Tuy rằng đã tìm được chủ mộ thất nhưng Mạc Vấn lại không quyết định ra tay với chỗ đỉnh vòm bằng đồng xanh kia, mà ra lệnh cho binh lính từ phía nam lăng mộ đốt mười đống lửa trải dài từ Đông sang Tây, các đống lửa cách nhau không đều, phạm vi cũng không lớn, chỉ chừng một trượng.
"Lão gia, đốt ở chỗ kia nữa kìa." Lão Ngũ đứng ở cửa lều, chỉ tay về phía bắc lăng mộ, nói.
"Ta chỉ muốn biết trong lăng mộ có cơ quan cạm bẫy thế nào thôi, không cần cửa động quá lớn." Mạc Vấn nói, mười đống lửa này như mở ra mười cửa thiên song* trên đỉnh lăng mộ, nhìn rõ tình huống phía dưới là đủ rồi, thiên song mở quá lớn cũng không an toàn.
*Thiên song: cửa sổ trên mái nhà.
"Hay chúng ta đốt nhiều thêm vài đống lửa nữa đi? Thế này phải mất mười ngày mới xem hết mất." Lão Ngũ tỏ vẻ nôn nóng.
"Nhiều nhất là ba ngày thôi, không cần mười ngày." Mạc Vấn nói.
"Chàng cảm thấy chủ mộ thất sẽ có cây nấm đó chứ?" A Cửu thấp thỏm hỏi.
"Chắc chắn ẽ có." Mạc Vấn nghiêm nghị gật đầu, tuy rằng hắn nói rất khẳng định, nhưng trong lòng còn thấp thỏm hơn cả A Cửu, trong lăng mộ có cây nấm hay không có quan hệ trực tiếp tới vận mệnh sau này của hắn và nàng.
Buổi chiều giờ Mùi bắt đầu đốt lửa, đốt được hai canh giờ Mạc Vấn liền bảo binh sĩ dừng lại, không thể đốt quá lâu, đốt quá lâu hơi nóng sẽ lan ra xung quanh, những khu vực lớn chung quanh đống lửa đang lạnh, bỗng nhiên lại bị lửa đốt nên đã trở nên rất giòn.
Mùa đông ở Bất Hàm Sơn nước đóng thành băng, sau khi lửa tắt thì khu vực lửa đốt nhanh chóng lạnh giá trở lại, tới lúc chạng vạng, Mạc Vấn dẫn A Cửu và lão Ngũ tới chỗ đống lửa gần nhất ở đằng Tây, sau khi nhìn kỹ khu vực lửa đốt, Mạc Vấn rốt cuộc cũng yên tâm, đất ở lăng mô rất có tính dẻo, hơi nóng rất khó truyền đến, ngoại trừ khu vực một trượng đốt lửa đã trở nên xốp giòn thì đất ở các khu vực chung quanh đều nguyên vẹn, cũng không có vết nứt.
Mạc Vấn tỏ ý A Cửu và lão Ngũ lui về phía sau, một mình đứng ở phía ngoài khu vực đốt lửa, đề khí xuất chưởng đánh xuống đất, sau một chưởng khoảng đất xốp rộng một trượng ngay lập tức vỡ nát, rơi xuống mộ thất bên dưới.
Chờ đợi một lát, Mạc Vấn đi tới bên mép lỗ hổng cúi người nhìn xuống dưới, khoảng cách từ mái vòm đến mộ thất khoangr mười mấy trượng, phía dưới là một ngôi mộ rất lớn, bên trong là vô số binh sĩ xếp thành hàng ngũ chỉnh tề, chia thành từng ô vuông. Do ảnh hưởng từ địa thế Bát Quái Vĩnh Sinh, nên mặt mũi những binh sĩ này trông rất sống động, mâu với giáo trong tay vẫn lóe hàn quang.
"Không một vạn thì cũng phải tám ngàn." Lão Ngũ nằm sấp bên mép lỗ hổng thò đầu nhìn xuống dưới.
Mạc Vấn thu hồi tầm mắt, lấy Thiên Lang Hào ra ghi lại số lượng và vị trí đứng của binh sĩ trong mộ thất, sau đó rời khỏi nơi này đi về phía Đông, tuy rằng phải điều động lao dịch sử dụng sức mạnh khai quật lăng mộ, hắn vẫn hi vọng sẽ ghi lại được cách bố trí và kết cấu các loại cơ quan chống trộm trong lăng mộ Tào Tháo để truyền lại cho đời sau.
Mở ra lỗ hổng thứ hai, phía dưới vẫn là vô số binh sĩ cầm mâu.
