Vô Danh nghe Mạc Vấn nói lập tức vượt lên trên ba bước. Nói không sợ là giả, trước đó nó đã từng nghe Mã lão đạo kể vài truyền thuyết liên quan tới cương thi. Chỗ đáng sợ của cương thi không phải là chúng nó khát máu cắn người, mà là một khi bị cắn thì có khả năng cao sẽ đánh mất thần trí biến thành quái vật.
Mạc Vấn mang theo Vô Danh vòng tới đình viện cũ nát ở phía nam, từ phía nam trong núi hắn tìm một tảng đá lớn ngồi xuống, từ nơi đó có thể ở trên cao nhìn xuống phóng tầm mắt tới sân viện.
Sau khi ngồi xuống Mạc Vấn chỉ vào đình viện cách đó trăm bước nhìn Vô Danh nói rằng, "Chỗ trạch viện này năm đó là nơi nghỉ mát của gia đình giàu có, xây chếch về hướng bắc, cách mặt đất mấy chục trượng, cho nên dưới chân núi dù có ngập lụt cũng sẽ không ngập đến tòa nhà. Trạch viện này nằm khuất sau núi, quanh năm không đón ánh mặt trời, không khí luôn râm mát, loại nhà này âm khí khá nặng, chỉ thích hợp ở vào mùa hè, những thời gian khác không thích hợp cho con người ở lại".
"Sư phụ, cương thi đâu?" Vô Danh lúc này đã sợ muốn chết, nào có tâm tư nghe Mạc Vấn giảng đạo lý.
"Ở chính phòng, chưa tới thời điểm, nó chưa xuất hiện đâu." Mạc Vấn thuận miệng đáp, xong lại tiếp tục truyền thụ đạo lý phong thuỷ, "Trong nhà mà trồng cây chính là tối kỵ trong phong thuỷ, cây cối sẽ ảnh hưởng đến vận thế chủ nhà, đào, táo, quế, xuân cũng không ngoại lệ, đặc biệt là không được trồng tùng, bách, hòe, liễu. Tùng, bách tuy là cây thuộc tính Dương, nhưng thường mọc ở nghĩa địa; hòe liễu tán quá rộng, sẽ che mất ánh nắng, khiến cho trạch viện không đủ dương khí. Cây hoè bên trong trạch viện cao hơn tường viện quá nhiều, tán đã che hết hơn nửa cái sân, cây hoè lại rất dễ hấp âm triệu tà… Con có đang nghe sư phụ giảng không đấy?"
"Đang nghe, đang nghe, sư phụ, chúng ta cách khu nhà này có phải quá gần rồi không?" Vô Danh quay đầu hỏi.
"Nếu ngồi quá xa, liệu con có thể nhìn thấy hình dáng cương thi?" Mạc Vấn bất đắc dĩ thở dài, sư phụ nhiệt tình giảng giải mà học trò chẳng chịu nghe gì cả.
"Sư phụ, cương thi lúc nào đi ra?" Vô Danh ngẩng đầu nhìn trời, đêm trăng lạnh lẽo, rừng núi hoang vu, toà trạch viện cũ kỹ, lại sắp xuất hiện cương thi, hết thảy những điều này đều làm nó rất là căng thẳng.
"Sắp rồi." Mạc Vấn đưa tay vào ngực lấy hộp phù viết ra một đạo Ẩn Dương phù đưa cho Vô Danh. "Cương thi dựa vào dương khí để tìm kiếm mục tiêu, đây là Ẩn Dương phù, nắm vào lòng bàn tay có thể che giấu dương khí."
Vô Danh nghe vậy đưa tay tiếp lấy, vừa cầm vào tay liền thét lên kinh hãi, ngón tay chỉ về sơn đạo phía tây mặt tái mét: "Sư phụ, có quỷ."
"Nó đã theo chúng ta nửa canh giờ rồi, hẳn là có chuyện muốn cầu cạnh ta." Mạc Vấn nói, đạo nhân với người bình thường khác biệt lớn nhất chính là đạo nhân có thể phân rõ âm dương. Người bình thường chỉ nhìn thấy sự vật dương gian, mà đạo nhân có thể thấy cả âm dương hai giới.
