một cái hộp sắt về phía Mạc Vấn.
Mạc Vấn nhận lấy hộp sắt, cảm giác mát rượi khi vào tay, biết rõ đồ vật trong hộp sắt này chính là Thái Âm Minh Châu ở trong biển sâu không thấy được ánh mặt trời, "Mời công chúa đến chính điện ngồi tạm, ta đi một chút sẽ về."
Ngao Trác nghe vậy khẽ gật đầu, đưa mắt nhìn Mạc Vấn cầm hộp sắt bước nhanh đến Tây viện, mặc dù nàng không biết rốt cuộc Thượng Thanh Quan đã xảy ra chuyện gì, nhưng lại nhìn thấy mảng máu lớn ở đại điện phía Tây, nghĩ đến vết máu lớn này khiến nàng mơ hồ đoán được Minh Châu Thái Âm mà Mạc Vấn thỉnh cầu là để bảo tồn hai thi thể.
Mạc Vấn trở lại trong phòng, chia hai viên Minh Châu Thái Âm đưa vào miệng mẹ con Tần Vân sau đó mới trở lại Đông viện, lúc này Ngao Trác vẫn đứng ở nguyên chỗ, Mạc Vấn đến gần Ngao Trác đưa tay chỉ chính điện, hai người đồng hành tiến vào, phân ra chủ khách ngồi xuống.
"Chân nhân, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vì sao không thấy những người khác trong đạo quan?" Ngao Trác nghi ngờ hỏi, trước đây nàng đã từng đến Thượng Thanh Quan, khi đó nơi đây có rất nhiều người nhưng lúc này toàn bộ đạo quán chỉ có Mạc Vấn cùng người con gái đang thút thít nỉ non ở Tây viện kia.
"Nhiều năm trước bần đạo từng đắc tội một con chồn lông vàng, vào mùa đông năm trước Yêu quái kia tới chỗ này sát hại toàn bộ người nhà của bần đạo, khi đó tận thế còn chưa kết thúc, bần đạo liền để cho bọn họ tạm lưu lại một khoảng thời gian, đêm qua thiên địa trọng khai nên tất cả bọn họ đều đã đi rồi. Chỉ có thê thiếp Tần thị của ta bởi vì trong người mang lục giáp mà lưu lại thế gian, sáng sớm ngày hôm nay Thiên Đình phái Thiên Tướng xuống gọi bần đạo lên trời nhận thẩm vấn, cũng trong lúc đó, một nữ đạo sĩ Kim Tiên chuyên quản lý hình luật của Thiên Đình đã lén tới chỗ này, hạ sát thủ với thê thiếp và đứa con trong bụng nàng ấy.
"Chân nhân có thù hận với nữ đạo hữu kia?" Ngao Trác mặc dù đã mơ hồ đoán được đạo quán xảy ra biến cố, nhưng không ngờ rằng sẽ bi thảm như vậy.
Mạc Vấn im lặng gật đầu, hắn và Thải Y đạo cô đã thù hận từ xưa đến nay, nguyên nhân ban đầy chính là vì lúc Thải Y đạo cô mang A Cửu đi đã đánh nàng, lúc ấy hắn ở ngay bên cạnh, thấy A Cửu bị đánh liền dốc sức liều mạng ngăn cản, Thải Y đạo cô cảm thấy uy nghiêm của mình bị mạo phạm, vì vậy đã bỏ tù A Cửu ở một chỗ cực hàn điều kiện sinh sống rất khốc liệt. Về sau Thải Y đạo cô lại ra tay phá hư cây trồng mà hai người vất vả từ trong giam cầm trồng ra, hắn lại tiếp tục ra tay ngăn cản, như vậy làm cho thù hận giữa hai bên càng kết càng sâu.
