Lúc nãy quan sát từng người một đã là rất vô lễ, giờ lại xưng tên họ trực tiếp ép người khác rút lui, không thể nghi ngờ càng thêm cuồng vọng. Hắn vừa nói ra, tám người đang đứng không khỏi bực tức nhíu mày.
Mạc Vấn đảo mắt nhìn quanh, kiểm tra vẻ mặt tám người này. Mọi người tuy nhíu mày, nhưng không phải nhíu mày sợ hãi, mà là nhíu mày chán ghét, điều này cho thấy có nhiều người đã biết thân phận hắn nhưng cũng không sợ hắn, cái này có hơi nằm ngoài dự tính của Mạc Vấn.
"Tuổi trẻ ngông cuồng, chẳng lẽ chỉ mình Thượng Thanh tông nhà ngươi có người mà Ngọc Thanh tông ta không có sao?" Nữ đạo sĩ đứng thứ hai bên trái hừ lạnh.
"Ngươi lúc trước ở Kiến Khang cùng hai đồng bạn làm tổn thương đồng môn Phật gia ta, đã là công địch của Phật môn, muốn tìm ngươi trừ ác còn không được, không ngờ hôm nay ngươi lại tự chui đầu vào lưới." Nói chuyện chính là vị ni cô tuổi ngoài ba mươi.
Hai người phụ nữ vừa mở miệng, sáu người kia cảm thấy hơi mất mặt, bèn rối rít lên tiếng phụ họa, mắng nhiếc chửi rủa.
“Lần này ta tới tiếp nhận Kim Ấn không phải vì vinh hoa phú quý, chỉ vì muốn đánh đuổi nhà Mộ Dung nước Yên đổi lấy bình an cho người Hán, càng không giúp nước Triệu nô dịch người Hán, nói thẳng luôn cho các ngươi biết." Mạc Vấn lên tiếng giải thích, hắn phải nói ra dự định ban đầu của bản thân cho tám người này biết, tránh đối phương hiểu lầm.
"Không hù dọa được người ta liền ra vẻ nhún nhường hả, hắc hắc hắc." Gã đạo nhân mặc đạo bào màu đỏ tía mặt lộ vẻ khinh bỉ.
Gã vừa nói ra, bảy người còn lại đều hùa theo cười giễu cợt, khoát tay xua đuổi.
Mạc Vấn thấy vậy không nói gì thêm nữa, chậm rãi đi về vị trí của mình ở phía tây, lời nên nói đã nói, đối phương vẫn chấp mê bất ngộ thì đừng có trách hắn thống hạ sát thủ.
Trở lại vị trí, Mạc Vấn bình tĩnh đứng thẳng, suy nghĩ trong đầu xem những người này vì sao lại không sợ hắn chút nào. Trầm ngâm chốc lát liền hiểu được nguyên do, những người này sở dĩ không sợ hắn hẳn là có hai nguyên nhân, bọn họ tuổi tác không quá lớn, thành công sớm ắt sẽ tưởng mình rất cao siêu, đây là thứ nhất. Hai là, tất cả bọn họ đều cho rằng lúc trước ở Kiến Khang là ba vị Thượng Thanh chuẩn đồ liên thủ mới thành công, cũng không biết Liễu Sanh với Thiên Tuế chỉ là phụ giúp, hắn mới là chủ lực đẩy lùi quân địch, bởi vậy họ mới không xem hắn ra gì.
Thạch Chân vào Chính Dương Cung rất lâu không ra, trong cung điện mơ hồ truyền ra tiếng lộn xộn, mặc dù cách quá xa không nghe ra được gì, nhưng mơ hồ có thể nghe được trong cung có tiếng người cãi vã.
Cãi vã kéo dài chừng một nén nhang, sau đó cửa Hậu điện mở ra, hơn mười người nối đuôi nhau đi ra. Ra khỏi điện đầu tiên là ba người đàn ông trẻ tuổi, tất cả đều mặc áo thêu hình rồng, không thể nghi ngờ là ba vị Hoàng tử nước Triệu. Sau đó là Thạch Chân cùng một cô gái trẻ tuổi mặc một chiếc áo thêu hình chim phượng. Thạch Chân đi thứ tư, sau lưng là cô gái mặc áo phượng tuổi tác cũng xấp xỉ nàng, quần áo trang sức cũng giống nhau, chắc là Ký công chúa mà Thạch Chân nói lúc trước. Cô này cái mũi rất cao, nước da so với Thạch Chân còn phải trắng hơn ba phần, có thể thấy huyết thống người Hồ của nàng ta còn nhiều hơn Thạch Chân, mẹ nàng chắc cũng là người Hồ.