Cương thi chưa xuất hiện đã khiến Vô Danh sợ tái mặt, lúc này lại tăng thêm một ma nữ thất khiếu chảy máu, nếu không phải có Mạc Vấn ở bên, sợ là nó đã bị doạ hôn mê bất tỉnh rồi.
"Nó ra rồi kìa." Mạc Vấn thông báo.
Vô Danh nghe vậy đem tầm mắt chuyển về chỗ cái sân, chỉ thấy một con cương thi nam giới toàn thân tối đen xuất hiện ở cửa chính ngôi nhà cũ. Bởi thời gian chết đi quá lâu, y phục trên người cương thi đã mục nát hầu như không còn, ngũ quan khô héo, răng nanh lộ ra ngoài môi, hai tay duỗi ra, móng tay sắc nhọn dài đến hai tấc.
"Cương thi, ý nghĩa như tên, thân thể nó cứng ngắc, chỉ có một ít chỗ gân lớn là có thể co duỗi. Bởi vậy chúng nó chỉ có thể nhảy tiến về phía trước, hành động không linh hoạt bằng con người. Chiêu thức tấn công thông thường chỉ có cắn, cào, đâm, vung làm chủ, bởi thần trí chưa đầy đủ nên chúng nó không hề biết sợ hãi, dù cho không địch lại cũng sẽ không đào tẩu." Mạc Vấn lần thứ hai có buổi chỉ dạy ngay tại thực địa.
"Sư phụ, hình như nó ngửi thấy mùi của chúng ta." Vô Danh chăm chú nắm kiếm gỗ đào trong tay, tên cương thi đứng thẳng ở cửa nhìn trái phải xung quanh, vừa lắc lắc đầu lại liên tục phập phồng cánh mũi, rất là quỷ dị.
Mạc Vấn thấy Vô Danh mất tập trung liền giơ tay cắp lấy nó bay lên không trung. Từ trên cao đem Vô Danh thả xuống nóc nhà rồi chính mình cũng hạ xuống trong viện, cùng lúc đó đem khí tức bản thân toả ra.
Người tu hành dương khí mạnh mẽ hơn xa so với người bình thường. Con cương thi kia cảm giác được dương khí tồn tại, cổ họng khẽ gầm lên một tiếng khàn khàn nhảy tại chỗ lấy đà lao thẳng tới Mạc Vấn.
Mạc Vấn không né không tránh, chờ cương thi tới gần, tay trái xuất ra linh khí ép xuống mặt đất, nghiêng người tiến lên, tay phải vung ra đánh vào trước ngực cương thi, cùng lúc đó giải thích: "Chúng nó hai tay luôn duỗi ra, móng tay rất dài, trước khi tay của chúng ta đánh tới trước ngực nó thì nó đã thương tổn được chúng ta rồi. Bì vậy không thể cùng vật ấy chính diện giao đấu, cần vòng ra sau lưng hoặc là tấn công từ hai bên."
"Sư phụ, cẩn thận, nó muốn cắn người!" Vô Danh căng thẳng hô.
"Con lại nhìn đây." Mạc Vấn đem cương thi quật ngã xuống đất, đạp lên lưng nó nói tiếp, "Chúng có hai cái răng nanh có hình móc câu, nếu bị cắn phải sẽ đồng thời kéo ra một lớp da thịt, mà thi độc trong miệng nó cũng sẽ nhân cơ hội xâm nhập vào cơ thể."
Vô Danh thấy con cương thi bị Mạc Vấn điều khiển như con rối, lòng sợ hãi giảm nhiều, tung người nhảy xuống đứng ở bên cạnh Mạc Vấn, "Sư phụ, nên làm sao để đối phó nó?"
"Phương pháp có rất nhiều." Mạc Vấn lấy từ trong ngực ra hộp phù, vẽ một đạo Trấn Thi phù rồi nhấc chân thả cương thi ra. Cương thi thoát khỏi trói buộc ưỡn thẳng đứng dậy, Mạc Vấn lập tức đem Trấn Thi phù dán thẳng vào trán nó, cương thi tức thì đứng yên bất động.
