Vào lúc canh ba, ba người trở lại bầu trời Lộc châu, nhìn những đốm lửa leo lắt bên dưới thành, Mạc Vấn thực sự không đủ dũng khí bay xuống, hai vạn đại quân lúc này chỉ còn lại có hơn một nghìn người, hắn không biết nên đối mặt với những binh sĩ của mình ra sao nữa.
"Trong thành không có phòng xá, nàng với lão Ngũ trở về sơn động của Hắc Tam nghỉ một đêm đi." Mạc Vấn quay sang nói với A Cửu.
"Cũng được, ngày mai giờ Mão canh ba chúng ta sẽ tới đón chàng. Chàng không làm gì sai cả, đừng quá tự trách." A Cửu căn cứ vẻ mặt Mạc Vấn đoán được hắn đang nghĩ gì trong lòng.
Mạc Vấn gật đầu một cái, tung người nhảy khỏi lưng dơi, lão Ngũ chở A Cửu bay về hướng Tây Bắc.
"Chân nhân về rồi!" Mạc Vấn vừa mới hạ xuống đất lập tức đã có binh sĩ phát hiện ra hắn, cao giọng báo cho chiến hữu trong thành biết. Quân tốt phân tán ở các nơi trong thành rối rít xúm lại chỗ Mạc Vấn.
Một viên Giáo úy chạy đến gần Mạc Vấn vui mừng xem xét hắn, rồi quay lại vui mừng nói với mọi người, "Ta đã nói rồi mà, Chân nhân là Bất tử chi thân, tuyệt đối sẽ không có việc gì."
Binh sĩ xung quanh nghe vậy đồng thanh hoan hô, Mạc Vấn là lãnh tụ của bọn hắn, chỉ cần Mạc Vấn còn sống thì bọn họ vẫn còn hy vọng.
"Đêm qua nếu như không nhờ Chân nhân dẫn dụ quân Yên đi thì chúng ta toàn bộ phải chết ở nơi đó rồi, bọn ngươi còn không mau dập đầu tạ ơn Chân nhân." Nói đoạn viên Giáo úy khom người quỳ xuống, dập mạnh đầu xuống đất.
Mạc Vấn thấy vậy trong lòng vô cùng ấm áp, tiến lên mấy bước đỡ gã dậy, lại nói với mọi người, “Các vị, mời đứng lên."
Mọi người nghe vậy thẳng người đứng dậy, vây chung quanh Mạc Vấn, chờ hắn nói chuyện.
"Bần đạo đã ép Mộ Dung Hồng Trang phải rút quân khỏi Hùng châu, chư vị mau sửa soạn hành trang, sáng sớm ngày mai đến Hùng châu chôn cất thi hài tử sĩ phe ta xong là có thể trở về quê hương rồi." Mạc Vấn hướng mọi người nói.
Mọi người nghe vậy đầu tiên là sững sốt một hồi, đến khi định thần lại lập tức hò reo sung sướng vang cả một góc trời.
"Ngươi tên là gì?" Mạc Vấn hỏi viên Giáo úy, mấy vị tướng quân khác đều không thấy có mặt ở đây, chắc hẳn đều đã tử trận đêm qua rồi, người này hẳn là người có cấp bậc cao nhất trong số những binh sĩ may mắn còn sống sót.
"Khởi bẩm Chân nhân, mạt tướng Lâm Thăng, là Thất phẩm Đình úy." Viên Giáo úy hơn ba mươi tuổi khom người trả lời.
"Lâm Đình úy, lại đằng kia nói chuyện một lát." Mạc Vấn nói.
"Chân nhân, mời." Lâm Đình úy nghe vậy giơ tay chỉ về phía Tây. Mạc Vấn đi trước, Lâm Đình úy đuổi theo phía sau, sau khi thoát khỏi đám đông liền bước lên trước dẫn đường, lát sau dẫn Mạc Vấn tới một căn phòng đổ nát, nơi này là trước kia là khu nhà bếp của đại quân.
"Hổ châu có tin tức gì không?" Mạc Vấn hỏi Lâm Đình úy đang nhóm lửa.
"Sáng hôm nay bên đó có phái một tên thám mã tới dò la tin tức, bị ta đuổi về, không cho gã vào thành." Lâm Đình úy quay lại đáp.
Mạc Vấn thấy Lâm Đình úy đánh hòn đá lửa mãi vẫn không thấy cháy, liền vẽ Hỏa phù đốt lửa, "Phiền ngươi đi tìm cho ta một tờ giấy, trong chuồng chim hẳn là vẫn còn chim, tiện thể ngươi mang con Hải Đông Thanh đến đây."
Giáo úy gật đầu đáp ứng, xoay người chạy đi. Chốc lát sau gã mang tới một con Hải Đông Thanh, lúng túng nói, "Mạt tướng vô dụng, không tìm thấy tờ giấy nào."
"Không sao." Mạc Vấn khoát tay một cái, rồi lấy một lá phù màu tím, trầm ngâm chốc lát rồi cầm bút viết, "Bần đạo Thiên Khu Tử dẫn quân Đông chinh, tổng cộng ba năm, đánh bốn mươi mốt trận, lấy lại mười chín châu, đã hoàn thành giao ước khi xưa đã hứa, hôm nay trả lại Hộ quốc Kim ấn, từ bỏ tước hiệu nước Triệu đã phong, mong hoàng gia Thạch thị không trở mặt bội ước."
Viết đến đây lá phù đã kín, Mạc Vấn hơi trầm ngâm một chút, sau cùng viết một câu chót, "Binh sĩ dưới quyền ta toàn bộ cho hồi hương."
