Bên trái con phố có dựng một đài gỗ dài khoảng năm trượng, rộng một trượng, cách mặt đất ba thước, hai bên dựng lên hai lò lửa. Lúc này ở trên đài có ba người đang đứng, hai nam tử áo đen và một người phụ nữ trung niên, mặc một chiếc váy dài che thân dưới, có điều nửa thân trên lại không mặc gì. Bên dưới đài gỗ có hơn trăm nam tử vây quanh, những người này quần áo đều không giống nhau, có người mặc trang phục của ngoại tộc, có người mặc quân phục gọn gàng, có điều bất kể ăn mặc thế nào thì bộ dáng bọn họ cũng chẳng phải lương thiện gì. Lúc này bọn họ đang nói với hai gã nam tử áo đên trên bục kia để hai người dẫn người phụ nữ kia đi.
Mạc Vấn khi tìm kiếm Lâm Nhược Trần đã nhiều lần nhìn thấy chợ người, xem tình huống nơi đây hẳn cũng là một cái chợ người. Thế nhưng so với những chợ người trong nước thì ở đây càng thêm ngang tàng bạo ngược, thậm chí cởi cả xiêm y của nữ tử trước mặt người mua để bọn họ quan sát.
"Lão Ngũ, phi lễ chớ nhìn." Mạc Vấn quay đầu thì phát hiện Lão Ngũ vẫn đang trố mắt nhìn.
Gã nghe thấy Mạc Vấn nói, biết hắn đang tức giận nên đành không nhìn nữa mà đi về phía hắn.
Mạc Vấn đợi gã đi tới gần rồi quay người đi về phía đông, bọn họ tới đây là để nghỉ ngơi, còn mấy việc khác không có liên quan.
Ngay khi hai người đang chuẩn bị rời đi từ phía đó truyền đến tiếng hô làm Mạc Vấn nhíu mày đứng lại. "Đừng nhìn người phụ nữ này tuổi già xuống sắc, nàng vốn xuất thân từ quận phủ, là nữ nhân của gia đình giàu có, biết chữ nghĩa giỏi nấu ăn, các vị mua về sẽ rất hữu dụng."
"Lão gia, sao vậy?" Lão Ngũ không hiểu Mạc Vấn vì sao lại đứng yên.
Mạc Vấn ra dấu cho Lão Ngũ chớ lên tiếng, đồng thời tập trung lắng nghe. Lúc này bọn người ở dưới đài dường như không thèm nể mặt, la hét bảo người bán dẫn người phụ nữ kia đi, mang người mới ra. Xem tình hình này có thể đoán ra bên bán hàng chắc chắn là người trong nước. Bỗng lúc này trong đám người bỗng vang lên tiếng của một Man nhân.
Trong lúc đám người đang om sòm, từ phía tây bắc đài gỗ bỗng truyền đến một tiếng thét của nữ tử, đồng thời người bán hàng lại hô lớn lần nữa. "Da thịt trắng trẻo thế này còn không đáng mười lượng ư?"
"Xuyên giáp ba cân, bán cho ta." Âm thanh này khá ngọng, có lẽ là do Man nhân nói.
"Lão gia, đây đúng là một thằng ngốc, một cân xuyên giáp đã đổi được mười lượng rồi." Lão Ngũ lớn lên trong tiệm thuốc nên biết rõ xuyên giáp (1) là gì, đáng giá bao nhiêu.
(1) Đầy đủ là xuyên sơn giáp, vảy tê tê, một vị thuốc Đông y. Tác dụng hoạt huyết, thông kinh, trừ lạc, chữa phong thấp.
Mạc Vấn nghe vậy thì gật nhẹ, lại ra dấu cho gã đừng nói.
"Lão gia đừng nghe nữa, đi xem đi, cậu bây giờ đã là đạo sĩ rồi, còn nói phi lễ chớ nhìn cái gì nữa." Lão Ngũ kích động nói.
Mạc Vấn trong lòng có nghi vấn cũng muốn tới phía trước mà quan sát, chỉ là ngại lễ nghi không dám nhìn thân thể người phụ nữ kia. Lời của Lão Ngũ tuy không làm hắn thay đổi chủ ý nhưng lại gợi cho hắn nhớ tới lời của Cổ Dương Tử lúc trước. "Chỉ cần có cái tâm trong sáng, canh ba nói chuyện nào có ngại chi? Tâm nếu đã có ý dâm loạn, ban ngày gặp mặt cũng khó mà vô tâm." Đạo nhân làm việc thì không được cổ hủ, chỉ cần trong tâm không có tà niệm, dù có nhìn cũng không thành vấn đề.
