Sáng sớm hôm sau Mạc Vấn bắt đầu ăn uống trở lại. Mặc dù bị nước Tấn trục xuất làm hắn hơi xuống tinh thần nhưng cũng không quá buồn bã. Lần này đi xuống phía nam cũng không phải là không gặt hái được gì, ít nhất hắn đã đạt đến tu vi Tử khí, trong bảy vị Thượng Thanh chuẩn đồ thì hắn là người đầu tiên đột phá đến Tử khí, sáu người khác không có khả năng nhanh hơn hắn được.
Trên đường trở về, trong lòng Mạc Vấn đang tính toán xem sau này sẽ làm gì. Trải qua lần đấu pháp này hắn đã nhìn ra những chỗ thiếu hụt của bản thân, lĩnh hội giáo lý của Đạo gia không đủ, hiểu biết nông cạn về nhân tính, làm việc vội vàng nóng nảy. Những điều này cần phải có thời gian để bù đắp và mài giũa, cùng lúc đó cũng cần phải có thời gian để ổn định lại tu vi, tu vi tăng quá nhanh dễ dẫn đến việc kiêu ngạo, cho dù loại kiêu ngạo này vẫn chỉ tồn tại sâu ở trong lòng hắn mà chưa lộ ra ngoài.
Trong lòng có suy nghĩ này nên trên đường trở về Mạc Vấn cũng không nóng lòng làm quen với tu vi Tử khí và nhiều loại tử phù mới, thậm chí hắn cũng không hề lăng không mà vẫn đi bộ cùng với lão Ngũ.
Vì không sử dụng pháp thuật và thân pháp nên hai người đi rất chậm, sau nửa tháng mới đến được phương bắc của nước Tấn. Lúc này còn cách biên giới nước Tấn chưa đến hai ngày đường, thành trấn nơi đây nhỏ hơn nhiều so với phía nam, dân chúng nghèo khổ, nhưng ở chợ người thì có vẻ rất náo nhiệt. Sau khi mua lương thực rau quả xong, Mạc Vấn mang theo lão Ngũ đi đến chợ người.
Chợ người này ở phía bắc thành trì, chiều dài từ đông sang tây khoảng vài dặm, trước mắt hai người đang ở đầu phía tây, hai bên đường phía đông đều bán nam nữ già trẻ, đa số là có chủ bán, cũng có một số ít để cỏ lên đầu là tự bán thân.
“Lão gia, ta không cần.” Lão Ngũ biết Mạc Vấn muốn mua cho gã một cô gái để làm vợ.
“Ngươi thực tủy tri vị(*), giờ không thể thiếu phụ nữ được. Hơn nữa ngươi chính là con trai độc nhất trong gia đình, nhà họ Ngô cần phải có người nối dõi.” Mạc Vấn hơi đưa tay, ý bảo lão Ngũ tiến lên trước để chọn lựa.
(*) Thực tủy tri vị: ý nghĩa là đã chén được một lần thì càng muốn chén thêm nữa :D
Lão Ngũ nghe vậy không từ chối nữa, chậm rãi đi ở giữa đường mắt đảo như rang lạc, chốc lát sau gã dừng lại trước mặt một người phụ nữ. Người này đứng một mình, quần áo cũ nát, vừa cao vừa gầy, khuôn mặt cũng có vẻ đoan trang, chỉ là tuổi cũng không còn nhỏ nữa, khoảng gần ba mươi.
Lão Ngũ quay đầu nhìn về phía Mạc Vấn, Mạc Vấn chậm rãi lắc đầu.
Lão Ngũ thấy Mạc Vấn lắc đầu lại tiếp tục đi về phía trước tìm kiếm. Chốc lát sau gã lại dừng lại lần nữa, lần này vẫn là một phụ nữ, thân hình cũng cao lớn như người trước.
-“Tìm người chưa lấy chồng chứ, tại sao lại tìm những người phụ nữ như vậy?” Mạc Vấn nhíu mày hỏi.
“Như thế thì mắn đẻ, lại còn có thể làm việc được.” Lão Ngũ trả lời làm cho Mạc Vấn không biết là nên khóc hay cười.
“Đi tìm thêm đi, ta không chấp nhận thêm lần nào như vậy nữa.” Mạc Vấn lại lắc đầu.
