"Trả lời đại ca, tiểu nữ năm nay vừa tròn mười tám, khuê nữ." Cô gái cười kiều diễm, vui vẻ nói.
Mạc Vấn nghe vậy chậm rãi gật đầu, xem ra lão Ngũ thật sự muốn nạp thêm thiếp rồi.
"A, ngươi đi xem xem cơm xong chưa, xong thì bưng lên." Lão Ngũ quay sang cô gái khoát tay một cái.
Cô gái đáp ứng một tiếng, xoay người đi.
Cô gái đi rồi, Mạc Vấn ghé mắt nhìn về phía lão Ngũ, lão Ngũ bĩu môi nói, "Không nghĩ tới là một tiểu quả phụ."
Mạc Vấn nghe vậy bật cười, "Là chưa đính hôn, chứ không phải đã quấn đai lưng* (ý chỉ phụ nữ đã qua cưới hỏi). Khuê nữ là chỉ con gái mà chưa từng giao ngày sinh tháng đẻ cho bà mối."
Lão Ngũ nghe Mạc Vấn nói, nhất thời vui híp mắt, "Lão gia, cô nàng này có thể được không ?"
"Vì sao lại không thể chứ?" Mạc Vấn lúc nói chuyện bắt đầu ngưng thần cảm giác chung quanh khí tức, lão Ngũ nếu muốn cưới cô gái này, ắt sẽ phải tương trợ người dân trong thôn hàng yêu bình hoạ. Hắn cảm giác thì phát hiện nơi này có hai con yêu vật, một ở phía bắc thôn, là con rắn. Một ở ngọn núi phía tây thôn, là chó sói. Cả hai con đều không có đạo hạnh cao thâm, chỉ ở khoảng ba đến năm trăm năm, sợ là ngay cả thân người cũng đều không biến ảo được.
"Vậy thì tốt, vậy thì tốt." Lão Ngũ vui mừng gật đầu, Mạc Vấn ánh mắt tinh tường, nhìn người rất chuẩn, hắn đã nói được thì nhất định là được.
Trong lúc hai người nói chuyện, chủ tiệm đã bưng thịt và bánh tới, lão Ngũ lưu lại một nửa đĩa thịt, đem nửa còn lại cho chủ tiệm, chủ tiệm rất là áy náy, luôn miệng nói cám ơn.
Lúc hai người mới đến thì nhà chủ tiệm đang ăn cơm tối, chủ khách năm người phân ra hai bàn, lúc ăn cơm lão Ngũ thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn lén cô gái kia, thấy cô gái kia lối ăn cũng không e dè lại cũng không tham ăn như hổ đói, trong lòng càng thêm thích.
Ăn cơm xong, Mạc Vấn kêu lão chủ tiệm lại nói chuyện, mẹ con hai người thu dọn bàn, đi vào trong.
"Không biết nhị vị quê quán ở nơi nào?" vị chủ tiệm đã có tuổi, có kiến thức, cử động của lão Ngũ không trốn được ánh mắt của lão.
"Trả lời thiện nhân hỏi, hai người chúng ta nguyên quán Dự quận huyện Tây Dương, không biết thiện nhân họ gì?" Mạc Vấn cười đáp, chủ tiệm nếu đã hỏi tới nguyên quán, dĩ nhiên là đang suy nghĩ chuyện kết hôn.
"Không dám không dám, kẻ hèn họ Triệu, nhị vị làm sao lại tới nơi này?" chủ tiệm trung niên lại hỏi.
"Ta cùng lão gia nhà ta đi Đông Hải, các ngươi bảo nơi này có yêu quái rốt cuộc là chuyện gì vậy?" Lão Ngũ nhanh miệng hỏi trước.
"Đạo trưởng thật sự có thể hàng yêu?" Chủ tiệm không trả lời lão Ngũ, mà quay đầu nhìn về phía Mạc Vấn.
"Bần đạo là Thượng Thanh Tông Thiên Khu Tử, cũng biết chút pháp thuật." Mạc Vấn nghe vậy cười một tiếng, lão Ngũ nếu muốn kết hôn với con gái người ta thì đối phương sớm muộn gì cũng sẽ biết lai lịch của hai người.
