Quá nửa đêm nhiệt độ chợt hạ thấp, dù đã có linh khí hộ thể thì Mạc Vấn vẫn cảm thấy giá rét thấu xương, mấy ngày nay hắn chưa hề chợp mắt, tới lúc này đã là sức cùng lực kiệt.
Mặc dù mệt mỏi không chịu nổi, Mạc Vấn vẫn cắn răng kiên trì, nơi này không có chỗ tránh gió, nếu ngủ ngoài trời thì một khi linh khí dừng vận chuyển hắn rất nhanh sẽ bị chết rét.
Do tuyết rơi phủ trắng mặt đất, nên chẳng thể nào phân biệt đâu là đất đâu là nước, lúc canh tư Mạc Vấn bị trợt chân xuống một đầm nước, mặc dù băng dày đến hơn một xích nhưng hắn đạp đất mượn lực rất mạnh đã khiến băng vỡ ra, cũng may Mạc Vấn phản ứng nhanh chóng, không đợi rơi xuống đầm nước đã nhảy lên thoát khốn.
Quần áo ướt đẫm ngay lập tức đóng băng, Mạc Vấn đảo mắt nhìn quanh tìm được một khu rừng, nhanh chóng đi tới, lấy Hắc đao chặt đứt ba cây đại thụ, đốt Hỏa phù nhóm lửa hong khô áo quần.
Mặc dù trợt chân rơi xuống nước nhưng Mạc Vấn không bực tức, thời tiết này vốn là không thích hợp đi đường, là hắn quá gấp gáp nên suốt đêm lên đường.
Hơ khô quần áo xong Mạc Vấn ngồi bên cạnh đống lửa nhắm mắt ngủ chốc lát, đến khi lửa yếu bớt thì bị lạnh cóng tỉnh lại, lại tiếp tục lên đường.
Đến khi trời sáng, Mạc Vấn gặp được một thôn xóm, vào thôn hỏi thăm vị trí hiện tại, phát hiện mình cũng không đi lệch phương hướng ban đầu, ban ngày liều mạng tăng tốc, rốt cuộc trước khi mặt trời lặn hắn cũng tới được chỗ giam cầm thứ hai. Nơi giam cầm này nằm giữa thảo nguyên, cạnh một ngọn núi, dưới chân núi có một sơn động, sơn động lớn cỡ một gian phòng nhỏ, cửa hang ở hướng tây, từ bên ngoài động có thể nhìn thấy bên trong vương vãi rất nhiều hài cốt.
Xung quanh sơn động có rất nhiều cây cối, nhưng bên trong động lại không hề có một chiếc lá rụng. Gió núi thổi ù ù nhưng trong động quần áo vẫn không chút lay động, điều đó chứng tỏ sơn động này khí tức không liên thông với bên ngoài. Đừng tưởng sơn động này là nơi có thể nương thân, nhưng thật ra nơi này là một nhà giam vô cùng tàn khốc, dị loại bị nhốt ở chỗ này sẽ không nghe được bất cứ thanh âm nào.
Nếu bẩm sinh đã bị điếc thì sống lâu dần cũng thành quen. Nhưng dị loại bị giam ở chỗ này hoàn toàn bình thường, đang bình thường đột nhiên lại không nghe được bất kỳ thanh âm nào, sự yên tĩnh quá mức có thể khiến người ta phát điên. Trên vách đá bên trong sơn động có rất nhiều vết cào, hài cốt còn sót lại cũng đa số không hoàn chỉnh, những thứ này đều là do những dị loại đã từng bị giam cầm lưu lại, Mạc Vấn đứng ở ngoài động không khó tưởng tượng ra tình cảnh bi thảm khi bọn họ bị kẹt trong sơn động tĩnh mịch này, chỉ biết gõ hài cốt cào vách đá để tạo âm thanh.
Vì đề răn đe những người khác, nên tất cả những nơi giam cầm đều có thể đứng bên ngoài thấy rõ tình hình bên trong, chắc chắn A Cửu không ở chỗ này, Mạc Vấn lập tức đi tới chỗ tiếp theo cũng là nơi xa nhất, nằm ở biên giới Cao Ly, Cao Ly nằm ở phía Đông Bắc nước Yên, cách nơi này đến mấy ngàn dặm.
Mặc dù trong lòng có lòng tin mãnh liệt, nhưng đi đường ngày đêm không nghỉ đã làm Mạc Vấn mệt mỏi không chịu nổi, nếu không nhờ có linh khí chống đỡ, thì sợ rằng hắn đã sớm mệt mỏi ngã xuống đất.
