Song phương chào hỏi nhau xong, sau đó một vị lão đạo khoảng năm mươi mấy tuổi từ trong đám người cất bước đi ra, người này mặc đạo bào chưởng giáo màu tím, chân đạp vân ngoa, đầu đội kim quan, thân hình cao lớn, ngũ quan đường nét rõ ràng, mũi lớn miệng rộng.
"Bần đạo Huyền Chân Tử, chưởng giáo Ngọc Thanh phái. Thiên Khu đạo trưởng đến đây là vì chuyện gì?" Thần sắc Huyền Chân Tử lạnh lùng, giọng nói cũng vậy.
"Bần đạo có một vị bằng hữu bị đạo nhân quý tông cưỡng gian rồi giết chết, bần đạo đến đây để truy xét hung thủ." Mạc Vấn nghiêm mặt đáp.
"Nếu như không biết hung thủ là ai, làm sao biết là đạo nhân Ngọc Thanh ta?" Huyền Chân Tử nhấn mạnh.
"Bần đạo có chứng cứ trong tay, mời Xích Dương đạo trưởng đi ra, bần đạo có lời hỏi lão ta." Mạc Vấn nói ra, lúc trước đứng dưới chân núi mấy canh giờ, hắn đã suy nghĩ cẩn thận các tình huống gặp phải sau khi lên núi sẽ bị Huyền Chân Tử hỏi.
Mạc Vấn vừa dứt lời, một giọng nữ tức giận mắng truyền từ trong đám người ra: "Ác đồ vô sỉ, lần trước ngươi dùng yêu pháp đả thương Xích Dương sư thúc tổ, lần này lại ngậm máu phun người nhục mạ ngài, rốt cuộc ngươi đến đây là có rắp tâm gì?"
Mạc Vấn nghe tiếng nhìn qua, phát hiện người nói là một cô gái trẻ tuổi với khuôn mặt giận dữ, trước đây hắn từng động thủ với người này phía dưới Tuyết sơn, tên là Dương Hàn Sương, là đệ tử Huyền Chân đường.
Mạc Vấn cũng không so đo miệng lưỡi với phụ nữ, thu hồi ánh mắt, nói với Huyền Chân Tử: "Xin Huyền Chân chưởng giáo mời Xích Dương đạo trưởng ra."
"Xích Dương Tử chính là tiền bối Ngọc Thanh phái ta, lúc này hành động bất tiện, đã ẩn cư sau núi, sợ là không tiện mời ra, xin Thiên Khu đạo trưởng đưa ra chứng cứ." Huyền Chân Tử lạnh giọng nói, song phương đều tức giận nên không thèm tôn xưng nhau.
"Chứng cứ tất nhiên là sẽ lấy ra, nhưng việc này có quan hệ với Xích Dương đạo trưởng, lão nhất định phải có mặt." Mạc Vấn lạnh giọng nói.
"Nếu tra ra việc này không liên quan đến Ngọc Thanh tông, Thiên Khu đạo trưởng lại nhục mạ thanh danh Ngọc Thanh, hạ thấp danh dự chúng ta, hôm nay sợ là khó toàn thân trở ra." Huyền Chân Tử nhíu mày nói.
"Nếu việc này không quan hệ với các ngươi, bần đạo sẽ chặt tay tạ tội." Mạc Vấn rút kiếm Thất Tinh từ sau lưng ra rồi đâm xuống mặt đất.
"Lý Phi Sương, Dương Hàn Sương, hai người các ngươi ra sau núi mời Xích Dương sư thúc đến." Huyền Chân Tử ra lệnh với môn nhân.
Huyền Chân Tử nói xong, hai vị nữ giới đồng thanh đáp ứng, xoay người vội đi về phía sau núi.
Không lâu sau, có một bóng người lướt ra từ phía sau núi, hai lần lên xuống đã đáp xuống chỗ quảng trường đám người đang đứng, người này không phải ai khác, chính là Xích Dương Tử đã bị đứt đùi phải.
Cừu nhân gặp mặt liền đỏ mắt, lúc này Xích Dương Tử đã mất đùi phải, tay phải cầm một cây gậy đồng dài bốn thước, đáp xuống đất xong thì trừng mắt nhìn chằm chằm Mạc Vấn, sau đó chuyển hướng qua chào hỏi Huyền Chân Tử và đám người phía sau:
"Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn, Xích Dương Tử ra mắt chưởng giáo chân nhân, chư vị đạo hữu."
"Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn." Mọi người đáp lễ.
"Sư thúc, Thượng Thanh tông Thiên Khu đạo trưởng. . ."
"Không cần đa lễ." Xích Dương Tử đưa tay chặn lời nói của Huyền Chân chưởng giáo, quay đầu căm tức nhìn Mạc Vấn: "Bần đạo là người tu đạo thuần dương, ngươi lại dám bôi nhọ ta như thế?"
"Ta có từng nói việc này là do ngươi gây nên sao?" Mạc Vấn khoát tay nói ra.
"Vậy chuyện này liên quan gì đến bần đạo?" Xích Dương Tử giận dữ hỏi.
"Bốn năm trước bần đạo nóng lòng tìm kiếm tung tích tiện nội (vợ mình), các ngươi lại vì chuyện Cửu Long đỉnh hàm oan ta, lại dây dưa không chịu buông tha. Ngày đó bần đạo đã từng nói cho ngươi biết có được Cửu Long đỉnh thế nào, việc này ngươi còn nhớ chứ?" Mạc Vấn trừng mắt đáp lại.
Xích Dương Tử nghe vậy không trả lời liền, âm thầm phỏng đoán động cơ phía sau của Mạc Vấn. Huyền Chân Tử bên cạnh lại tiếp lời, nói: "Thì ra hôm nay ngươi đến là muốn trả thù, ngươi nghe cho rõ đây, tuy gia sư đã chứng đạo phi thăng, nhưng Ngọc Thanh tông ta không sợ ngươi đâu."
Mạc Vấn cũng không quan tâm lời nói của Huyền Chân Tử, chỉ nhìn thẳng Xích Dương Tử: "Xích Dương đạo trưởng, ngày đó bần đạo có nói cho ngươi biết ta có được Cửu Long đỉnh thế nào đúng không?"
"Đúng là ngươi có nói." Xích Dương Tử đáp.
"Tốt lắm, bần đạo lại hỏi ngươi, ngươi có phái người đi kiểm tra đến cùng không?" Mạc Vấn truy hỏi.
"Sự tình Cửu Long đỉnh quan hệ trọng đại, chúng ta làm sao có thể tin tưởng lời ngươi nói chứ, sau đó Ngọc Thanh phái tất nhiên sẽ phái người đến Man Hoang xem xét." Xích Dương Tử lớn tiếng nói ra.
"Ngươi phái đi mấy người." Mạc Vấn truy vấn.
"Hai người." Xích Dương Tử đáp.
"Tốt." Mạc Vấn xuất linh khí kéo bọc thi thể tới, vung tay mở tấm chăn bao bọc thi thể ra.
Chăn bông vừa mới mở ra, đám người Ngọc Thanh lập tức thấy được nữ thi lỏa thể. Trên thân nữ thi giăng đầy vết thương, có vết răng, cũng có vết cào, đa số vị trí vết thương đều nằm ở chỗ kín của cô gái. Nhìn thấy nữ thi này, đám người Ngọc Thanh mặc dù không kinh hô ra tiếng, nhưng không khỏi âm thầm kinh hãi.
"Bần đạo có được Cửu Long đỉnh trong một sơn động tại Man Hoang, nữ thi này thì ở trong động, sơn động đó lại ở phía trên vách đá Hố Trời, thổ dân người Man không cách nào vào được. Nữ thi này trở thành thế này, sợ là không thoát khỏi liên quan đến hai vị đạo nhân quý phái." Mạc Vấn dùng linh khí nâng nữ thi lên bày ra trước mặt mọi người.
Đám người Ngọc Thanh nghe vậy đều không trả lời, tuy bọn hắn chán ghét Mạc Vấn, nhưng không thể càn quấy như đám vô lại đường phố được. Mặc dù Mạc Vấn không lấy ra chứng cứ trực tiếp, nhưng dựa theo lẽ thường suy đoán, Ngọc Thanh tông rất đáng nghi trong việc này. Ngoài ra bọn họ cũng không biết thảm trạng của nữ thi trong sơn động này có quan hệ thế nào với bằng hữu bị hại của Mạc Vấn.
"Xin Huyền Chân chưởng giáo gọi hai vị đạo nhân được phái đi ngày đó đến đây, để bần đạo hỏi rõ ràng, cũng trả lại sự trong sạch cho Ngọc Thanh phái." Mạc Vấn nhìn Huyền Chân Tử nói.