Sau đó là ba vị quan viên già, hai Hồ một Hán, tuổi tác đều không nhỏ, trẻ nhất cũng phải sáu mươi, nhìn quần áo thì hẳn là Tam Công của nước Triệu. Đi theo phía sau chính là thái giám và cung nữ, Hoàng Thượng và Quốc sư lại không ở trong số đó.
Nước Triệu không thể so được với nước Tấn, nước Triệu vốn là ngoại tộc, lễ phép cùng nghi thức không quan tâm lắm, chuyện trọng yếu như vậy nhưng không chuẩn bị bàn ghế cho Hoàng tử, Công chúa cùng các đại thần, tất cả đều đứng thẳng người, trừ Thái Tử bên cạnh có người che lọng ra, những người khác đều đứng dưới ánh mặt trời chói chang.
Mấy vị hoàng tử đại thần ra khỏi cửa thì đứng yên, Thái Tử đứng phía đông, những người khác xếp hàng đứng phía sau. Sau đó Thái Tử khoát tay một cái với tùy tùng cạnh bên, tùy tùng tay bưng ống thăm chạy về phía đám người Mạc Vấn, đứng cách bọn họ ba trượng thì dừng lại.
"Một ba, hai bốn, năm bảy, sáu tám, chín không phải đấu." Thái Tử với trước điện lên tiếng hô to.
Trước đó mọi người đều đoán được sẽ phải bốc thăm, cho nên nghe xong cũng không kinh ngạc, mà rối rít quay đầu nhìn Mạc Vấn. Dựa theo vị trí đứng thì Mạc Vấn là người đầu tiên bước lên rút thăm.
Mạc Vấn thấy vậy chậm rãi tiến lên, tới gần gã tùy tùng, gã tùy tùng giơ ống thẻ ra, nhưng Mạc Vấn không hề rút thăm, mà là nhìn về phía bắc đặt câu hỏi, "Khi đấu pháp luôn phải quy định sàn đấu, như thế này làm sao xác định ranh giới?"
Mạc Vấn đến sau nên lời nói cử chỉ không giống tám người kia, lời vừa nói ra, mọi người trong sân không khỏi phỉ báng, chửi hắn bày vẽ lòe thiên hạ.
"Đông Tây lấy đôi đỉnh Thư Hùng, Nam Bắc lấy hai chiếc cầu vòm màu đỏ." Thái Tử mặc dù cũng lộ vẻ bất mãn, nhưng vẫn lên tiếng trả lời.
Mạc Vấn nghe vậy gật đầu đưa tay lên, nhưng hắn không rút thăm, mà đoạt luôn ống thẻ trong tay nội thị.
"Chỉ được lấy một cái thôi." Gã nội thị nhắc nhở.
Mạc Vấn không nói chuyện với y, mà dùng sức bóp nát ống thăm, dùng linh khí đốt cháy.
"Tám người bọn ngươi lúc này nếu rút lui, còn có thể có đường sống." Mạc Vấn vứt bỏ ống thăm đang cháy dở, rút ra cây Hắc đao Phá Hồn bên hông đảo mắt nhìn mọi người.
Mọi người chưa từng nghĩ hắn sẽ to gan như thế, nghe vậy cực kỳ kinh ngạc. Mạc Vấn cử chỉ hết sức vô lễ cuồng vọng, chỉ riêng điều này đã đắc tội với tất cả mọi người tại đây rồi, nhưng hắn cũng không thèm để ý, hắn tới chỗ này không phải để kết bạn, những người này không phải bạn của hắn, hắn cũng không có bạn bè, ngay cả Thạch Chân cũng không phải bạn bè của hắn, hắn xác thực chỉ có một mình mình đi vào đây thôi.
Thầy đồ khi còn sống từng cảnh cáo hắn không được bảo thủ, trước khi ly biệt A Cửu cũng đã bảo hắn phải quả quyết sát phạt, dù không có hai người nhắc nhở thì hắn cũng biết lòng dạ mềm yếu là khuyết điểm của mình, cho nên lúc nào cũng tự nhủ mình không thể nương tay.
Tám gã tăng đạo kia mặc dù không cam lòng, nhưng cũng không ai chủ động bước lên khiêu chiến. Phàm là người có thể vượt qua Thiên Kiếp chắc chắn ngộ tính không thấp, bọn họ biết người này cuồng vọng như vậy nhất định có chỗ dựa vào, bởi vậy không ai dám tiến lên làm tốt thí cả, ai cũng muốn người khác lên trước, bọn họ sẽ nhân cơ hội ước lượng thực lực Mạc Vấn, đảm bảo chiến thắng.