Lỗ hổng thứ ba cũng là binh sĩ, nhưng những binh sĩ này là kỵ binh, cưỡi trên lưng chiến mã.
"Ta đi xuống thăm dò, các ngươi chuẩn bị tiếp ứng ta." Mạc Vấn nói với A Cửu và lão Ngũ, nguyên nhân binh lính chết giả hắn đã biết, nhưng chiến mã cũng có thể chưa chết, điều này khiến hắn rất nghi ngờ, hắn rất tò mò muốn biết cổ nhân đã dùng phương pháp gì để làm được điều này.
"Được." Lão Ngũ gật đầu đáp ứng.
"Cẩn thận một chút." A Cửu ân cần dặn dò.
Mạc Vấn gật đầu, tung người nhảy xuống mộ thất. Trong mộ thất đen kịt, dù có thể nhìn thấy vật ban đêm nhưng trong loại lăng mộ dưới đất sâm nghiêm thế này vẫn cảm thấy rất tù túng, sau khi hạ xuống đất Mạc Vấn nhanh chóng đảo mắt nhìn chung quanh, rồi ngưng thần quan sát đám chiến mã kia, phần đầu của chiến mã đều được bao bọc bởi đồng đen, che hết cả mắt, hắn phát hiện trong hốc mắt của chiến mã không có con ngươi.
Trong lòng nghi ngờ, Mạc Vấn vươn tay định kéo một tên kỵ binh cưỡi trên lưng ngựa xuống, vậy mà lại không kéo được, liếc mắt nhìn kỹ, vị trí huyệt Hội Âm của kỵ binh cùng lưng ngựa có một đoạn xương nối liền.
Phát hiện manh mối, Mạc Vấn đề khí lao vút trở lại mặt đất, lấy Thiên Lang Hào cầm bút viết tiếp, những chiến mã này không có thần thức tự chủ, mà là bị thần thức của kỵ binh khống chế.
"Lão gia, chu sa của cậu sao lại không đóng băng?" Lão Ngũ tò mò nhìn hộp phù trong tay Mạc Vấn.
"Chu sa là Dương, sương sớm là Âm, âm dương cân bằng." Mạc Vấn giải thích đơn giản, sau đó nhấc tay chỉ về phía Tây, "Đi báo cho Ngưu tướng quân, di chuyển mười dặm về phía Bắc, đốt thêm mười đống lửa."
Lão Ngũ đáp một tiếng xoay người chạy đi, từ thiên song quan sát tình huống trong lăng mộ cũng có nguy hiểm rất lớn, cho nên toàn bộ binh lính đều đứng đợi ở vòng ngoài.
Khu vực cuối phía Nam tổng cộng có năm ngôi mộ thất, từ Tây sang Đông, theo thứ tự là đội binh trường thương, đội kỵ binh, đội binh cung nỏ, đội binh cầm đao và khiên, đội binh mặc trọng giáp cầm rìu. Trong đó đội cung nỏ nằm ở khu vực chính giữa, bốn đội khác chia ra hai góc Đông Tây, binh lính cung nỏ mặt hướng về chính Nam, hai đội binh cánh Tây mặt hướng về phía Đông, hai đội binh ở cánh Đông mặt hướng về phía Tây, phòng thủ chủ lăng mộ.
Trong lúc đó Mạc Vấn tiến vào lăng hai lần, một lần là thăm dò nguyên nhân tại sao ngựa không thối rữa, còn có một lần là kiểm tra cung tên mà cung thủ thời Tam Quốc sử dụng, cung nỏ những binh sĩ này sử dụng không phải lấy gân bò làm dây, mà là dùng dây gai ngâm dầu, theo thời gian trôi qua, dây gai sẽ dần dần trở nên cứng lại, không lo sẽ bị giòn như gân bò. Dây cung dù có cứng rắn thế nào cũng không ảnh hưởng gì với cung tên, bởi vì mũi tên bắn ra mạnh hay yếu chủ yếu dựa vào sức mạnh của thân cung, dây cung chỉ có tác dụng nâng đỡ.
Kiểm tra xong mười lỗ hổng, ba người trở lại lều gỗ tạm thời nghỉ ngơi, lúc trời sáng, Mạc Vấn cùng A Cửu trở lại phía trên đỉnh vòm, tiếp tục kiểm tra lỗ hổng thiên song ở hàng thứ hai. Làm hai người không ngờ tới là bên dưới mười lỗ hỗng ở hàng thứ hai toàn bộ đều là cát, chắc hẳn là dùng phương pháp cát chảy để bảo vệ mộ, làm thế nào kích họat nó lại không thể nào biết được, trừ phi từ phía dưới tự mình kích hoạt.