Lão Ngũ bất đắc dĩ, lại tiếp tục đi tìm. Mạc Vấn thấy lão Ngũ vẫn nhìn những người phụ nữ cao lớn thì đành thay gã tìm được một người con gái nhỏ nhắn khéo léo. Cô gái này khoảng mười ba mười bốn tuổi, chưa phát dục hết, vóc dáng không cao, mặt tròn mắt to, trông rất hiền lành. Nữ nhân lớn tuổi thì đã từng trải rồi nên tâm tính không đơn thuần nữa, cô gái nhỏ này còn ngây thơ chắc hẳn là có thể dạy bảo tốt được.
“Lão gia, nàng quá nhỏ, không làm việc được.” Lão Ngũ lắc đầu.
“Cưới vợ là để nương tựa nhau sống, nếu cần làm việc tay chân thì mua trâu ngựa mà dùng.” Mạc Vấn liếc lão Ngũ rồi quay người nhìn về phía cô gái kia, “Trong nhà còn có những ai?”
“Thưa tiên sinh, còn có chị và anh rể tiểu nữ, chị tiểu nữ bị bệnh, không có tiền bốc thuốc.” Cô gái nhỏ kia không sợ người lạ, ngược lại người thư sinh nghèo kiết xác bên cạnh thì tỏ ra xấu hổ.
Mạc Vấn nghe vậy khẽ gật đầu, dân chúng sợ nhất là bị bệnh, chữa bệnh cần mất rất nhiều tiền, gia đình bình thường không thể cáng đáng nổi.
“Hắn là thế nào với ngươi?” Mạc Vấn nhìn thư sinh kia.
“Chính là anh rể, tiểu nữ muốn bán mình để cứu người thân, không có liên quan gì tới anh rể.” Cô gái trả lời. Nghe thấy lời này vẻ mặt của thư sinh càng đỏ hơn, hận không thể quay đầu chạy trốn.
“Ngươi có biết chữ không?” Mạc Vấn dựa vào lời nói của cô gái liền suy đoán.
“Có biết một ít.” Cô gái gật đầu.
Lão Ngũ nghe vậy thở dài, gã biết Mạc Vấn vẫn luôn có cảm tình với phụ nữ biết chữ, lần này chắc chắn sẽ mua cô gái nhỏ này rồi.
“Tại sao ngươi lại thở dài?” Mạc Vấn nghe tiếng quay đầu lại.
“Lão gia, nàng còn quá nhỏ, mua về cũng vô dụng.” Lão Ngũ kề sát vào tai hắn nói.
Mạc Vấn nghe vậy mỉm cười gật đầu, ý của lão Ngũ là cô gái nhỏ này không chịu nổi việc quan hệ vợ chồng. Thật ra thời này con gái mười ba mười bốn tuổi đã nhiều người làm mẹ rồi, lão Ngũ lại hiểu được thương hương tiếc ngọc.
Cô gái kia thấy hai người nói nhỏ với nhau, vội vàng nói, “Tiểu nữ vẫn nghiêm túc tuân theo gia phong, vẫn luôn giữ mình trong sạch.”
Mạc Vấn nghe vậy trong lòng càng vui hơn, nàng này ăn nói rất hợp ý hắn, đúng là xứng đôi với lão Ngũ.
“Muốn bao nhiêu bạc?” Mạc Vấn mỉm cười hỏi.
“Cần năm mươi lượng tiền thuốc.” Cô gái kia cũng không làm giá, nói.
Mạc Vấn quay đầu nhìn lão Ngũ, “Nàng này sẽ là vợ cả của ngươi, muốn hay không thì cũng không phải do ngươi làm chủ.”
“Cô gái này hiểu tri thức lễ nghĩa, lại có hiếu, giá đắt một chút cũng đáng.” Lão Ngũ gật đầu nói, thật ra gã nói lời này là trái lương tâm nhưng gã lại không dám trái ý Mạc Vấn.
“Ngươi có nguyện làm vợ của hắn không?” Mạc Vấn quay đầu nhìn cô gái kia.
Cô gái kia nghe vậy liền liếc qua lão Ngũ, ngượng ngùng gật đầu. Người bán thân sợ nhất là bị tú bà mua đi, tiếp theo là người lớn tuổi. Mặc dù lão Ngũ cũng không đẹp trai nhưng tướng mạo đường đường, có khí thế hào hùng của đàn ông, mà tuổi lại không lớn, chủ yếu nhất là được làm vợ cả, đây là kết quả tốt nhất mà nàng có thể tưởng tượng ra được rồi.
Lão Ngũ thấy cô gái kia tỏ ra xấu hổ thì trong lòng cũng vui mừng, cô gái này xuất thân nghèo khổ, có thể nuôi được.