Sau một khắc yên lặng ngắn ngủi, Mạc Vấn chủ động tấn công, đạp đất mượn lực phóng tới vị tăng nhân ở hướng Tây. Chân tuyển quốc sư lần này, Hoàng Đế người Hồ cùng vị Quốc sư kia đều không xem trận, đủ thấy Hoàng Đế cũng không coi trọng bọn họ, nếu lần lượt đánh bại từng người một, sợ là cũng chỉ có thể khiến Hoàng tộc và văn võ bá quan lưu lại chút ấn tượng, không ai thực sự coi trọng hắn. Nếu muốn làm bọn họ coi trọng thì nhất định phải xài chiêu độc, lấy một địch tám.
Tám người này ít nhiều gì cũng đang hoài nghi Mạc Vấn có phải đang dọa người không, căn bản không ngờ tới hắn sẽ chủ động xuất thủ, nhưng họ cũng không phải hạng xoàng, thấy Mạc Vấn lao tới, gã tăng nhân phía tây liền vung thiền trượng lên, vội vàng chuẩn bị phòng thủ, đợi đến khi Mạc Vấn xông tới tầm đánh của thiền trượng thì lập tức vung nghiêng cây trượng, nhắm thẳng cổ Mạc Vấn.
Làm y không ngờ tới chính là Mạc Vấn không hề muốn tấn công, mà xoay người tránh né, thân hình lắc lư phóng tới nữ đạo sĩ bên phải hắn. Truy Phong Quỷ Bộ không phải phóng thẳng tới trước, đa phần là lắc lư xoay tròn, vậy nên mới có tên Quỷ Bộ, đợi Mạc Vấn xoay người ra hai trượng tăng nhân kia mới hiểu được lúc trước hắn chỉ lừa mình, không phải nhằm vào y, mà là đạo cô ở phía Đông. Nghĩ vậy y không kiềm được bật ra một câu chửi thề, nhưng lời còn chưa thốt ra, Mạc Vấn đã một lần nữa xoay người quay về, tăng nhân kia thấy vậy sợ hết hồn vía, vội vàng giơ trượng phòng thủ, nhưng đã chậm nửa bước, Phá Hồn đao đã chém ngang bụng y.
Do chưa bị chặt đầu nên tăng nhân kia dù bị chém làm hai đoạn nhưng tạm thời vẫn chưa chết, lăn lộn kêu rên thảm thiết, máu tươi phun trào, ruột gan xổ ra.
Trước đó mặc dù Mạc Vấn đã giết nhiều người, nhưng cũng chưa bao giờ dùng thủ đoạn độc ác như vậy, cảnh tượng thê thảm lúc tăng nhân kia sắp chết làm hắn giật mình, nhưng lúc này không cho phép hắn yếu lòng, ngay sau đó hắn lập tức vung Phá Hồn xông về phía đạo cô. Người Hồ là loài cầm thú ăn thịt người, lời nói suông không cảm hóa được bọn hắn, chỉ có thể hành động so với bọn hắn càng tàn bạo hơn mới có thể khiến bọn hắn sợ hãi, cũng chỉ có thể khiến bọn họ sợ hãi thì bọn họ mới không dám vi phạm ba điều kiện. Cũng chỉ có truyền ra tiếng xấu hung ác thì ngày sau xuất binh mới có thể làm quân sĩ cúi đầu nghe lệnh. Những kẻ xuất gia vô lương này là vốn liếng giúp hắn lập uy, cũng là vốn liếng đổi lấy lương thực cho muôn dân bách tính, nhất định phải giết hết, không giết không được.
(Nghe sao ghê quá @@ )
Tăng nhân kia kêu la thảm thiết đã làm cho nữ đạo cô mặt lộ vẻ sợ hãi, Mạc Vấn còn chưa vọt tới gần thì, nàng đã cấp tốc múa phất trần ra bảo vệ quanh thân chặt chẽ.