Vừa nghĩ đến đây, Mạc Vấn liền quay người trở lại đầu đường. Lúc này ở trên đài đang có một man nhân mặc áo da, tay cầm túi, đứng mặc cả với người bán. Mà nữ phụ kia đến cái váy cũng bị xé toang rồi, đang ngồi sụp xuống đài mà che lấp chỗ kín.
Man nhân kia nhanh chóng cùng với người bán hoàn thành giao dịch, đưa cái túi trong tay cho người bán. Sau đó gã tiện tay cởi áo da của mình ra che lấy nữ phụ kia rồi dẫn nàng xuống đài, đi về phía bắc.
"Gã Man nhân này lỗ to rồi." Lão Ngũ nhìn Man nhân cùng nữ phụ đang dần đi khuất kia, nói.
Mạc Vấn nghe vậy thì quay đầu liếc nhìn Lão Ngũ. Hiện giờ trong lòng hắn đang tràn đầy nghi hoặc, người bán kia lúc trước từng nói nữ phụ này là người hầu ở quận phủ. Lúc này quan địa phương dựa theo cấp bậc có thể chia làm ba cấp châu quận huyện, quận phủ chính là phủ đệ của người đứng đầu quận. Nữ phụ này là người hầu ở quận phủ sao lại lưu vong tới đây?
Sau khi nữ phụ kia được man nhân đem đi, hai gã nam tử trên bục lại lần nữa từ trong phòng phía tây đưa ra một cô gái. Cô gái này mới chỉ hai mươi ba, hai mươi bốn, quần áo dơ bẩn, trên mặt vẫn còn nước đọng, hiển nhiên là vừa mới rửa mặt trước khi lên đài.
Cô gái này đã kinh hãi quá độ, sau khi lên đài đứng còn không vững. Một gã đàn ông bèn dìu nàng đi, một tên khác nâng khuôn mặt của cô gái lên để người bên dưới có thể thấy rõ. "Tiểu nương tử này giá hai mươi lượng, mua hay đổi đều được."
Cô gái này còn có chút tư sắc (sắc đẹp) so với nữ phụ lúc trước, có điều bên bán hàng lại rao giá quá cao, người bên dưới cũng không có ai muốn mua.
Nam tử áo đên thấy đám người bên dưới không muốn mua bèn lôi từ trong ngực ra một cuốn sách, đi tới bên cạnh lò lửa soi mấy lần rồi lại đặt vào chỗ cũ, nhìn mọi người nói. "Nàng này chính là vợ lớn của quan nghị lang, chưa từng sinh con, cũng biết chữ. Nếu mua nàng về, thì việc nối dõi tông đường không còn gì tốt hơn nữa. Hai mươi lượng không đắt đâu."
"Lão gia, nghị lang là gì vậy?" Lão Ngũ quay đầu lại hỏi Mạc Vấn.
"Quan thất phẩm của triều đình, nữ phụ lúc trước bị bán đi cũng là người của quan gia." Thư sinh nước Tấn ai cũng thông hiểu cấp bậc của quan viên trong triều, Mạc Vấn cũng không ngoại lệ. Nhưng điều làm hắn nghi hoặc là những kẻ kia làm sao bắt được các cô gái này.
"Để ta xem nào." Hai người đang nói chuyện thì một kẻ say tay cầm bầu rượu lảo đảo bước lên đài, trái phải dò xét cô gái kia một lát rồi từ trong ngực lấy ra chút bạc vụn đưa cho người bán. "Đủ chưa?"
Người bán nhận lấy chỗ ngân lượng để ước chừng rồi nói. "E là chưa đủ."
Gã say kia nghe vậy lại đưa tay vào ngực lấy ra chút tiền đồng đưa cho người bán. Hiện nay giao dịch có nhiều phương pháp, vàng là được ưa thích nhất, ngoài ra còn có bạc, tiền đồng, vải vóc, lương thực, .. rất nhiều đồ vật để đổi. Nước Tấn đúc tiền đồng không nhiều, đa số đều là sót lại từ triều trước, dù vậy hiện nay vẫn còn dùng được.
"Vẫn chưa đủ." Người bán lại lắc đầu.
"Bầu rượu này cũng cho ngươi luôn." Gã say uống sạch rượu bên trong bầu rồi nhét vào ngực kẻ trước mặt.
Người bán thấy thế thì cười to thích thú, trả bầu rượu lại cho gã say rồi khoát tay về phía gã, ý bảo gã cứ đem người đi.
"Đi thôi đi thôi, theo gia gia những ngày tháng sau này của ngươi sẽ tốt lành." Gã say kéo nàng đi xuống dưới đài.
"Tiền nhị gia, mất nhiều tiền như vậy chỉ để mua một bông hoa hồng đã tàn, lỗ rồi." Bên dưới có kẻ chế nhạo.