"Người này cực kỳ ti tiện, dù muốn giết Tần thị đi nữa cũng không nên giết cả đứa trẻ trong bụng chứ." Ngao Trác tức giận nói, tất cả hình phạt trong thiên địa đều có trường hợp đặc biệt, tù nhân đang có bầu đều phải tạm hoãn hành hình, chờ sau khi sinh con xong lại thực hiện chém đầu, huống chi Tần Vân cũng chỉ ở lại trên thế gian, mặc dù có sai nhưng không thể coi là có tội, đối phương mang theo ý định trả thù riêng là cực kỳ rõ ràng.
Mạc Vấn mặt không biểu tình, cũng không trả lời.
"Chuyện ngài bị thẩm vấn có liên quan đến chuyến đi Đông Hải không?" Ngao Trác lại hỏi.
"Bọn họ định ta mười tội trạng lớn, việc này chỉ là một trong số đó, ta vốn có thể chứng vị Kim Tiên, công lao và sai lầm bù trừ lẫn nhau nên chỉ được vị trí Thiên Tiên, ta vốn không có ý phi thăng nên việc này cũng không quá quan trọng. Trước mắt ta có lòng muốn lấy lại công bằng cho vợ mình, nhưng khổ nỗi lại không có cách nào lên tới Thiên Đình." Mạc Vấn lắc đầu nói ra.
Ngao Trác nghe vậy khẽ nhíu mày, mặc dù Mạc Vấn không có nói rõ, nhưng ngụ ý không thể nghi ngờ chính là muốn mượn Xích Mộc của Nam Hải dùng, việc này cực kỳ quan trọng nên nàng không dám tuỳ tiện đồng ý.
Mạc Vấn thấy Ngao Trác nhíu mày, biết rõ nàng đã hiểu rõ điều mình muốn nhờ, cũng không nói thêm gì nữa, chỉ im lặng ngồi ở yên chỗ chờ Ngao Trác cân nhắc kỹ càng.
"Chân nhân pháp thuật thông thiên, vì sao không viết phù văn, đốt báo Thiên Đình?" Ngao Trác mở miệng hỏi, trước khi làm ra quyết định nàng chắc chắn cần phải biết rõ dụng ý thực sự của Mạc Vấn khi mượn Xích Mộc dùng.
"Kẻ này là một trong mười lăm vị Thiên Quan của Thiên Uy Tiên Cung, mà Thiên Uy Tiên Cung chính là cơ quan nắm giữ những chuyện như tố tụng ân oán, quyết định đúng sai." Mạc Vấn lắc đầu nói ra.
Ngao Trác nghe vậy khẽ gật đầu, trầm ngâm chốc lát mới mở miệng nói ra, "chân nhân chuẩn bị lúc nào đi đến Thiên Đình?"
"Ít nhất phải sau trăm ngày nữa." Mạc Vấn đáp, lúc này linh khí trong cơ thể hắn đã khô kiệt, cần có thời gian nhất định để tụ khí thành đan một lần nữa, cổ ngữ có nói: Muốn làm tốt công việc trước tiên phải chuẩn bị tốt. Trước khi làm một chuyện nào đó nhất định phải chuẩn bị một cách chu đáo chặt chẽ.
"Vậy thì dễ nói, Nam Hải nhiều đảo nên có không ít Tiên Nhân ẩn cư, ta đi nghĩ cách hỏi phương pháp lên trời cho ngài, " Ngao Trác nói đến chỗ này giảm thấp thanh âm xuống, "Nếu như không được cũng chỉ có thể dựa vào Xích Mộc, vật này được phụ vương trông coi cực kỳ nghiêm ngặt, chắc chắn không thể công khai cho ngài mượn, thế nhưng nếu ngài đến trộm đi vậy thì không cần bàn luận rồi."
"Đa tạ công chúa." Mạc Vấn đứng lên nói lời cảm ơn, sự giúp đỡ của Ngao Trác đối với hắn mà nói không thể nghi ngờ là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.
"Ta lập tức trở về tìm hiểu, người chết không thể sống lại, xin chân nhân bớt đau buồn." Ngao Trác đứng dậy cáo từ.
"Đa tạ công chúa." Mạc Vấn lại cảm ơn.