Nhưng lần này Mạc Vấn không hề tránh né nàng, mà trực tiếp vọt tới, Đạo Gia sử dụng binh khí đa số là phất trần cùng bảo kiếm, phất trần là binh khí mềm, đi con đường lấy nhu khắc cương, nếu không hiểu rõ Âm Dương đại đạo, nhìn thấy một kiếm toả đầy sát khí này Mạc Vấn có thể sẽ theo bản năng tránh đi, nhưng lúc này hắn đã có lý giải sâu hơn về Âm Dương đại đạo. Càn chính là Càn, Khôn chính là Khôn, cương chính là cương, nhu chính là nhu, Tư Mã Phong Bội đã từng nói, lúc giết người phải tàn nhẫn cương mãnh, lấy nhu thắng cương thực ra là trái với Âm Dương đại đạo. Nhu có thể khắc chế Cương hay không không phải do Nhu định đoạt, mà còn phải xem Cương có chịu để cho Nhu khắc chế hay không.
( Dịch: đoạn này ta lại nghĩ khác. Lấy nhu thắng cương không hẳn là sai, tác giả lấy việc giết người làm ví dụ không chuẩn lắm. Đã giết người là phải quyết đoán không thể mềm lòng, phải Cương. Quan trọng là phải biết trong cuộc sống lúc nào nên cương, lúc nào nên nhu. Chứ Thái Cực Quyền vẫn có lý đấy chứ, anh đánh tôi né thì anh đánh vào đâu.)
Phá Hồn Hắc Đao chém mạnh xuống, trong nháy mắt cắt đứt lông trên phất trần. Nữ đạo cô phản ứng cũng nhanh chóng, xoay người lấy tay cầm của phất trần ngăn cản Hắc đao Phá Hồn. Tay cầm của cây phất trần kia có chút thần dị, Phá Hồn đao không chặt đứt được, nhưng nàng thua ở chỗ thể lực không tốt, dù đã có linh khí trợ lực nhưng vẫn ở thế yếu, bị Mạc Vấn đè lưỡi đao xuống chạm đến đỉnh đầu, lưỡi đao vừa chạm tới, đạo kế (búi tóc) lập tức bị chém đứt.
Thấy tình hình này, Mạc Vấn bất ngờ vung Phá Hồn đao lên, thừa dịp đạo cô đang vận linh khí nhấc chân đạp thẳng Khí Hải. Một cước này là nhằm hủy tu vi, cho nên lúc nhấc chân đã vận linh khí, đạo cô trúng một cước bay ngược ra, đập vào cây cầu vòm phía Nam hộc máu rơi xuống đất.
"Đàn ông không vào bếp, phụ nữ không cầm binh khí, lời người xưa dạy ngươi đã quên rồi sao? Lưu lại mạng của ngươi, nhanh tỉnh lại đi." Mạc Vấn lên tiếng, Nho gia và Đạo Gia đều cho rằng Càn là thượng Khôn là hạ, cái này không phải nói quyền lợi của đàn ông cao hơn phụ nữ, mà là chỉ sự bao dung khi gặp sai lầm. Tự thời Thượng Cổ đến nay hình luật của các triều đại đều không dùng chung cho cả nam nữ, cùng phạm một tội, cô gái sẽ bị phạt nhẹ hơn đàn ông, đây là thể hiện sự khoan dung độ lượng đối với người yếu.
Nói xong, Mạc Vấn đảo mắt nhìn trong sân, lúc này văn võ bá quan mặt cắt đã không còn một giọt máu, bỏ chạy tán loạn khỏi Chính Dương Cung, rất nhiều thị vệ xông ra bảo vệ tầng tầng lớp lớp. Mà còn lại sáu người thì mỗi người chia theo giáo phái, bên bốn bên hai, phân hai phía Đông Nam.
"Các ngươi vẫn có thể chạy trốn, nếu còn ở lại nơi này, chắc chắn sẽ phải chết." Mạc Vấn giơ đao chỉ vị ni cô phía đông bắc. Hắn lúc trước đã thấy Thạch Chân liếc mắt, ý muốn hắn hạ thủ lưu tình với người kia, Diệu Nhược tuyệt đối không phải pháp danh của hòa thượng.
Ni cô kia nghe vậy hơi do dự một chút, lát sau rũ phất trần trong tay xuống xoay người rời đi.
"Ngươi đơn giản là cậy vào binh khí sắc bén, nếu có bản lĩnh thì cùng bọn ta đấu pháp." Phía nam có một người cao giọng hô, Mạc Vấn thân pháp quỷ dị, lại có thanh đao sắc bén nơi tay, bọn họ không có cơ hội chiến thắng, nếu vẫn cưỡng ép đánh, chỉ sợ thần chú chưa đọc xong thì đã bị Mạc Vấn chém chết rồi.
Mạc Vấn nghe vậy tra đao vào vỏ, nghiêng người ngoắc tay, "Lại đây, đánh hết sức mình đi. . ."