"A." Chủ tiệm mặt lộ vẻ nghi ngờ, hiển nhiên chưa từng nghe điều này.
"Năm đó thu phục Bạch quận cho các ngươi chính là lão gia nhà ta đó." Lão Ngũ thấy đối phương có mắt như mù, có chút nóng nảy nói.
"Thu phục Bạch quận không phải Đàn Mộc chân nhân sao?" Chủ tiệm ngạc nhiên hỏi.
"Đàn Mộc là trợ thủ của lão gia nhà ta." Lão Ngũ giải thích.
Chủ tiệm nghe vậy sững sờ một chút, chốc lát sau mới bừng tỉnh đại ngộ, kinh hoàng rời khỏi chỗ ngồi, kinh sợ nhìn Mạc Vấn "Ngài chính là Hộ quốc chân nhân?"
Lão Ngũ thấy đối phương biết uy danh Mạc Vấn, lúc này mới hết nóng nảy, "Chuyện trước kia mà thôi, lão gia nhà ta bây giờ đã sớm không làm Hộ Quốc, lão nói đi, nói xem yêu quái là chuyện gì."
"Thảo dân Triệu Nhị, xin ra mắt đại nhân." Chủ tiệm liền quỳ xuống.
"Bần đạo đã không còn chức quan nữa, không cần như vậy, " Mạc Vấn giơ tay xuất ra linh khí nâng lão lên, "Huynh đệ của ta đây đối với lệnh ái rất là yêu thích, nếu thiện nhân bằng lòng đồng ý, ngày sau không biết chừng sẽ trở thành thông gia."
Chủ tiệm họ Triệu thấy Mạc Vấn xuất thủ thần kỳ, trong lòng còn nửa điểm nghi ngờ liền bay sạch, thay vào đó chính là vô cùng khiếp sợ, Mạc Vấn danh tiếng quá vang dội, trong mắt người bình thường Mạc Vấn đã là nhân vật ngồi ngang hàng với Hoàng Đế rồi.
Người làm ăn so với tầm thường nông dân bao giờ cũng phản ứng nhanh nhạy hơn, chốc lát sau chủ tiệm phản ứng lại, chắp tay nói, "Được đại nhân coi trọng, chúng ta dĩ nhiên là nguyện ý, chẳng qua là quá mức với cao, trong lòng sợ hãi."
"Cha, không cần sợ hãi, lão gia nhà ta không phải người kiêu ngạo đâu, mau ngồi mau ngồi, nói một chút xem yêu quái là chuyện gì." Lão Ngũ thấy chủ tiệm đồng ý hôn sự tức thì vui vẻ ra mặt, kéo chủ tiệm ngồi xuống.
Mạc Vấn nghe tiếng lại lần nữa mỉm cười, tên này nhận cha nhanh thật.
"Không biết con rể danh tính, tên họ như thế nào?" Chủ tiệm an vị xong cũng quên cả chuyện yêu quái.
Mạc Vấn ở bên cạnh nghe chuyện mà dở khóc dở cười, một già một trẻ này chắc đang nóng lòng quyết định hôn sự lắm đây, thật là "bất thị nhất lộ nhân bất tiến nhất gia môn" (không phải người cùng một đường thì không vào một nhà).
Lão Ngũ nôn nóng, nguyên nhân là Triệu Anh Anh dung mạo xinh đẹp a, lại đối đãi người xử sự rất là phóng khoáng. Triệu chủ tiệm cũng gấp, nguyên nhân là ở trong thời loạn lạc mà có Mạc Vấn cùng lão Ngũ hai cái cây to này dựa vào, có thể bảo vệ bình an đầy đủ sung túc, con gái vĩnh viễn sẽ không phải chịu khổ.
Không tới nửa giờ, song phương đã thông qua, đạo sĩ không thể làm mai mối nên Mạc Vấn đành làm chứng hôn sự, lão Ngũ tự bỏ ra trăm lượng hoàng kim sính lễ, chủ tiệm kia thay mặt Triệu Anh Anh đưa cho lão Ngũ một cái trâm cài tóc, song phương coi như đã kết làm thông gia.