Ngày kế có gió lại không thấy mặt trời, thời tiết vẫn rất lạnh, đến buổi trưa lỗ hổng hàng thứ ba đã bị đốt xong, Mạc Vấn mở ra từng lỗ hổng một, phát hiện hai bên đều là các loại bánh răng bằng mộc đồng, có chút tương tự với trục xe, lớn nhỏ không đều, kẹp lại với nhau, khu vực chính giữa là một chỗ trống trải, mặt đất nơi này lát bằng đá phiến xanh tám thước vuông.
"Phía dưới này rất có thể là bản lật*." Mạc Vấn cúi người quan sát chốc lát, ngẩng đầu nói với A Cửu.
*Bản lật: là một loại cơ quan ám khí trong lăng mộ. Phủ mấy tấm ván trên mấy cái hố bên trong có ám khí, chính giữa tấm ván có trục, nếu giẫm lên là sẽ rơi xuống hố.
"Bản lật bình thường không cần cơ quan phức tạp như thế." A Cửu nói.
"Gậy gỗ và trục bánh răng ở hai bên chắc là bắt chước xe gỗ của Gia Cát Khổng Minh, làm một tấm bản lật có thể có nhiều loại biến hóa, người trước giẫm lên nó không có việc gì, người sau thì có thể bị nó hại." Mạc Vấn nói.
"Hẳn là như vậy, đáng tiếc là quá phức tạp, không cách nào thử nghiệm để ghi chép lại." A Cửu gật đầu nói.
"Nàng hiểu được sử sách, có thể vẽ những chiếc xe sắt cán gỗ, còn có những trục bánh xe kỳ quái kia ra." Mạc Vấn lấy tập giấy nơi hộp phù đưa cho A Cửu.
"Quá rườm rà, từ phía trên lại không nhìn hết được, sợ là vẽ hổ thành chó mất, hay là thôi đi." A Cửu lên tiếng thương nghị, Mạc Vấn có lúc lại thích làm mấy chuyện vô thưởng vô phạt, làm chuyện này hiện tại theo nàng thấy chẳng để làm gì.
Mạc Vấn nghe vậy rất không cam lòng, nhưng sau khi cân nhắc cũng không kiên trì nữa, cho dù vẽ ra những đồ vật kỳ quái này, không biết phía dưới bản lật là gì thì cũng không cách nào liên hệ hai thứ lại với nhau.
"Tuổi thọ của người thường chỉ trên dưới một giáp (60), cơ quan nơi này sợ là do một người thợ thiên tài dùng hết sức lực của cả đời tính toán ra, nếu thất truyền thì quá đáng tiếc." Mạc Vấn vẫn cảm thấy rất luyến tiếc.
"Kỹ thuật cỡ này không có chỗ dùng, cho dù truyền đi cũng chỉ là Đồ Long Chi Kỹ*." A Cửu ôn nhu an ủi.
*Đồ Long Chi Kỹ: ý nói kỹ thuật tuy cao siêu như lại không thực dụng
Mạc Vấn nghe vậy gật đầu, ngẫm lại lời A Cửu nói cũng có đạo lý, tâm tư phải dùng ở những nơi hữu dụng, nghiên cứu loại kỹ thuật không có chỗ dùng này đối với thế nhân là sống uổng năm tháng, lãng phí tinh thần.
Vừa đốt nóng vừa làm lạnh, đến chạng vạng tối, hai người lại trở về chỗ đỉnh vòm mở lỗ hổng điều tra, ngay lúc Mạc Vấn lấy linh khí chấn vỡ lỗ hổng ở cuối cánh Tây, một cột lửa bất ngờ phóng lên cao, Mạc Vấn bất ngờ không kịp đề phòng, bi dọa sợ toàn thân toát mồ hôi lạnh, sau khi phục hồi lại tinh thần hắn lập tức cùng A Cửu dứt người rời khỏi. Trong lúc hai người lùi về phía sau, chín chỗ bị đốt khác đồng thời phun ra chín cột lửa, cột lửa to chừng một trượng, bốc lên cao mười mấy trượng, trong ngọn lửa đỏ xanh tỏa ra mùi hôi gay mũi.
Tới được nơi an toàn, hai người quay lại quan sát cột lửa cao ngất trời kia, những cột lửa kia chắc chắn là do dầu hỏa gây nên, cơ quan này vốn dùng để thiêu đốt người xâm nhập vào mộ thất, nếu như có người phá cửa mà vào, không khí tiếp xúc với xương lân sẽ lập tức gây nên hỏa hoạn, hỏa hoạn cùng sóng khí nó sinh ra sẽ đốt chết tất cả người tiến vào trong mộ thất.