Huyền Chân Tử nghe vậy quay đầu nhìn về phía Xích Dương Tử. Xích Dương Tử nhíu mày nói ra hai cái tên: "Triệu Chí Bình, Lâm Chí Hưng."
Huyền Chân Tử nghe được lời của Xích Dương Tử, quay đầu về hướng bắc, hai tên đạo nhân hiểu ý, rời khỏi đám đông đi gọi người.
Lúc này sắc trời đã tối, nhưng chung quanh quảng trường không hề được đốt đèn, mọi người đều là đạo nhân Tử Khí vượt qua thiên kiếp, đều có thể thấy rõ trong màn đêm.
Không bao lâu, một vị đạo nhân trẻ tuổi theo đạo nhân đi gọi tiến vào quảng trường.
"Triệu Chí Bình, lần trước ta lệnh hai người các ngươi đến Man Hoang xem xét chỗ thất lạc của Cửu Long đỉnh, các ngươi có làm đúng phận sự không?" Xích Dương Tử không vội, trước tiên đặt câu hỏi.
Đạo nhân tên là Triệu Chí Bình sau khi tới chỗ này thì toàn thân phát run, tâm thần có vẻ không yên, nghe Xích Dương Tử đặt câu hỏi thì run rẩy còn mãnh liệt hơn. Đám người Ngọc Thanh thấy thế thầm nghĩ không xong, đêm nay rất có thể Ngọc Thanh phái sẽ phải mất mặt.
"Nói." Huyền Chân Tử lớn tiếng quát hỏi.
Triệu Chí Bình vốn sợ hãi, nghe chưởng giáo tức giận, quỳ "bịch" xuống: "Đệ tử thất trách, lần trước sư thúc tổ lệnh chúng ta đến Man Hoang, đệ tử sốt ruột chuyện trong nhà nên không đi, mà về nhà mấy ngày, chỉ có một mình Lâm sư huynh đến Man Hoang."
Xích Dương Tử ở bên cũng nổi giận: "Mấy ngày, các ngươi lấy cớ đường khó đi, trước sau đi hơn trăm ngày mới trở lại. Ngươi khó đoạn tục duyên, cũng không nên tu đạo này nữa."
Mạc Vấn nghe vậy thầm thở hắt ra một hơi, hắn vốn cho là lần hỏi tội này cần dùng cả thực và hư cùng với đe dọa, không ngờ đối phương chẳng chịu được tra hỏi, nhanh chóng không đánh đã khai. Ngoài ra thời gian hơn trăm ngày mà Xích Dương Tử nói cũng ăn khớp với thời gian Long Hàm Tu có biểu hiện dị thường như lời của Miêu tộc trưởng đương nhiệm nói.
"Lâm Chí Hưng, vì sao Lâm Chí Hưng còn chưa tới?" Xích Dương Tử nhìn phía đông, quát lớn.
Xích Dương Tử tuy trở thành người què, nhưng bối phận lại cao, sau khi lão hô lớn thì lại có hai người ra khỏi đám đông, chạy vội về hướng đông.
Một khắc đồng hồ sau vẫn không thấy Lâm Chí Hưng bị gọi tới. Mạc Vấn đứng thẳng người, trong lòng càng chắc chắn. Mấy canh giờ phải chờ đợi trước đây đã làm cho hắn càng chờ càng tức giận, mà lúc này càng chờ đợi càng thấy vui mừng, thời gian kéo dài càng lâu, càng chứng tỏ Lâm Chí Hưng có tội.
Cuối cùng, mấy đạo nhân đi gọi đã trở lại, lúng túng và hổ thẹn trên mặt vừa nhìn là hiểu ngay.
Một người trong đó đi đến trước mặt Huyền Chân Tử thì thầm mấy câu. Huyền Chân Tử tuy đã dựa vào vẻ mặt của mấy người này đoán được kết quả, nghe vậy lại càng sợ hãi: "Nguyên nhân cái chết là gì?"
"Tâm mạch đứt đoạn, có lẽ là tự sát." Người đi gọi thấp giọng trả lời.
Huyền Chân Tử nghe vậy thở thật sâu, bình ổn tâm thần: "Chết lúc nào?"
"Đã được hai canh giờ." Người đi gọi trả lời.