Người gặp chuyện vui tinh thần cũng thoải mái, quyết định hôn sự xong lão Ngũ hưng phấn không thôi, "Cha, yêu quái này là chuyện gì, ngươi nói nhanh một chút, tối hôm nay ta sẽ đi hàng nó ngay."
"Con rể chớ vội, hôm nay sắc trời đã tối, ngày mai nói sau cũng không muộn." Chủ tiệm kích động vô cùng, vội vàng muốn muốn trở về phòng lắng xuống kích động trong lòng.
"Phía bắc thôn có một xà yêu, phía tây trong núi có một con sói xám thành tinh, không biết làm hại thôn quê là cái nào?" Mạc Vấn thuận miệng hỏi, phải để cho lão Ngũ tối nay có chút việc làm, nếu không gã sẽ kiếm chuyện.
"Cái gì? Phía tây và phía bắc thôn cũng có yêu quái ư?" Triệu chủ tiệm cả kinh thất sắc.
"Làm hại quấy phá dân lành không phải kia hai con yêu vật kia?" Mạc Vấn nghi ngờ hỏi.
"Tất nhiên không phải, nếu không phải lão gia nói, ta còn không biết xung quanh trấn có hai con yêu quái, làm hại yêu quái cũng không phải tới từ trong núi, mà là tới từ ngoài biển kia." Triệu chủ tiệm giơ tay chỉ phía Đông.
"Không quản nó là trong núi hay là ngoài biển, cha, ngươi nói nhanh lên rốt cuộc là chuyện gì vậy?" Lão Ngũ thúc giục.
Chủ tiệm không chịu được thúc giục, liền đem sự tình ngọn nguồn nói ra, chuyện phát sinh ở nửa năm trước trong một đêm mưa, lúc đó là canh hai, một con quái ngư to lớn từ trên trời hạ xuống, làm sập mất mấy căn nhà trong thôn trấn, dân chúng hoảng sợ vây quanh, chỉ thấy đó là một con quái ngư mọi người chưa từng thấy qua, thân dài ba trượng, thân cá tròn dẹp, lưng mọc hai cánh, quanh thân hồng lân, con mắt xanh lục, cái đuôi vàng óng.
Con quái ngư kia trên người có mấy chỗ vết thương rất lớn, rơi xuống đất thì đã thoi thóp, người vùng biển đối với loại cá to lớn đó tâm tồn kính sợ, liền tụ tập đám người kết dây đem tới bờ biển, định thả nó về biển khơi.
Thế nhưng con quái ngư bị thương quá nặng, cuối cùng chết trên bờ biển. Sáng sớm hôm sau, dân trong thôn trải qua thương nghị đã đem con quái ngư đã chết chôn ở gần đấu, lập từ đường tiến hành cúng tế.
Qua bảy tám ngày, lúc mọi người đã dần dần quên bẵng chuyện này thì biến cố xuất hiện, hôm đó là một đêm trăng tròn, thủy triều hơi lớn, trong thôn có người đi bờ biển nhặt đồ lặt vặt, không ngờ phát hiện ra một con quái vật lớn bằng cái nhà, toàn thân bọc giáp quái vật đang phá hoại tòa từ đường kia, người kia thấy vậy không khỏi kinh hoàng bỏ chạy, người nào có gan chỉ dám đứng từ xa xa dòm ngó, phát hiện con quái vật vừa giống như cua vừa giống như con rùa đã đem con quái ngư đã thối rữa dưới Từ Đường đào lên, mổ bụng phanh thây.
Người đó nhìn xa thấy tràng cảnh máu tanh, cũng không dám tiếp tục nhìn thêm nữa, chật vật bỏ chạy .
Sáng hôm sau, dân chúng xúm lại kéo đến bờ biển, chỉ thấy hố cát lúc trước chôn con cá lớn đã bị quái vật kia đào ra một cái hố sâu hơn một trượng, mà con quái ngư đã chết đi kia thì bị quái vật hoàn toàn xé nát, thịt xương vảy tán lạc tại chu vi hai dặm trên bờ biển, mùi hôi thối ngất trời, ngửi mà muốn ói.