“Vị nhân huynh này, người đọc sách cũng không tránh được việc gặp khó khăn, em vợ ngươi hiểu lễ nghĩa như vậy chắc là do ảnh hưởng của ngươi. Nếu ngươi nguyện ý thì việc này do ngươi và ta làm chủ, định ra việc hôn nhân cho bọn họ, chúng ta dùng một trăm lượng vàng làm lễ vật, cưới hỏi đàng hoàng, có được hay không?” Mạc Vấn chắp tay nói với thư sinh kia, hắn đang làm theo tục lễ bình thường.
“Là do em ta tự quyết định.” Tuy Mạc Vấn nói khách khí nhưng thư sinh kia vẫn tỏ ra xấu hổ.
“Cảm ơn lão gia, cảm ơn lão gia.” Cô gái kia quỳ xuống đất dập đầu, một trăm lượng vàng là ngàn lượng bạc, gấp hai mươi lần yêu cầu của nàng.
Mạc Vấn thấy thế mỉm cười gật đầu, thản nhiên nhận lễ.
“Chúng ta còn có việc trong người nên hôm nay phải rời đi, không thể ở lâu. Lập tức mang chúng ta đến nhà các ngươi, chữa khỏi bệnh cho chị của ngươi xong thì chúng ta sẽ lên đường.” Mạc Vấn nói.
“Đạo trưởng biết y thuật?” Thư sinh mặt đỏ nghe vậy vội vàng tiến lên.
“Có biết một chút.” Mạc Vấn gật đầu cười nói.
“Chỉ cần lão gia nhà ta ra tay thì không có bệnh nào không chữa được.” Lão Ngũ thấy Mạc Vấn tỏ ra khiêm tốn thì nói xen vào.
Thư sinh kia và cô gái nghe xong vội vàng cảm ơn trước sau đó mang theo hai người quay về thôn của mình.
Sau khi ra khỏi thành, thư sinh và cô gái kia đi thẳng về phía bắc, Mạc Vấn và lão Ngũ đi theo. Giữa trưa thì đến một thôn nhỏ, thư sinh ở trong một ngôi nhà nhỏ ở phía tây của thôn, chưa vào cửa đã ngửi thấy mùi thuốc, đến khi vào trong thì thấy ngôi nhà này chỉ có mỗi bốn bức tường. Người sống trên đời đều có cách để mưu sinh, trồng trọt, đánh cá, chăn nuôi,… đều có thể kiếm được tiền để sống. Duy chỉ có đọc sách là mờ mịt hư vô nhất, nếu không thể làm quan thì không có tác dụng gì, gia đình này chính là như thế, trong thời gian quẫn bách lại mắc bệnh nên đã lâm vào đường cùng.
“Tỷ tỷ còn chưa biết chuyện, mong lão gia giúp cho.” Cô gái kia nói nhỏ với Mạc Vấn.
Mạc Vấn nghe vậy khẽ gật đầu, đi theo thư sinh vào phòng, trên giường có một người phụ nữ trông rất tiều tụy đang nằm. Tuổi người này cũng không lớn, khoảng trên dưới hai mươi, tuy nhiên cực kỳ gầy, bụng trướng như cái trống, thấy người ngoài đến liền vội vàng chống người ngồi lên.
Cô gái kia nhanh chóng tiến lên giới thiệu hai người, chỉ nói là tìm được đại phu đến.
“Lão gia, không giống bị trướng bụng do bỏ ăn.” Lão Ngũ khẽ nói.
“Đây là do thai nhi chết non trong bụng, không xuất ra được, gần như là một loại bệnh nan y.” Mạc Vấn cũng không tiến lên xem mạch mà chỉ dùng “ vọng” (nhìn, quan sát) để chuẩn đoán bệnh.
Thư sinh và cô gái kia nghe vậy đều tỏ ra buồn bã, lời nói của Mạc Vấn cũng giống hệt các đại phu khác.
“Lão gia, phải chữa thế nào?” Lão Ngũ thấy vẻ mặt Mạc Vấn vẫn bình tĩnh thì biết rõ hắn có thể chữa được.
“Phương pháp bình thường thì không ngoài việc dùng thuốc làm tan hoặc mổ bụng, tất nhiên vật kia không thể hòa tan được mà mổ bụng thì lại mất máu nhiều. May mà lúc này ta mới gặp phải, nếu là nửa tháng trước thì cũng chỉ có cách mổ bụng thôi.” Mạc Vấn thuận miệng nói.