"Ngươi thì biết cái đếch gì, muốn được sướng thì tìm vợ quan văn chứ đừng lấy thiếp quan võ, nữ nhân mà kẻ đọc sách dùng qua còn có ba phần mới." Gã kia mắng.
"Thế ngươi có thể chịu được bảy phần cũ kia không?" Người nọ lại chế nhạo.
Gã say nghe vậy cũng không tức giận, đưa tay chỉ vào nữ tử bên cạnh. "Hôm khác sẽ để nàng ta nói cho ngươi biết."
Trong lúc mọi người đang cười vàng, gã say đã đưa nàng kia xuyên qua đám người đi về phía nam. Đi tới đầu đường thì gã bắt gặp Mạc Vấn cùng Lão Ngũ bèn chỉ tay vào bọn họ mà cười. "Các ngươi tới quá muộn, hiện giờ cũng chẳng còn mấy người đâu, còn không mau đi mua đi."
Mạc Vấn không phản ứng gì, chỉ có Lão Ngũ hướng gã chắp tay. Gã say cũng không để ý, một tay cầm bầu rượu, một tay kéo nàng đi về phía đông.
Mạc Vấn chăm chú quan sát nữ tử vừa bị mua đi. Sau khi đã bị bán rồi, cô ta cũng không gào khóc giãy giụa mà rất là ngoan ngoãn đi bên cạnh gã say, không có một chút gượng gạo. Cảnh tượng này làm hắn nhớ tới Lâm Nhược Trần, ngày đó nàng cũng không hề phản kháng. Bởi vì muốn bảo toàn tánh mạng, người đang gặp nguy hiểm có thể làm bất cứ việc gì.
"Lão gia, hắn mua nữ nhân kia về làm gì?" Lão Ngũ nhìn Mạc Vấn hỏi.
"Tất nhiên là để làm vợ làm thiếp." Mạc Vấn thuận miệng trả lời.
"A, vậy tức là lão bà rồi." Lão Ngũ lên tiếng.
"Lão Ngũ, ngươi nhìn thấy đôi giày mà hai tên nam tử áo đen kia đang đi không?" Mạc Vấn đưa tay chỉ.
Lão Ngũ nghe vậy thì kiễng chân nhìn về phía đài gỗ. "Có chút quen mắt, hình như là giày của binh sĩ."
"Đúng vậy, những người này chắc là binh sĩ nước Tấn, những cô gái kia chính là thành viên trong gia đình quan lại. Rất có thể những vị quan đó đã phạm trọng tội mà thất thế nên liên lụy các nàng phải lưu vong đến biên cương. Mà những binh lính áp giải cũng không hề bố trí chỗ ở cho họ mà đưa tới đây bán với giá cao." Mạc Vấn nhíu mày nói. Thời nay, địa vị của nữ tử cực kì thấp, chỉ có thể phụ thuộc vào nam giới. Vì vậy mà luật lệ Tấn quốc có quy định rõ ràng rằng " phụ nữ nếu còn chưa bị gông cùm thì không bị phạt," phụ nữ nếu có phạm tội thì cũng là chủ nhà chịu phạt. Thế nên những người này lưu lạc tới đây cũng chỉ có một khả năng, đó là bị chủ nhà liên lụy.
"Nữ nhân đại môn đại hộ (nhà quan, nhà giàu) mà phải rơi vào tình trạng hôm nay, thật là đáng thương." Lão Ngũ gật đầu nói.
"Trong thiên hạ, quạ chỉ có một màu là đen. Bọn quân lính nước Tấn này nào có khác gì người Hồ đâu." Mạc Vấn quay người đi về phía đông. Lúc trước hắn vẫn cho rằng chỉ có người Hồ mới làm chuyện ác, cho tới lúc quay lại nước Tấn, sau khi đã chứng kiến hết thảy, hắn mới biết mình đã lầm tưởng, quân binh của nước Tấn cũng chẳng phải tốt lành gì.
"Đúng vậy, triều đình chắc là không biết đám quân binh lại đem những nữ nhân này tới đây để bán. Bọn họ sau này cũng không thể quay về, đáng thương biết chừng nào." Lão Ngũ phụ họa.
Mạc Vấn nghe vậy thì gật nhẹ. Lưu vong và bị sung quân cũng không giống nhau, lưu vong chỉ là bắt tội nhân phải rời khỏi quê hương. Những nữ nhân này vốn là phải được tự do thế nhưng những binh linh áp giải lại đưa họ tới nơi này.
"Lão gia, nơi chúng ta muốn đến còn cách chỗ này xa lắm không?" Lão Ngũ đang định đi thì bỗng quay người lại hỏi.