Lần này dân chúng cũng không dám chôn những đống thịt thối rữa kia nữa, đêm qua quái vật kia đã đem con cá lớn phân thây, không thể nghi ngờ là hành động xả giận, ân oán giữa quái vật với nhau, người phàm sao dám can dự?
Ai ngờ chuyện vẫn còn chưa xong, ngày đó buổi chiều, một đại hán mặc trường bào màu xanh, râu quai nón đi tới thôn, cầm trong tay một đoạn dây thừng ngày đó dân chúng kéo quái ngư, đi khắp nơi hỏi xem là người phương nào chôn con quái ngư kia, cuối cùng để cho hắn tìm được một người tiết lộ, đại hán râu quai nón kia rất là hung ác, ép hỏi ra mười mấy người ngày đó có phần tham dự, truy hỏi ngày đó là ai lấy đi đồ vật trên người quái ngư, mọi người đều không biết, hắn liền nổi giận trở mặt, đánh đập mọi người. Người này rất có bản lãnh, hơn mười người lại địch không nổi hắn.
Nhưng mọi người quả thật chưa từng cầm đi đồ vật trên người quái ngư, bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là đưa tới chỗ ngày đó quái ngư rơi xuống, đại hán râu quai nón kia sức khỏe phi thường, đem mấy căn nhà mới vừa sửa xong đẩy ngã, nhấc tường đào lên, cẩn thận tìm.
Đại hán kia cuối cùng không thể tìm được vật mình muốn, liền quay ra tra hỏi ngày đó còn có người nào đụng qua con quái ngư, mà lúc này phần lớn có đàn ông có phần tham dự nghe thấy đều lắc đầu tháo chạy, đại hán râu quai nón kia náo loạn cả đêm, cuối cùng giận dữ rời đi, trước khi rời đi nói rằng sẽ còn lại tới.
Người này sau khi đi rồi, mọi người mới xôn xao bàn tán, người này thân hình cao lớn, tướng mạo quái dị, trên người có nồng đậm tinh khí, chắc là do con quái vật ngày đó mổ xẻ thi thể quái ngư biến thành, chỉ sợ con yêu vật lại tới làm hại, dân chúng liền bỏ tiền góp nhau mời đạo nhân trong núi tới trấn giữ.
Không ngờ đại hán râu quai nón kia sau khi rời khỏi không có tới lại nữa, qua mấy ngày, mấy vị đạo nhân không đợi được yêu quái liền tùy ý làm lễ tế, cầm tiền trở về núi.
Ai ngờ chuyện này vẫn còn chưa xong, đến đêm trăng tròn, đại hán râu quai nón lại tới, tra hỏi mọi người có hay không cầm đồ trên người quái ngư, mọi người ngay cả hắn muốn tìm thứ gì cũng không biết, như thế nào có thể cho hắn câu trả lời, kết quả là bị đánh, đại hán râu quai nón kia uy mãnh dị thường, quan phủ tới bắt hắn, chẳng những bị hắn đuổi chạy bán sống bán chết, mà còn chạy đến trong phủ đại náo một phen, lúc gần đi nói tháng sau sẽ lại tới.
Sau hai lần đó, mọi người đã tin chắc người này chính là yêu vật, hơn nữa còn đoán được người này là thừa dịp thủy triều lên xuống mà đến, mỗi lần đến hoặc một ngày, hoặc hai ngày, ở lại đất liền không lâu.
Thăm dò yêu vật hoạt động quy luật, dân thôn liền bắt tay vào chuẩn bị, đến trung tuần tháng sau, mời năm sáu vị đạo sĩ, quan phủ phái hơn một trăm quân lính, tới buổi chiều, yêu nhân kia quả nhiên tới, đạo sĩ vẽ bùa chú muốn bắt nó, kết quả lá bùa kiếm gỗ đối với yêu nhân không có tác dụng chút nào, ngược lại còn chọc giận nó, những đạo nhân bị đánh đập kêu la thảm thiết, quân lính hô nhau lên, đao chém giáo đâm rốt cuộc cũng khiến yêu nhân chống đỡ không xuể, hiện nguyên hình ra, kết quả cũng không phải là mọi người đoán là cua hay rùa, mà là một con sam khổng lồ chín đuôi màu xanh.