"Đây là Trấn Thi phù, khắc chế cương thi rất có hiệu quả, cũng là cách thường dùng nhất, nhưng muốn dán phù nhớ kỹ tuyệt đối phải dán từ hai bên, mà nhất định phải dán vào ấn đường, không phải vậy thì không trấn áp được nó."
Vô Danh nghe thế gật đầu liên tục, cương thi là loại quái vật mà đạo nhân kiêng kỵ nhất, ai gặp phải đều sẽ như lâm đại địch, nhưng Mạc Vấn lại đánh cho chúng nó không kịp chống đỡ. Tên cương thi như một con rối mặc cho Mạc Vấn tuỳ ý điều khiển, giảng giải cho Vô Danh, đây là đãi ngộ mà những gã học trò khác chẳng bao giờ được hưởng thụ.
Mạc Vấn nói xong, giơ tay bỏ đi Trấn Thi phù, phù chú vừa mất, tên cương thi kia lập tức khôi phục hành động, hai tay nhanh như chớp đâm về phía trước ngực Mạc Vấn.
Mạc Vấn rút kiếm ra khỏi vỏ, một kiếm chặt đứt hai tay cương thi, "Nếu con có thần binh lợi khí trong tay thì cũng có thể chặt đi đầu lâu hoặc tứ chi của chúng nó."
Nhờ Ẩn Dương phù trợ lực, Vô Danh nhìn thấy rất rõ ràng, "Sư phụ, tại sao nó lại không chảy máu?"
"Chúng nó tuy rằng có thể hành động nhưng không có sinh mệnh, tinh lực không được vận hành, máu tươi trong cơ thể từ lâu đã khô cạn, nếu để cho chúng hút được máu tươi thì sức mạnh sẽ tăng lên rất nhiều, cũng càng khó hàng phục." Trong lúc Mạc Vấn nói chuyện hai tay cũng không dừng lại, lấy trường kiếm chỉ vào sau lưng cương thi, "Phàm là cương thi, trước khi chết nhất định sẽ mang trong lòng oán khí, oán khí này không nằm ở trái tim, cũng không phải tích trữ ở phổi, mà là ở huyệt Thiên Đột nằm giữa hai xương quai xanh, một khi đánh tan được oán khí ở đó thì thi khí cũng sẽ tiêu tán theo."
Mạc Vấn nói xong, trường kiếm lập tức đâm tới, một luồng trọc khí màu đen từ miệng vết thương bay ra, cương thi tức thì đứng yên bất động.
"Sư phụ, cương thi mang trong lòng oán khí, có phải kiếp trước là đều là người tốt chết oan không?". Vô Danh nhìn con cương thi kia tỏ vẻ thương cảm hỏi.
"Cũng không hẳn vậy, oán khí cũng không phải chỉ có oan khuất mới sinh ra, oán trời trách đất cũng sẽ sinh ra oán khí, đối với chúng nó con không cần lưu tình." Mạc Vấn vẽ Hỏa phù đem tên cương thi đốt thành tro.
"Sư phụ, hay là chúng ta ở đây một đêm đi?" Vô Danh nhìn lại căn nhà vẫn còn hầu như nguyên vẹn.
"Âm khí nơi này quá nặng, không thể ở lâu." Mạc Vấn xoay người bước ra khỏi cửa viện đi về phía nam.
Đi nhiều biết nhiều, trong lòng sẽ càng vững vàng hơn, cũng sẽ không dễ dàng kinh hãi hoảng loạn. Được Mạc Vấn giải thích, Vô Danh đối với cương thi đại thể đã hiểu rõ, lòng sợ hãi giảm nhiều.
Trở lại đường cái, Vô Danh tìm củi khô nhóm lửa, hai người nghỉ ngơi ngoài trời, tới sáng sớm hôm sau y phục đều đã bị sương sớm làm ướt nhẹp.
Đi suốt nửa ngày, hai người rốt cục cũng nhìn thấy thôn trang có người sống, Mạc Vấn vốn định đến đó hỏi thăm một chút tình huống hiện tại, thế nhưng người trong thôn đối với người ngoài tới lại rất cảnh giác, không ai chịu tiếp chuyện hai người.