Ngao Trác khoát tay áo, xoay người rời cửa, Mạc Vấn tiễn Ngao Trác đến cửa, đưa mắt nhìn cô cưỡi mây rời đi.
Hắn đều đồng ý với đa số lời nói của Ngao Trác lúc trước, chỉ có một câu cuối cùng thì hắn không dám gật bừa. Bớt đau buồn đi sao, hắn không cần nén bi thương, bởi vì mẹ con Tần Vân có hi vọng sống lại. Hắn cũng không muốn thuận theo an bài, thuận theo an bài là nghe theo thực tế mà hắn lại không muốn nghe theo.
Trở lại tây viện Mạc Vấn lại lần nữa đi tới bên giường Tần Vân ngồi xuống, không bao lâu Hạnh nhi bưng tới một chén cháo hạt kê, mắt còn đỏ hoe đưa về phía Mạc Vấn, "lão gia, ăn chút cháo a."
Mạc Vấn đưa tay nhận lấy chén cháo, rồi lại đặt lên bàn gỗ đầu giường, sở dĩ lúc trước hắn ăn uống là vì thời điểm tận thế không cách nào tập hợp được linh khí, lúc này thiên địa đã mở ra, chỉ cần có đầy đủ linh khí thì hắn mãi mãi không cần ăn thứ gì.
"Hạnh nhi, vất vả ngươi rồi, thừa dịp sắc trời còn sớm, nhanh chóng trở về thành đi." Mạc Vấn nói với Hạnh nhi.
Hạnh nhi nghe vậy chậm rãi lắc đầu, ngồi dựa vào chân giường gỗ, quay đầu nhìn về phía Tần Vân, lại khóc ra thành tiếng lần nữa.
Tận cùng của đau thương chính là đờ đẫn ngây ngốc, từ trong đờ đẫn phục hồi tinh thần lại sẽ tiếp tục cảm thấy bi thương, sau đó lại thành đờ đẫn, luôn luôn duy trì lại lúc có lúc không, Mạc Vấn vẫn luôn muốn nhìn hình dáng của đứa trẻ mới sinh, tuy mỗi lần chứng kiến bộ dáng của con mình đều cực kỳ bi thương nhưng hắn vẫn không kìm được muốn nhìn, giống như rượu mạnh dập tắt lửa, cũng như uống rượu độc giải khát.
Màn đêm dần dần buông xuống, Thượng Thanh Quan một mảnh tĩnh mịch, Mạc Vấn đánh thức Hạnh nhi đang bất tỉnh trên mặt đất, để cho cô ấy đi đến nhà bên nghỉ ngơi.
Bởi vì nơi này đã có quá nhiều người chết nên trong lòng Hạnh nhi có sợ hãi, không muốn rời đi, nàng thà rằng ở bên cạnh Tần Vân, nàng tin tưởng tiểu thư cùng lớn lên với mình coi như biến thành quỷ cũng sẽ không hại nàng.
Mạc Vấn thắp sáng đèn nến trong phòng, lại đi tới đại điện bỏ thêm dầu cho đèn thắp, sau khi thắp hương cho Tổ Sư lại ngồi trầm ngâm một mình trong điện, lúc trước Thải Y đạo cô đã bị hắn đánh trọng thương, trong thời gian ngắn chắc chắn sẽ không đến đây, huống hồ ả cũng không có lý do để đến đây nữa, vì vậy lúc này Thượng Thanh Quan coi như an toàn.
Trước khi làm một việc cần xác định mục đích cuối cùng, chỉ có như thế mới có thể biết phải bắt đầu từ đâu, mục đích của hắn là khiến Thiên Đình hồi sinh hai mẹ con Tần Vân, nhưng khả năng Thiên Đình đồng ý là cực kỳ nhỏ, bởi vì chưa từng có loại tiền lệ này. Đối với chuyện này đều chỉ trừng phạt hung thủ nhưng điều hắn muốn lại không phải như thế, nếu không thể khiến cho mẹ con Tần Vân sống lại thì dù có nghiền xương Thải Y đạo cô thành tro cũng khó có thể tiêu đi mối hận trong lòng Mạc Vấn.