Yêu nhân hiện ra nguyên hình, đao thương bất nhập, quân lính địch không được, bị nó đánh tan tác, con sam lớn trước khi rời đi còn đe dọa quân binh giáo úy, nói chỗ này dân chúng nếu là chạy thoát một người, liền muốn giết sạch phủ nha, lấy tính mạng quan phủ.
Quan phủ thấy yêu vật kia lợi hại, liền theo gió đổi chiều, trách tội sang dân trên trấn đã trộm đồ vật của thần biển, một mặt tìm người dùng hình tra tấn ép cung, một mặt sai người gấp rút tìm kiếm, thế nhưng mọi người ngay cả yêu vật kia muốn tìm gì cũng không biết, biết tìm nó làm sao bây giờ?
Tháng trước yêu vật kia lại tới một lần, kêu la như sấm, trước khi rời đi rốt cuộc báo cho biết mọi người thứ nó muốn tìm là một cây thước gỗ, để cho mọi người tháng này nhất định phải tìm ra, nếu như không tìm được, thì nó cũng không được sống nữa, nó không được sống, thì trăm họ trong thôn cũng phải chết theo.
Chủ tiệm giảng giải rất chi tiết, nói xong đã là vào canh ba.
Mạc Vấn nghe xong chủ tiệm nói, khẽ nhíu mày, vật này không chịu ảnh hưởng của bùa chú tầm thường, chỉ đánh bị thương người nhưng không giết người, nói rõ nó cũng không phải tầm thường yêu tà, mà là thuộc hạ của Long Tộc.
"Không còn sớm nữa, thiện nhân sớm nghỉ ngơi đi." Mạc Vấn đứng dậy mở miệng.
Chủ tiệm đáp ứng một tiếng, đi trước đóng cửa, Mạc Vấn xoay người đi về phía phòng.
"Lão gia, còn có hai ngày nữa là đêm trăng tròn rồi." Lão Ngũ theo sau.
"Tiếng "cha" này của ngươi gọi hơi sớm rồi đó." Mạc Vấn lắc đầu nói.
"Là người kêu thông gia trước, ta mới kêu cha đấy chứ." Lão Ngũ nhỏ giọng cãi lại.
Mạc Vấn vốn cho rằng chẳng qua là một cái nhấc tay, không ngờ trong đó còn có nội tình phức tạp như vậy, con quái ngư màu đỏ kia có thể là người dưới quyền Nam Hải Long Tộc, con sam kia hẳn là Đông Hải Long Tộc dưới quyền, căn nguyên mọi chuyện hẳn là Nam Hải Long Tộc đã ăn trộm của Đông Hải Long Tộc một vật rất trọng yếu, Đông Hải Long Tộc vội vàng muốn tìm lại.
Không, xác thực nói không phải là Đông Hải Long Tộc muốn tìm, mà là con sam kia muốn tìm, con sam này một mực hành động đơn độc, nói rõ nó làm những chuyện này vô cùng có khả năng chưa bị Đông Hải Long Tộc biết. Nó sở dĩ phải một mình hành động, rất có thể là mất trộm nhưng chưa nói ra, Đông Hải Long Tộc không biết đồ trọng yếu đã bị mất trộm, nó muốn trước khi Long Tộc biết được phải tìm được đồ vật ấy, đền bù lỗi lầm của mình.
Loại khả năng này rất lớn, bởi vì con sam tuổi thọ so với con rùa còn dài hơn, rất thích hợp để đảm nhiệm việc trông coi bảo khố tốn thời gian dài.
"Lão gia, rất khó giải quyết sao?" Lão Ngũ đi mau mấy bước, giúp Mạc Vấn đẩy cửa phòng ra.