Mười mấy ngày ảm đạm trôi qua, hai người đi tới Toại Châu, nơi này là thành trì phía tây nam của nước Triệu. Do trước đó từng bị nước Lương công phá, tường thành vẫn còn giữ lại dấu vết tu bổ.
Nơi này hiện đã do người Hán tiếp quản, Mạc Vấn dẫn theo Vô Danh vào thành nghỉ chân, nhân cơ hội hỏi thăm tin tức, bổ sung lương khô.
Nơi truyền bá tin tức nhanh nhất không đâu khác chính là quán rượu. Mạc Vấn ngồi trong quán rượu cả ngày, tin tức nghe được khiến hắn vô cùng kinh ngạc. Thì ra trong lúc hắn lánh đời tu hành bên ngoài đã phát sinh biến cố long trời lở đất. Nghiệp thành tuy rằng bị người Hán chiếm cứ, nhưng các vương thất người Hồ vẫn nắm quân đội trong tay. Chiến sự liên tiếp nổ ra, người chết vô số, Nhiễm Mẫn tự phong là Hoàng đế, mở ra quốc khố phân phát vàng bạc lương thực, hành động này dẫn đến quốc khố trống rỗng, quân lương không đủ, việc lấy thịt người làm thức ăn đã không chỉ xuất hiện ở trong quân đội người Hồ. Gặp thời loạn lạc, có rất nhiều người nhân cơ hội khởi nghĩa, những người này đều giống như Nhiễm Mẫn làm nhiều việc để lấy lòng nhân dân, nhưng dân chúng cũng chẳng mấy ai nhớ tới. Từng người đều có tâm tư riêng, ngoài ra Nhiễm Mẫn còn phát động một cuộc di dân quy mô lớn, kêu gọi bách tính di chuyển đến những thành trì của người Hán, những người dân này trên đường hồi hương thỉnh thoảng gặp phải binh sĩ người Hồ, chém giết lại nổ ra, thương vong rất nhiều.
Sau khi ngồi nghe một ngày, Mạc Vấn cũng không nghe được manh mối nào rõ ràng, ai cùng ai giao chiến, ai cùng ai liên minh, quan hệ rất là hỗn loạn phức tạp, căn bản không dựa theo quy tắc nào. Mạc Vấn cũng không để ý tới nữa, hắn quản không được nhiều như vậy, cứ để bọn họ thích làm gì thì làm thôi.
Buổi chiều, thầy trò hai người dừng chân ở một nhà trọ.
"Sư phụ, người có biết quanh đây có đạo quán nào của Thượng Thanh tông chúng ta không?" Vô Danh đem đạo bào đã giặt sạch hong khô đưa cho Mạc Vấn.
Mạc Vấn biết Vô Danh rất nóng lòng học phép thuật, trước đó hắn đã từng qua lại mấy lần khu vực này, biết vị trí một vài đạo quán. Sau một hồi nhớ lại thì nói rằng, "Đi về phía Bắc 200 dặm có một chỗ gọi là Huyền Chân Quan, là một tu viện của Thượng Thanh tông, chúng ta có thể đi tới đó."
Vô Danh nghe vậy vui mừng khôn xiết, lên giường ngủ sớm chờ đợi ngày mai.
Sáng sớm hôm sau, hai người dậy sớm lên đường. Vô Danh đi không nhanh, trong vòng một ngày cố gắng lắm cũng chi có thể đi được hơn một trăm dặm, đêm đến hai thầy trò lại phải vào trong núi tìm kiếm một ngôi miếu nghỉ chân.
Dân chúng chính mình ăn còn không đủ no, nên cũng không có dư thừa lương thực nuôi hòa thượng. Do vậy trong núi miếu hoang rất nhiều, hai người đi không bao lâu đã tìm được một ngôi chùa bỏ hoang.
Tới gần ngôi chùa, Mạc Vấn dừng lại ngoài cửa.
"Sư phụ, làm sao vậy?." Vô Danh cảnh giác nhìn chung quanh.
"Trong chính điện có người, một cô gái cùng một đứa trẻ mới sinh." Mạc Vấn nói.
Vô Danh nghe vậy liếc mắt nhìn chính điện, trong chính điện không có ánh lửa, một mảnh đen kịt.