Ngay lúc Mạc Vấn cho rằng đối phương sợ tội nên tự sát là kết cục đã định, trong đám đông lại có người nói: "Hai canh giờ trước hắn đã từng rời khỏi chân núi, một khắc đồng hồ sau mới trở về."
Huyền Chân Tử nghe vậy nhíu mày nhìn về phía Mạc Vấn, hổ thẹn trong ánh mắt dần dần biến thành nghi hoặc: "Xin hỏi Thiên Khu đạo trưởng, một khắc đó ngươi đã đi đâu, làm gì?"
"Trong khoảng thời gian này bần đạo đi chung quanh Ngọc Thanh sơn, bố trí hai mươi ba tấm Định Khí phù. Nếu Ngọc Thanh tông làm việc bao che, bần đạo sẽ ngọc nát đá tan cùng Ngọc Thanh tông." Mạc Vấn nói đúng sự thật, chuyện dán phù sẽ không giấu giếm được, thay vì để đối phương tìm kiếm phát hiện, chẳng bằng tự mình nói ra.
Đám người Ngọc Thanh nghe vậy không khỏi lộ vẻ tức giận. Huyền Chân Tử thì giận dữ xông thiên, nói: "Ngươi lại dám vây khốn Ngọc Thanh sơn?"
"Lần này bần đạo đến là vì truy tra hung thủ." Mạc Vấn cao giọng nói: "Lúc này hung thủ đã sợ tội tự sát, xin các ngươi giao thi thể gã cho bần đạo mang đi."
"Chiêu vu oan giá họa chết không có đối chứng này rất được, âm hiểm, quả nhiên âm hiểm, đúng là cực kỳ âm hiểm." Vẻ mặt Xích Dương Tử như bừng tỉnh hiểu ra, liên tục nện gậy đồng xuống đất: "Lần này ngươi đến đây mượn danh nghĩa hỏi tội, thực chất là để trả thù, giết đệ tử Ngọc Thanh ta, làm ô danh Ngọc Thanh ta, dùng phù chú vây khốn Ngọc Thanh sơn ta, ngươi đã muốn trả thù, cứ quang minh chính đại nhào tới là được."
Lời Xích Dương Tử vừa nói ra, đám người Ngọc Thanh lập tức thoát khỏi vẻ xấu hổ, quần chúng xúc động, ra vẻ đã hiểu rõ âm mưu.
Mạc Vấn thấy thế cười lạnh nói: "Trước mắt cao thủ các phái Ngọc Thanh đã đến đủ, Lâm Chí Hưng sợ tội tự sát, là đả kích rất lớn với danh dự của Ngọc Thanh phái. Thực ra trong lòng các ngươi biết rõ ai đúng ai sai, chỉ là ngại mặt mũi nên tự lừa mình dối người mà thôi. Nếu đám các ngươi có can đảm đối mặt sai lầm, thì mau giao thi thể Lâm Chí Hưng cho ta mang đi, Tam Thanh sẽ vẫn như thể tay chân. Còn nếu các ngươi một mực xem thường Thượng Thanh bọn ta, ta cũng không ngại làm xấu thanh danh các ngươi đâu."
Mạc Vấn nói tới đây liền rút kiếm ra, giọng điệu nặng hơn: "Nếu các ngươi cố ý che giấu, muốn giết ta diệt khẩu, vậy cùng nhau ra tay đi, nếu bần đạo lui về sau nửa bước thì sẽ uổng danh chuẩn đồ Thượng Thanh."
Mạc Vấn nói xong, đám người Ngọc Thanh lập tức im thin thít. Mạc Vấn nói ra lời này, không ít người trong lòng đã hiểu rõ, bọn họ chỉ là không muốn tin môn nhân của mình lại làm ra loại chuyện bỉ ổi như làm nhục thi thể. Nếu chuyện này là thật thì không khác nào một cái bạt tai vang dội đối với Ngọc Thanh Tông vốn luôn tự cao tự đại.
Huyền Chân Tử chính là chưởng giáo một phái, sau khi suy xét trước sau đã khó khăn cho ra quyết định, xoay người đi về hướng đông: "Mọi người Huyền Chân đường theo ta đi làm phép chiêu hồn."
Chờ đợi, sau nửa canh giờ đám người Huyền Chân Tử chán nản mang một cái túi thi thể quay trở lại.
"Giao thi thể cho Thiên Khu đạo trưởng mang đi..."