Điều hắn đang nghĩ lúc này chính là nếu như Thiên Đình chỉ đồng ý trừng phạt Thải Y đạo cô mà không cho mẹ con Tần Vân sống lại thì hắn nên làm cái gì bây giờ. Trừng phạt hung thủ trả lại công bằng cho khổ chủ đã được công nhận là thông lệ rồi, nếu như hắn muốn nhiều thứ hơn nữa sẽ bị coi là không biết chừng mực, quấy rầy một cách vô lý.
Đây là cục diện nhất định sẽ xuất hiện, cũng là một cái bế tắc không thể nào cởi bỏ, nếu muốn để cho Thiên Đình phá lệ thì không thể dùng bất cứ phương pháp bình thường nào, ngoại trừ dùng vũ lực, nhưng Thiên Đình có rất nhiều Tiên Nhân mà số lượng Kim Tiên cũng không hề ít, còn có Đại La Kim Tiên thần thông quảng đại, nếu như hắn muốn ra tay với Thải Y đạo cô và những Thiên Quan của Thanh Vũ môn thì nhất định sẽ phải chịu trừng phạt cùng truy nã.
Mặc dù hắn đã luyện được Tam Muội chân hỏa, nhưng vẫn chưa đến đại thành, không thể nào chịu được chúng Tiên cùng nhau tấn công. Nếu như muốn ra tay nhất định cần phải luyện Tam Muội chân hỏa tới mức đăng phong tạo cực , ngưng tụ Nguyên Anh, biến ảo phân thân mới có phần thắng.
Từ xưa đến nay người Hán đều cực kỳ coi trọng quy củ, không quy củ bất thành quy tắc, nhưng ngoài quy củ còn có một quy định bất thành văn nữa, đó chính là tạm thích ứng làm việc, cái gọi là tạm thích ứng làm việc thực chất chính là làm việc không theo quy củ, muốn cứu sống mẹ con Tần Vân cũng chỉ có thể nghĩ cách khiến Thiên Đình tạm thích ứng làm việc, mà điều kiện tiên quyết để tạm thích ứng làm việc là bản thân phải có đủ thực lực, bởi vì tạm thích ứng làm việc mãi mãi không thích hợp cho dân chúng bình dân.
Ngồi đến canh ba Mạc Vấn đứng dậy, sau khi đứng dậy lại ngồi xuống, hắn vốn định đi Thanh Vũ môn điều tra một phen, xác định rốt cuộc là nguyên nhân nào để cho Thải Y đạo cô làm ra chuyện ác độc như thế, nhưng cẩn thận suy nghĩ lại cảm thấy lần này đi sẽ không hợp lý, việc khẩn cấp lúc này là tập trung tụ khí tu hành.
Nhưng vào lúc này hắn chợt nghe dưới núi truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập, không bao lâu tiếng vó ngựa đã đến bên ngoài quan.
Mạc Vấn đứng người dậy tiến đến xem xét, hắn đã dẫn binh nhiều năm, căn cứ tiếng vó ngựa có thể đoán được những con ngựa chạy đến đây là chiến mã đã được huấn luyện.
Mở ra cửa lớn, chỉ thấy ngoài cửa có mấy tên nam tử mặc thường phục đứng đấy, người cầm đầu mượn ánh trăng thấy rõ bộ dáng của hắn, "Mạc chân nhân, chúng ta là binh sĩ của Đại Lương, nhận lệnh tạm giam những tên tăng nhân kia, đêm qua Phiên Tăng mà ngài muốn tìm đã trở lại, xin ngài nhanh chóng đi xem một chút a."
Mạc Vấn nghe vậy khẽ nhíu mày, Phiên Tăng mà những người này nói không thể nghi ngờ là Khổng Tước Vương của Phật giáo, nhưng lúc này hắn nào có tâm tư đi gặp hòa thượng . . .