Mạc Vấn nói xong cất bước tiến vào chùa. Vừa tới cửa chính điện, một tia sáng lạnh lẽo đã lóe lên trước mắt, một con dao găm từ trong bóng tối chém tới.
Mạc Vấn trông thấy rõ ràng, người cầm đao là một phụ nữ trẻ, thân hình cao lớn, da trắng mũi thẳng, trên người còn dính vết máu, sắc mặt đói khát, là một cô gái người Hồ gặp chuyện không may.
Bởi đã sớm chuẩn bị, Mạc Vấn nhẹ nhàng tránh được, cùng lúc đó ngăn cản Vô Danh đang vội vàng xông lên, "Người này có trẻ mới sinh, không nên làm hại nàng."
Vô Danh bị Mạc Vấn ngăn cản, người phụ nữ kia cũng không xuất đao nữa, nhưng nàng cũng không có ý bỏ binh khí xuống, hai tay cầm đao căng thẳng nhìn thầy trò Mạc Vấn.
Nhưng vào lúc này, bên trong điện truyền đến tiếng khóc của đứa trẻ mới sinh, người kia nghe tiếng thì lo lắng nhìn về chiếc chuông đồng bên trong điện, mặt lộ vẻ lưỡng lự. Chốc lát sau nàng xoay người chạy vào đại điện, từ bên trong ôm lấy một đứa trẻ sơ sinh vẫn còn mặc tã lót thấp giọng ru con.
Đứa trẻ mới sinh tựa hồ đang đói bụng, cũng không thèm nghe, người phụ nữ kia tuy rằng lo lắng nhưng cũng bó tay hết cách.
"Sư phụ." Vô Danh ngẩng đầu nhìn Mạc Vấn.
Mạc Vấn biết Vô Danh muốn làm gì nên gật đầu đồng ý.
Vô Danh lấy từ trong bao quần áo ra lương khô tiến lên đưa, người phụ nữ kia ngạc nhiên nhìn Vô Danh một lát, đưa tay tiếp nhận lương khô nói tiếng cám ơn.
"Ngươi có thể ngủ ở nơi này, sư phụ ta sẽ không làm tổn thương ngươi." Vô Danh nhìn người phụ nữ người Hồ mà nói.
Người kia nghe được lời của Vô Danh cũng hơi do dự, sau khi suy nghĩ lại chạy nhanh đi mất, cũng không ở lại.
Người phụ nữ đi rồi, Mạc Vấn đi tới bên cạnh Vô Danh vỗ vai của nó, "Những chuyện tương tự sau này chúng ta sẽ thường xuyên phải gặp."
"Nếu như người Hán trông thấy nàng, nhất định sẽ đánh đến chết, một con dao nhỏ chẳng là cái gì." Vô Danh lại nổi lòng từ bi.
"Con có thể cứu được cả thiên hạ chăng?" Mạc Vấn lắc đầu than, người phụ nữ này chắc là từ trong đống người chết trốn ra được. Người này khoảng hai mươi ba hai mươi bốn tuổi, tuy là người Hồ nhưng lại sinh ra và lớn lên ở Trung thổ, nàng không có quê quán để về, cũng không có chỗ có thể đi.
Người phụ nữ kia đi không bao lâu, trong núi gió liền nổi lên. Canh hai gió ngừng thổi, mưa bắt đầu rơi. Vô Danh hứng lấy nước mưa đưa cho Mạc Vấn uống. Mạc Vấn tuy rằng không khát nước nhưng cũng không muốn cự tuyệt tấm lòng của Vô Danh, bèn nhận lấy uống một hớp.
Nước vừa đưa vào miệng, Mạc Vấn đột nhiên cau mày.
"Sư phụ, làm sao thế?" Vô Danh thấy Mạc Vấn vẻ mặt không đúng, nghi hoặc cầm lấy bát đồng nếm thử một miếng, "Sao nước mưa lại mặn vậy?"
Mạc Vấn nghe vậy vẫn chưa trả lời, mà cất bước đi ra ngoài điện hứng thêm nước mưa thì phát hiện nước mưa không phải hơi mặn, mà là mặn chát. Đây căn bản không phải nước mưa bình thường mà là nước biển.