"May mà chúng ta mở ra mười lỗ hổng, nếu không hậu quả khó mà tưởng tượng nổi." A Cửu giơ tay lau đi tro đen dính trên mặt Mạc Vấn.
Mạc Vấn gật đầu, lần này là mười lỗ hổng kia chịu một phần sóng khí do dầu hỏa bị đốt cháy gây nên, nếu như chỉ có một lỗ hổng, sóng khí không có chỗ nào thoát ra ngoài sẽ gây nổ toàn bộ khu vực hai người đang đứng.
Lúc hai người nói chuyện, lão Ngũ từ chỗ lều gỗ chạy tới, thứ gã muốn thấy nhất là vàng bạc châu báu chất đống ở chủ mộ thất, chẳng có chút hứng thú với cạm bẫy cơ quan, cho nên lúc Mạc Vấn và A Cửu kiểm tra tình hình trong mộ gã cũng lười đi theo, lần này là cảm giác được chấn động, lại phát hiện cột lửa mới chạy đến kiểm tra nguyên do.
"Lão gia, nếu không chúng ta đừng đào lỗ khắp nơi nữa, cứ xông thẳng về phía chủ mộ thất đi." Lúc lão Ngũ đi tới cột lửa đã yếu bớt, nhìn thấy phía dưới trong mộ thất cũng không cất giữ nhiều dầu hỏa.
"Nếu không tra xét rõ, tùy tiện xông vào chủ mộ thất động thủ, ta lo lắng sẽ xuất hiện biến cố. Huống chi chỗ đỉnh vòm đồng xanh kia cũng không chắc đã là chủ mộ thất." Mạc Vấn lắc đầu nói.
"Cầu ổn là đúng, nhưng chàng có từng nghĩ tới chưa, chủ mộ thất bình thường có liên kết với cơ quan bảo vệ lăng mộ cuối cùng, nếu cơ quan bảo vệ lăng mộ cuối cùng bị kích phát, chủ mộ thất có thể sẽ tự hủy hoặc rơi xuống." A Cửu nói ra lo ngại của nàng.
Mạc Vấn gật đầu, sau đó tung người lao về phía Bắc, chỗ mái vòm đồng đen là khu vực chính giữa lăng mộ, bố trí như vậy không phù hợp với phong cách lăng mộ thời Hán Ngụy, muốn hạ thủ với đỉnh vòm đồng đen, thì phải xác định nó chính là chủ mộ thất, nếu không nó sẽ có thể là một loại cơ quan bảo vệ lăng mộ bá đạo khác.
Sau khi kiểm tra khu vực cánh Bắc, Mạc Vấn chọn sáu vị trí, hạ lệnh binh lính tiếp tục châm lửa đốt, sáu vị trí này có ba nơi nằm ở phía trên chủ mộ thất, còn ba nơi kia là tùy ý lựa chọn, mục đích là để xác định chủ mộ thất rốt cuộc là ở cánh Bắc hay ở chính giữa.
Những binh lính này đều đã thấy cảnh cột lửa rực trời kinh hãi lúc nãy, kinh hoàng khiếp sợ chất củi đốt lửa trên đất phong, nghe thấy Mạc Vấn hô ngừng, lập tức hoảng sợ vội vàng thối lui về ngọn núi phía Tây.
Sau khi đánh ra một lỗ hổng, vài chỗ có mùi tanh hôi toát ra, ngưng thần nhìn xuống phía dưới, có thể thấy được các loại độc vật như độc mãng phủ giáp cùng với cự thiềm (cóc lớn) bị khóa, chúng nó đều ở trạng thái chết giả, cũng không bị đánh thức.
Lỗ hổng cuối cùng phía Bắc có hơi lệch, nằm ở mé ngoài cửa mộ, có thể thấy được thạch thú bảo vệ lăng to lớn hai bên thông đạo. Có thông đạo cùng thú đá hộ vệ lăng thì chứng tỏ chỗ phía chính Bắc không xa chính là chủ mộ thất.
Do dự hồi lâu, Mạc Vấn tung người lao về phía Tây, cẩn thận tìm kiếm bên dưới, sau nửa giờ rốt cuộc tìm được cái động nhỏ mà sáu mươi năm trước Tiêu Ngọc Lan đào được, so sánh đối chiếu chốc lát, phát hiện vị trí đó càng gần với khu vực đỉnh vòm đồng xanh.
Đã xác định xong vị trí chủ mộ thất, việc còn lại chính là làm thế nào mở được đỉnh vòm bằng đồng xanh kiên cố này ra...