"Nếu là làm thương tổn con sam kia, chẳng những lại càng đắc tội Đông Hải Long Tộc, mà còn có thể sẽ lại gánh tội oan trên lưng ." Mạc Vấn lắc đầu nói, nếu ra tay ngăn cản con sam tìm lại vật bị mất thì sẽ bị nghi ngờ là tòng phạm với kẻ ăn trộm, lại thêm với trước hắn thả đi Nam Hải Ngao Chước, hiềm nghi lại càng lớn hơn.
"Chúng ta nếu có thể tìm được thanh gỗ kia trả lại cho nó không phải là xong việc sao." Lão Ngũ hiến kế.
"Cây thước hình dáng ra sao chúng ta không biết, như thế nào mà tìm? Lui một bước nói, coi như tìm được cây thước cũng không thể trả lại cho nó." Mạc Vấn nằm nghiêng trên giường lắc đầu nói.
"Tại sao không thể trả?" Lão Ngũ hỏi.
"Vật này có thể là do Nam Hải Long Tộc ăn trộm ra, nếu là ta đem nó trả lại Đông Hải Long Tộc, chẳng phải lại đắc tội với Nam Hải nữa sao?" Mạc Vấn giơ tay nâng trán.
"Ta sẽ đi mang cái trâm cài tóc trả lại cho Triệu Anh Anh." Lão Ngũ nhận thức được vấn đề nghiêm trọng, xoay người đi ra ngoài.
"Kết hôn không phải trò đùa, lật lọng tráo trở há chẳng phải hành vi tiểu nhân sao?" Mạc Vấn lên tiếng phê bình.
"Lão gia, như vậy được không, ta đi trước Đông Hải đem hạt châu trả lại, sau đó trở lại chờ con yêu quái kia, yêu quái vừa đến, ta liền giết chết nó, sau đó mang theo một nhà ba người bọn họ." Lão Ngũ lại hiến một sách.
"Đây là hạ sách, hậu hoạn vô cùng." Mạc Vấn lại lắc đầu.
Lão Ngũ đưa ra kế sách cũng bị Mạc Vấn bác bỏ, hoàn toàn bó tay chịu thua, Mạc Vấn nằm trên giường, trong đầu vẫn suy nghĩ về cây thước kia, từ xưa đến nay có rất nhiều Tiên Nhân để lại Pháp Khí cùng Thượng Cổ dị bảo, nhưng là lấy cây thước làm pháp bảo thì chưa từng nghe nói qua. Nam Hải Long Tộc cùng Đông Hải Long Tộc lúc này đang khai chiến, Nam Hải Long Tộc sai người ăn trộm cây thước, nhất định là có thâm ý, nói cách khác cây thước này có thể sẽ ảnh hưởng tới chiến sự trước mắt, ai lấy được cây thước này trước thì có thể chiếm được thượng phong.
Đông Hải vì Mộc thuộc Long Tộc, Nam Hải là Hỏa thuộc Long Tộc, Mộc sinh Hỏa, cây thước ấy bất kể đối với Đông Hải Long Tộc hay là Nam Hải Long Tộc hẳn đều có chỗ hữu dụng.
Trong lòng còn nghi vấn, liền không có lòng dạ nào ngủ nữa. Khổ tư nửa giờ, Mạc Vấn bỗng nhiên bừng tỉnh đại ngộ, nửa giờ trước hắn đã nghĩ sai hướng rồi, cũng có thể là chủ tiệm thuật lại có sai lầm, thứ con sam kia nói vô cùng có khả năng không phải cây thước Mộc Xích, mà là Xích Mộc.
Xích Mộc là Long Tộc thánh vật, thuộc về Tứ Hải Long Vương, Xích Mộc đối với Long Tộc tác dụng thật giống như ấn ngọc tỷ của Hoàng Đế, người nào có Xích Mộc, người đó chính là đứng đầu Tứ Hải. Ngoài ra Xích Mộc còn có một công dụng lớn nữa, chính là có thể bằng vào Xích Mộc phi thăng Thiên Giới, trực tiếp gặp mặt Ngọc Đế, nếu bị mất Xích Mộc thì sẽ không thể lên được. Cho nên từ xưa đã có câu nói “vô xích mộc, bất đắc thăng thiên” (không Xích Mộc, không thể thăng thiên).