Tới biên giới nước Yên, Mạc Vấn dừng lại, bắt đầu cân nhắc đường đi. Con đường gần nhất cần phải đi ngang qua lãnh thổ nước Yên, hắn đã từng thống lĩnh quân Triệu giết chết không biết bao nhiêu quân sĩ nước Yên, nếu như xuất hiện ở lãnh thổ nước Yên rất có thể sẽ bị trả thù hoặc làm khó dễ. Còn một con đường khác cần đi vòng qua phía Tây Bắc nước Yên, nhưng như vậy sẽ phải đi thêm một nghìn dặm nữa, quá lâu.
Do dự một hồi, Mạc Vấn quyết định đi xuyên qua lãnh thổ nước Yên, nước Yên không giống nước Tấn hay Triệu, lãnh thổ núi non trùng điệp, rất ít thành trấn, chỉ cần men theo rừng núi trong lặng lẽ tiến về phía trước, chắc hẳn sẽ không xuất hiện bất trắc.
Quyết định xong chủ ý, Mạc Vấn lặng lẽ lẻn vào nước Yên, cẩn thận đi được một ngày cũng không thấy gặp phải trở ngại gì, điều này làm hắn an tâm không ít, bây giờ hắn đã không phải công thành chiếm đất, cũng không sợ phải liên lụy binh sĩ nữa, dù có gặp trở ngại vẫn dư sức rút lui an toàn.
Ngay lúc Mạc Vấn đang tự cho là bình an vô sự thì biến cố đột ngột xuất hiện, đến một dãy núi lớn ở phía Đông Bắc ở nước Yên, hắn bị lạc đường.
Nếu tiết trời quang đãng, đạo nhân có thể ngửa mặt nhìn sao xác định phương hướng, tối nay cũng không có mây, trăng sao rất rõ ràng, canh một hắn tiến vào núi, nhưng suốt hai canh giờ sau vẫn không thể ra khỏi ngọn núi này, ngọn núi chu vi cùng lắm cũng chỉ hai trăm dặm, mất một canh giờ đi đường là xong, tại sao sau hai canh giờ vẫn còn ở trong núi?
Trong lòng có nghi vấn, Mạc Vấn ngưng thần cảm giác tình huống chung quanh, nhưng không hề phát hiện khí tức dị loại, cũng không có thấy âm hồn quỷ mị nào.
Cảm giác không được, Mạc Vấn bèn lướt đến đỉnh núi ngắm nhìn bốn phía, phát hiện địa thế nơi này cũng không phải một loại trận pháp, nếu không phải trận pháp thì tình huống quả là rất quỷ dị, chắc chắn là có yêu quái nào đó núp trong bóng tối âm thầm làm chuyện xấu, hắn không cảm giác được khí tức đối phương không có nghĩa là đối phương không tồn tại, mà rất có thể đối phương tu vi cao hơn hắn.
Trầm ngâm chốc lát, Mạc Vấn lấy hộp phù ra vẽ một đạo Hỏa phù đốt cháy một cây tùng gần đó, sau đó rời khỏi đỉnh núi nhằm hướng đông bắc lao đi, đi xa hai mươi dặm lại đốt một cây tùng, nhưng hắn vừa đốt cây tùng thứ hai thì phát hiện ánh lửa trên đỉnh núi chẳng biết từ lúc nào đã tắt rồi.
Thấy tình hình này, Mạc Vấn lông mày nhíu chặt, lập tức tung người trở về, tới đỉnh núi phát hiện trên cây tùng vừa bị đốt cháy có nước đọng lại, gần đó lại có thêm hai hố tuyết, đây không phải ngọn lửa nóng làm tan chảy tuyết, mà là đã có người bới tuyết để dập tắt ngọn lửa trên cây tùng.
Căn cứ dấu vết còn sót lại trên mặt đất có thể thấy được đống tuyết bị bới lên dài năm thước, rộng hơn một trượng, đây không phải kích cỡ cánh tay của người bình thường, trừ khi người này có thể phóng linh khí ra ngoài.
Cúi đầu nhìn xung quanh cũng không phát hiện dấu chân nhân loại, cẩn thận tìm kiếm, rốt cuộc hắn từ phía nam cây tùng tìm được dấu chân, dấu chân này so sánh dấu chân người thì nhỏ hơn rất nhiều, lớn cỡ dấu chân trẻ con sáu bảy tuổi. Đêm hôm khuya khoắt dĩ nhiên sẽ không có trẻ con xuất hiện ở nơi này, khả năng duy nhất chính là có một dị loại có thể biến thành người.