Mọi người nghe vậy đều chăm chú nhìn hắn, Mạc Vấn bảo thư sinh kia đi nấu nước, cô gái kia thì đi tìm rèm vải đến. Sau khi vượt qua thiên kiếp thì có thể phóng linh khí ra ngoài, có thể thăm dò được cơ thể của người phụ nữ kia rồi dùng linh khí đẩy thai nhi đã chết ra.
“Lão gia, ta làm gì?” Lão Ngũ cũng muốn làm gì đó.
“Đi mua gạo thịt, rồi nấu cơm.” Mạc Vấn cười nói.
Nước ấm được bưng đến, rèm vải được treo lên, Mạc Vấn dùng một chút linh khí xâm nhập vào bụng của người phụ nữ kia. Thai nhi khá lớn, trước tiên chỉ có thể làm nát nó trước, loại cảm giác này cũng không tốt, nhưng nếu không làm thì không thể cứu được người phụ nữ này.
Uế vật được bài xuất ra, bụng của người phụ nữ kia xẹp xuống, cô gái kia phụ trách việc lau dọn, Mạc Vấn đi ra ngoài vẫy tay với thư sinh đang lo lắng, “Thai nhi này chết là do uống thuốc, có nhiều oán khí, việc này làm hao tổn nhiều phúc lộc, không được làm nữa.”
Thư sinh kia nghe vậy tỏ ra vô cùng xấu hổ, cúi đầu không nói gì.
Mạc Vấn cũng không nói thêm gì, thật ra trong kinh văn Đạo gia Tham đồng khế có ghi lại phương pháp song tu của nam nữ, nhưng phương pháp này có nhiều tác hại, quan hệ quá nhiều không kiềm chế được, không hợp với thiên đạo, trong đó cũng có ghi những ngày quan hệ mà tránh được có thai, nhưng những chuyện thế này hắn không tiện nói rõ với y.
Bệnh đã chữa khỏi, người phụ nữ kia toàn thân thư thái, từ giờ chỉ cần tĩnh dưỡng hơn tháng là được.
Chôn uế vật, lau dọn xong thì lão Ngũ cũng đã làm xong cơm. Mạc Vấn lấy ra một trăm lượng vàng, nói rõ là sính lễ, thư sinh và người phụ nữ kia thu một nửa trả lại một nửa, đồng ý việc hôn nhân, một người đàn ông có thể xuống bếp thì chắc hẳn là người có khả năng chăm lo tốt cho người khác. Hơn nữa hai bên cũng không ở cách nhau quá xa, sau khi qua sông đi một đoạn đường là có thể trở về, sau này cô gái kia có thể thường xuyên quay về thăm bọn họ.
Ăn cơm xong, lão Ngũ tìm được một cỗ kiệu, một số nhạc công chuyên thổi sáo đánh trống trong đám cưới, cô gái kia tên là Mộ Thanh, chủ nhà lại thịt hai con lợn chia thịt cho hàng xóm cùng vui.
Nếu muốn người khác đối xử chân thành với mình thì trước tiên mình phải đối xử với người khác chân thành trước. Mạc Vấn và lão Ngũ làm việc chu đáo, Mộ Thanh tất nhiên là cảm động, vui mừng lên kiệu, theo hai người đi lên phía bắc.
Đi được hơn mười dặm thì Mộ Thanh chủ động xuống kiệu, đi bộ bên cạnh lão Ngũ. Lúc này lão Ngũ cũng rất vui mừng, hôn sự này môn đăng hộ đối, chắc chắn có thể bền vững.
Tuy Mộ Thanh còn nhỏ nhưng có khả năng chịu đựng cao, vẫn theo được hai người, ngày kế tiếp ba người đi tới bờ sông. Sau khi đi vòng hơn mười dặm thì tìm được một làng chài, trả một số tiền thù lao lớn thuê đò sang sông.
Đến gần tối thì ba người đã về tới huyện Tây Dương, huyện Tây Dương vẫn tĩnh mịch và hoang vu nhưng trong lòng Mạc Vấn đã cảm thấy yên ổn xuống. Nơi này là quê hương của hắn, là nơi mà năm đó hắn rời đi rồi ngày hôm nay lại quay trở về, cũng chính là nơi mà sau này hắn có thể Đông Sơn tái khởi(*).
(*) Đông sơn tái khởi: thành ngữ “Đông Sơn tái khởi” hoặc “Đông Sơn phục khởi” được dùng như một điển cố văn học để chỉ những người thất thế mà trùng hưng được thanh thế; hoặc nói theo ngôn ngữ hiện nay thì đó là chuyện quay trở lại vũ đài chính trị và tạo dựng sự nghiệp.