Nghĩ đến đây, Mạc Vấn xoay mình đứng lên, tới trước giường đi qua đi lại, bởi vì đầu mối chưa đủ, cho nên rất khó suy đoán ra chân tướng, Nam Hải Long Tộc ăn trộm Đông Hải Xích Mộc rốt cuộc là vì phòng ngừa Đông Hải Long Vương lên Thiên Đình ra mắt Ngọc Đế, hay là Nam Hải Long Vương tự mình nghĩ chuyện, cũng hoặc giả là Xích Mộc bản thân còn có uy năng thần dị khác, mấy loại khả năng này đều có. Tình huống trước mắt là con quái ngư chậm chạp không về, Nam Hải Long Tộc không biết mình phái đi ra ngoài thuộc hạ có thuận lợi hay không. Mà Đông Hải Long Tộc bởi vì con sam lớn lấp liếm không báo, Long Tộc thượng tầng cũng không biết Xích Mộc đã mất, cho nên song phương cũng không có mở cuộc tìm kiếm Xích Mộc quy mô. "Lão gia, người đừng để tâm chuyện này quá, lại khiến đầu óc loạn thêm." Lão Ngũ thấy Mạc Vấn đi qua đi lại, trong lòng càng cảm giác bất an.
"Trên đời không có chuyện trùng hợp, cái gọi là trùng hợp đều là thiên ý, chuyện này không trách ngươi được, đi, theo ta ra ngoài một chuyến." Mạc Vấn xoay người đi về phía cửa, nghĩ đến cửa đã đóng, lại quay đầu đi trở về, lúc này lão Ngũ đã đẩy ra cửa sổ.
"Không cần biến thân, chúng ta không đi đâu xa." Mạc Vấn kéo xuống trường bào bảo lão Ngũ, nói xong tung người nhảy xuống.
Lão Ngũ theo sau ra, đi theo Mạc Vấn sau lưng đi hướng tây, "Lão gia, ta đi chỗ nào?"
"Đi đến chỗ hồi đó con quái ngư đã rơi xuống đất." Mạc Vấn thuận miệng nói.
Lão Ngũ không có hỏi lại, đi theo Mạc Vấn hướng phía tây thôn đi tới, lúc này chưa tới giữa tháng, canh tư là lúc không có ánh trăng, hai người im lặng đi trên đường.
Mạc Vấn cũng không biết quái ngư kia lúc trước hạ xuống nơi nào, nhưng thôn cũng không lớn, mấy phen hỏi quanh liền tới được một nơi bỏ hoang nhà dân phía trước, khu nhà này hiện tại đã hoàn toàn hoang phế, khắp nơi tán lạc đất đá cùng vật liệu gỗ.
"Lão gia, đã qua hơn mấy tháng rồi, có thể nhìn ra gì chứ." Lão Ngũ ở bên cạnh nói.
"Trong những căn nhà kia các thanh gỗ đều bị bẻ gãy, như vậy có thể thấy Xích Mộc có thể là bằng gỗ, hơn nữa kích thước không lớn." Mạc Vấn nói. Xích Mộc là do con sam lớn trông nom, thông qua dấu vết nó đào bới có thể đại khái nhìn ra Xích Mộc chất liệu cùng lớn nhỏ.
"Lão gia, rốt cuộc là cây thước hay là Xích Mộc?" Lão Ngũ nghe xong đầu óc mơ hồ.
"Tóm lại là vật rất trọng yếu, đi, đến bờ biển." Mạc Vấn xoay người đi.
"Trên bờ biển cũng không còn lại gì đâu." Lão Ngũ đi theo ở phía sau.
"Sẽ luôn còn sót lại vảy cá." Mạc Vấn thuận miệng nói, trước hắn phán đoán là dựa trên cơ sở con quái ngư là Nam Hải Long Tộc đấy, nhưng cá có màu đỏ cũng không phải chỉ Nam Hải mới có, phải có được vảy mới có thể chắc chắn quái ngư kia là thuộc hỏa hay là thuộc mộc.