Tiếp tục tìm kiếm, hắn phát hiện cách đó hai trượng lại có dấu chân, con dị loại này có thể nhảy xa hai trượng, linh khí có thể phóng ra ngoài, trọng yếu nhất là nó có thể thoát khỏi cảm giác của hắn, ắt phải là một lão yêu đạo hạnh cao thâm.
Ngay khi đang Mạc Vấn mải quan sát dấu chân, ánh lửa đằng xa cũng lặng lẽ tắt ngúm.
Thấy vậy, Mạc Vấn trong lòng nổi giận, từ xưa đến này tà không thể thắng chánh, vậy mà yêu quái to gan ỷ mình có tí chút đạo hạnh, lại dám gây khó dễ với đạo nhân được Thiên Đình thụ lục, thật là to gan lớn mật.
Mặc dù tức giận nhưng Mạc Vấn cũng không nóng lòng động thủ, hắn đã chu du qua vô số nơi, thủy chung vẫn duy trì lối ăn mặc của đạo nhân, trước đó khi đi đường cũng là lăng không bay đi, yêu quái này hẳn đã biết rõ hắn là đạo nhân đã vượt qua Thiên Kiếp mà vẫn còn ngăn trở, chuyện này không hợp với lẽ thường. Nó làm như thế ắt phải có nguyên nhân khác.
Trầm ngâm chốc lát, Mạc Vấn trong đầu nghĩ tới một khả năng, trong mấy năm chiến đấu với nước Yên, hắn cùng Đàn Mộc Tử và Tuyệt Trần đã từng giết chết không ít vu sư Tát Mãn (shaman), dị loại bỏ mạng dưới tay lại càng không đếm xuể, lão yêu này vô cùng có khả năng có liên quan đến những vu sư hoặc dị loại kia, nhận ra hắn là ai cho nên mới tìm hắn gây khó dễ.
Ra khỏi khu vực này cũng không phải chuyện khó, có thể từ chỗ hai cây tùng ở phía Tây Bắc cùng Tây Nam lưu lại hai đạo Định Khí phù, đốt cháy hai cây tùng rồi thử đi đến một chỗ khác, yêu vật kia ắt sẽ quay trở lại dập lửa, đến lúc đó chỉ cần bổ sung thêm một đạo Định Khí phù liền có thể tạm thời vây khốn được nó, chỉ cần con yêu quái này bị kẹt là hắn liền có thể rời khỏi khu vực này.
Nhưng sau một hồi cân nhắc Mạc Vấn lại quyết định không sử dụng phương pháp này nữa, mà hắn dùng cách đơn giản nhất, phóng hỏa.
Đêm đến nếu như chẳng may gặp phải quỷ chặn đường hoặc là yêu vật mê hoặc, thì phương pháp hữu hiệu nhất chính là đốt lửa, tìm bó cỏ khô hay củi khô đốt một đống lửa là xong. Hỏa là Dương, Dương khí một khi đã thịnh, trừ những lão yêu tu hành ngàn năm ra thì yêu tà bình thường đều phải thối lui ba thước. Nếu không mang theo đồ nhóm lửa thì có thể dùng cách đi tiểu xua đuổi tà ma, dĩ nhiên cách này chỉ giới hạn sử dụng với đàn ông.
Quyết định xong, Mạc Vấn xem xét hướng gió rồi liên tiếp vẽ Hỏa phù, vẽ một tấm xong lại vung tay vẽ tiếp tấm khác, không giới hạn số lượng, vẽ viết loại phù chú này chỉ cần giấy vàng là được, mà trong hộp phù của Mạc Vấn trừ Tử phù ra còn mang theo không ít Hoàng phù, liên tiếp vẽ ra mười hai tấm, pháp thuật có hiệu lực, mười hai tấm Hỏa phù hóa thành một quả cầu lửa khổng lồ to hơn một trượng vuông, Mạc Vấn xuất ra linh khí khống chế quả cầu, từ trong núi nhanh chóng phóng đi, đến mức tất cả cây cối xung quang đều bị thiêu rụi. Mười hai tấm hỏa phù tạo thành hỏa cầu mặc dù uy lực không thể nào so được với đám người Dạ Tiêu Diêu ngày đó lấy ba mươi sáu tấm Hỏa phù ngưng tụ thành hỏa cầu Càn Hỏa Phần Thiên (lửa cao ngút trời), nhưng muốn đốt trụi một quả núi cũng đã đủ rồi.