Trong lòng còn nghi vấn, Mạc Vấn ngưng thần cảm nhận khí tức xung quanh, phát hiện chu vi trăm dặm bên trong cũng không có long khí.
"Sư phụ, nước mưa làm sao lại mặn thế?" Vô Danh hỏi.
"Đây không phải nước mưa bình thường, mà là nước biển, con ở đây chờ ta, không được đi ra ngoài." Mạc Vấn nói xong phóng ra linh khí bảo vệ toàn thân, rồi lắc mình bay đi. Từ trên cao Mạc Vấn quan sát khắp xung quanh, phát hiện xung quanh đều có đang mưa tầm tã.
Bởi nước mưa cách trở tầm mắt, không thể nhìn được quá xa. Mạc Vấn đề khí nhằm hướng bắc lao đi, bay đi hơn hai trăm dặm vẫn cứ là mưa rào xối xả, quay lại hướng chính đông, lại bay thêm 300 dặm nữa, phát hiện hướng đông cũng đang có mưa rơi, nước mưa vào miệng cũng rất mặn.
Trở lại ngôi chùa, Vô Danh đang lo lắng chờ đợi, "Sư phụ, đã xảy ra chuyện gì?"
"Trận mưa lớn này kèm theo muối, khắp nơi cây cỏ chẳng mấy chốc sẽ chết héo. Lúc này vẫn còn không biết được phạm vi mưa rơi xuống, nếu là trải rộng khắp cả nước Triệu thì phen này bách tính sẽ phải chịu tai ương cực kỳ thảm khốc." Mạc Vấn chau mày.
"Sư phụ, chúng ta có thể làm gì?" Vô Danh lo lắng hỏi.
"Chúng ta chẳng thể làm được gì cả." Mạc Vấn lắc đầu đáp, sức người có hạn, đạo nhân dù sao cũng không phải thần tiên. Mưa rơi phạm vi lớn như thế, cho thấy trận mưa này là Tứ hải Long tộc hợp sức hạ xuống. Long tộc hẳn phải biết rõ hậu quả của hành động này nhưng vẫn dám hạ xuống, chứng minh bọn họ có mục đích rõ ràng.
Để phán đoán ra Long tộc có mục đích gì, trước hết cần phải xác định trận mưa nước biển này là Long tộc phương nào gây nên. Đông Hải đảm trách khí số nước Triệu, bọn họ không thể đi gieo vạ cho chính nước Triệu được, như vậy liền chỉ còn lại Tây Hải, Bắc Hải cùng Nam Hải. Trong đó Nam Hải khả năng lớn nhất, bởi vì Nam Hải cùng Đông Hải đang bất hoà. Ngoài ra Thiên Đình tuy rằng giao cho Long tộc quyền tự chủ rất lớn, nhưng tuyệt đối sẽ không cho phép bọn họ tuỳ tiện hạ xuống nước biển làm hại bachs tính, mặc kệ là Long tộc phương nào, làm ra sự tình như thế đều sẽ phải chịu sự trừng phạt nghiêm khắc từ Thiên Đình. Nam Hải Long tộc dĩ nhiên cũng biết điểm này, đã biết hậu quả vẫn còn dám làm cũng chỉ có hai khả năng, một là bọn họ cảm thấy sống đã đủ nên muốn chết, hai là bọn họ không hề sợ hãi chút nào, Nam Hải dựa vào cái gì dám tùy ý làm bậy như thế?
Suy nghĩ đến đây, toàn thân Mạc Vấn nhất thời lạnh toát. Xích Mộc, vô cùng có khả năng là Xích Mộc, hắn chỉ biết Xích Mộc có thể trợ giúp Long tộc lên trời, ngoài ra Xích Mộc còn có ích lợi gì hắn hoàn toàn không biết.
Sau một hồi suy nghĩ, Mạc Vấn móc ra hộp phù họa vẽ bùa thỉnh thần. Chờ đợi một lúc vẫn không thấy Lôi Bộ thần tướng của Thiên Đình đến.
Trở lại trong điện, Mạc Vấn khoanh chân ngồi tĩnh tọa, phát hiện không biết từ lúc nào đã không thể thu nạp thiên địa linh khí được nữa.
Tận thế đã giáng xuống rồi…