"Chắc là cũng không quá xa." Mạc Vấn thuận miệng đáp.
"Ài, nhanh chóng tìm một chỗ mà ở thật tốt. Cậu cũng có thể an tâm tu luyện, đến lúc đó những chuyện lặt vặt để ta xử lí. Đáng tiếc, Tiểu Thúy đã bị người Hồ bắt đi, không có ai giặt giũ, may vá cho cậu rồi." Lão Ngũ nói.
"Đúng vậy." Mạc Vấn cố tỏ ra vui vẻ đáp lời. Lão Ngũ cứ quanh co lòng vòng, ý tứ của gã thế nào thì Mạc Vấn đương nhiên biết rõ, chỉ là hắn đang cân nhắc xem có nên dùng cách này mà mua vợ cho gã không. Những nữ tử này hầu hết đều là phá bích chi thân (2), hơn nữa lại là người hai lòng, Lão Ngũ là thân nhân duy nhất của hắn, hắn không muốn Lão Ngũ phải chịu thiệt như vậy.
(2) nghĩa đen của phá bích là ngọc đã vỡ, còn nghĩa bóng thì chỉ nữ tử đã mất trinh.
"Lão gia, cậu nói xem, chúng ta hai người mở tiệm bán thuốc, có phải sẽ rất bận rộn rồi không?" Lão Ngũ nói.
Mạc Vấn đã trở lại đường chính mà đi, đang nhìn trái phải xung quanh tìm kiếm quán trọ, nghe vậy cũng bất đắc dĩ mà thở dài, đành quay lại đi về hướng tây.
"Lão gia, cậu định làm gì vậy?" Lão Ngũ theo sát phía sau.
"Ngươi nói đúng, chúng ta chính là đang cần một nha hoàn." Mạc Vấn cũng không muốn cấm đoán (3) Lão Ngũ. Nam tử bình thường tới tuổi này cũng nên kết hôn rồi, Lão Ngũ lại chưa từng giấu diếm sự hiếu kì và khao khát đối với phụ nữ, đây cũng là nhân sinh thường tình (chuyện thường tình của con người, ở đây nói sinh lý cũng không sai.)
(3) Nguyên hán việt là trạc phá, nói đến quần áo bị rách, hàm ý hành động gây mâu thuẫn, chọc phá, tại hạ tạm dịch là cấm đoán.
"Bọn họ toàn rao giá trên trời, quá đắt rồi, ở cảnh nội (trong nước) mua một nha hoàn cũng chỉ có năm lượng mà thôi." Lão Ngũ ra vẻ thông minh.
"Cũng đúng." Mạc Vấn nghe thế thì dừng lại.
"Có điều cũng không phải là không đáng đồng tiền. Những nữ nhân kia đều là xuất thân con nhà giàu có, là tiểu thư khuê các, nhất định hiểu chuyện hơn so với con nhà nghèo." Lão Ngũ thấy tình thế không ổn, vội vàng đổi giọng.
Mạc Vấn cuối cùng cũng không nhịn được mà cười ra tiếng. "Hôm nay ngươi vừa mắt ai thì ta mua người đó."
Lão Ngũ nghe vậy thì gật đầu liên tục, không nói thêm gì nữa. Sau một lát họ lại trở về con phố kia, lúc này người được bán là một nữ tử tóc tai bù xù, hai tay bị trói sau lưng, miệng bị bịt lại. Nàng đứng ở trên đài gỗ cũng không thuần phục mà mấy lần đập đầu vào nam tử áo đen bên cạnh, lần nào cũng bị đối phương lấy tay đánh lại.
"Nàng này tuy không ngoan ngoãn nhưng chính là xuất thân danh môn, mười lượng là mua được rồi." Người bán rẽ tóc của cô gái để lộ ra khuôn mặt. Mạc Vấn vừa liếc qua liền nhíu mày, cô gái này lúc trước hẳn là đã bị đánh nhiều lần, thế nên hiện tại mới mắt mũi bầm dập, không ra hình người.
Mọi người vừa thấy mặt mũi khó coi lại thêm cái cử chỉ như điên dại của nàng thì không một ai chịu mua. Mạc Vấn quan sát thật kĩ một lúc rồi chậm rãi đi về hướng đài gỗ.
"Lão gia, ta không thích ả này." Lão Ngũ đuổi theo Mạc Vấn, rên rỉ.
"Nếu có được liệt nữ (4) này làm vợ chính là phúc phận lớn lao của ngươi đấy." Mạc Vấn giơ tay phải lên hô lớn. "Ta mua..."
(4) Nữ tử kiên quyết giữ lễ tiết, chống lại cường bạo bất công.