Kia yêu quái ẩn núp trong chỗ tối không nghĩ tới Mạc Vấn sẽ hành động quyết đoán như vậy, đợi đến khi nó kịp phản ứng thì ngọn lửa đã bắt đầu lan rộng, trong núi gió thổi rất mạnh, ngọn lửa đón gió nên lan tràn rất nhanh, chốc lát sau toàn bộ ngọn núi đã biến thành một biển lửa.
Sau mấy phen đảo qua đảo lại, Mạc Vấn khống chế hỏa cầu lao về hướng đông bắc, đối phương đạo hạnh không hề thấp, cần phòng ngừa đối phương chó cùng rứt giậu, mà hỏa cầu này vừa vặn chính là khắc tinh của yêu quái, chỉ cần nó dám ngăn cản hắn liền sẽ đốt nó cháy thành than.
"Tiểu tử giỏi lắm, dám đốt Nguyên Bảo Sơn của Hoàng Tam Gia ta, Tam gia ta không phải là không thể giết ngươi." Lúc Mạc Vấn sắp rời núi, sau lưng bỗng truyền đến tiếng thét chói tai giống như tiếng thái giám.
Mạc Vấn vừa nghe thấy “Hoàng Tam Gia” thì lập tức đoán ra yêu quái này là thứ gì, dừng bước quay đầu lại, chỉ thấy một gã đàn ông lùn tịt từ đằng sau nhanh chóng đuổi theo, tên này mặc một bộ đồ tang bằng vải gai màu vàng, khuôn mặt nhỏ hẹp, hai sợi râu cong vút, trong tay cầm một cây gậy khóc tang không biết móc từ ngôi mộ nào ra nữa.
"Đồ tôn* (học trò của học trò) của ngươi Đằng Cách Lý là do ta giết, ngươi có giỏi thì tới báo thù cho hắn." Mạc Vấn vừa khống chế hỏa cầu vừa nói to.
Yêu quái kia thấy Mạc Vấn không có ý định chạy trốn ngược lại mà ngược lại còn khiêu khích, vẻ kiêu căng phách lối bỗng chốc bay biến sạch, đứng khựng lại cách hắn mười trượng, không dám tiến lên.
"Từ xưa nay tà không thể thắng chính, con chồn lông vàng nhà người cũng thật quá to gan đấy, dám hướng Đạo nhân Tam Thanh vô lễ." Mạc Vấn hừ lạnh.
"Ngươi chớ có chạy, lão tử hôm nay không giết chết ngươi không được." Yêu quái kia nhe răng trợn mắt, nghiêm nghị thét chói tai.
"Ta không chạy đâu, ngươi cứ tới đi." Mạc Vấn khinh bỉ cười nhạt, "Bọn chuột nhắt các ngươi ngoài huênh hoang khoác lác ra còn có bản lĩnh gì?"
Yêu quái kia nghe Mạc Vấn giễu cợt, sắc mặt đại biến, tức giận muốn động thủ, nhưng nó lại sợ hỏa cầu Mạc Vấn đang điều khiển từ xa nên không dám lên trước, bèn tức giận quay người lại phả ra một luồng khí màu vàng cực kỳ hôi thối.
Mạc Vấn không nghĩ nó sẽ xấu xa như thế, vội vàng rút lui về phía sau. Chiêu “thả bom sinh học” của yêu vật quả thực lợi hại, hắn đứng cách xa mười trượng ngửi vào đã thấy muốn ói.
Bởi vì rút lui quá nhanh, nên hỏa cầu mất đi khống chế rơi xuống đất tắt lịm, yêu vật kia thấy vậy lập tức lao tới, Mạc Vấn vội vàng ra khỏi dãy núi thẳng tiến về phía đông.
Yêu vật kia ở phía sau đuổi theo, cùng lúc đó tức miệng mắng to, nó mắng chửi bằng những ngôn từ hết sức dơ bẩn, không những chửi hắn mà còn ân cần thăm hỏi ông bà tổ tiên hắn nữa, cố sức chửi tục tĩu nhất có thể.
Mạc Vấn vốn định vẽ một tấm Lôi phù, dùng đòn hồi mã thương giết chết nó, nhưng sau khi cân nhắc lại bỏ đi ý định này, nhanh chóng bỏ rơi nó chuyển sang hướng bắc, quân tử không thèm ra tay với kẻ ba hoa khoác lác, để cho nó thắng thì may ra yên, nhưng nếu nó mà thua thì sẽ lại càng mắng chửi không dứt mất. . .