Viết xong, Mạc Vấn đem lá phù giao cho Lâm Đình úy, Lâm Đình úy nhận lấy rồi cuộn lên bỏ vào ống thư trên chân Hải Đông Thanh, mở lồng thả nó bay đi.
"Lâm Đình úy, cái Hộ quốc Kim ấn này làm phiền ngươi mang về Nghiệp Thành, đưa cho phủ Thái úy." Mạc Vấn cởi túi vải bên người ra, đưa Kim ấn cho Lâm Đình úy.
"Chân nhân, ngài đây là.. ?!" Lâm Đình úy nghi hoặc không dám nhận.
Mạc Vấn nhét Kim ấn vào trong tay Lâm Đình úy, tiếp đó cởi chiếc áo choàng lông vũ đang mặc ra, "Cái áo choàng này cũng làm phiền ngươi trả lại cho Dự Công chúa Khất Dực A Cổ Chân."
"Nếu Công chúa hỏi tới, mạt tướng biết trả lời sao đây?" Lâm Đình úy cầm Kim ấn cùng áo choàng giống như đang cầm hai củ khoai lang nóng bỏng tay.
Mạc Vấn nghe vậy không nói gì, cân nhắc hồi lâu lại lấy thêm một lá phù, cầm bút viết, "Ngươi là nữ nhi mà lòng dạ ác độc hơn rắn rết, nếu không phải bần đạo niệm tình ba năm, nhất định sẽ đem ngươi lột da rửa hận."
"Trước khi giao cho nàng phải lấy sáp niêm phong cẩn thận." Mạc Vấn gấp tờ giấy rồi đưa cho Lâm Đình úy.
"Tuân lệnh." Lâm Đình úy nhận lấy lá phù, khom người tuân mệnh.
"Chôn cất tử sĩ xong, lập tức dẫn quân rời khỏi nơi này, có Hộ quốc Kim ấn trong tay, ngươi sẽ không bị Hổ châu quản thúc nữa." Mạc Vấn lên tiếng dặn dò, Mộ Dung Hồng Trang lui quân khỏi Hùng châu chỉ là nhất thời, sau khi hăn đi nàng ta nhất định sẽ kéo quân trở lại, chủ lực quân Yên vẫn còn, ba vạn binh mã nước Triệu căn bản là không thể giữ được Hùng châu.
"Vâng!" Lâm Đình úy lại lần nữa đáp ứng.
"Lui xuống đi." Mạc Vấn khoát tay nói.
Lâm đình úy khom người lui ra, Mạc Vấn rời khỏi nhà bếp, rồi vận khí lướt lên tường thành phía bắc, từ trên cổng thành ngây người suy tư. Mấy câu lúc nãy hắn viết cho Thạch Chân đương nhiên không phải suy nghĩ thật sự của hắn, sâu trong lòng hắn không hề hận Thạch Chân, hắn cũng biết mình phải hận nàng, nhưng hắn không hận nổi, bất kể Thạch Chân có phạm sai lầm gì, đều không thể xóa đi tình cảm nàng đã dành cho hắn ba năm qua.
Hắn viết những lời lẽ cay nghiệt kia, nhưng thật ra là có lòng tốt, nếu như Thạch Chân biết hắn không hề hận nàng, nhất định nàng sẽ rất day dứt hối hận, mà day dứt hối hận sẽ kéo dài rất lâu. Mặc dù Thạch Chân đã hại hắn, nhưng hắn không muốn khiến nàng phải thống khổ, cho nên hắn mới viết ra những lời đó, nếu Thạch Chân đọc được những lời đó, nàng sẽ cho hắn là kẻ bạc tình bạc nghĩa, sẽ coi thường hắn, đồng thời trong lòng cũng sẽ bớt mặc cảm.
Ngoài nguyên nhân này ra, còn có một lý do sâu xa hơn, đó chính là bất kỳ người con gái nào cũng đều muốn giữ được hình tượng hoàn mỹ trong mắt người mình yêu, nếu mặt xấu xa của mình bị người đàn ông phát hiện, phần lớn phụ nữ sẽ chọn cách trốn tránh, rồi lại quay sang bới móc những khuyết điểm nhỏ xíu của người đàn ông, dùng điều đó để tự thuyết phục mình từ bỏ gã đàn ông kia, để tiếp tục tìm một người đàn ông khác không biết những mặt tối tăm của mình, tiếp tục giữ hình tượng hoàn mỹ. Dưới tâm lý như vậy, Thạch Chân sẽ rất mau chóng quên hắn đi. Hắn viết như vậy chính là muốn cho Thạch Chân một lý do để ghét hắn, để Thạch Chân tự an ủi ban thân phải quên hắn đi.
Cái đạo nhân coi trọng nhất, cả đời đi tìm kiếm chính là một chữ “Độ”, làm người phải có Âm có Dương, có lúc đúng lúc sai mới là “Độ”. Mạc Vấn thừa hiểu việc mình gửi thư cho Thạch Chân là hành động mất “độ”, nếu như A Cửu biết chuyện này ắt sẽ rất bất mãn với hắn. A Cửu hiểu rất rõ hắn, biết hắn viết lá thư này không phải là do căm ghét, A Cửu lại rất thông minh, chỉ cần suy nghĩ một chút là có thể biết dụng ý thực sự của hắn, cho nên chuyện này hắn không thể nói cho A Cửu được. Giữa vợ chồng cần phải chân thành, nhưng loại chân thành này cũng không phải là “vạch áo cho người xem lưng” không giữ lại chút nào, chỉ cần không phạm vào nguyên tắc thì dù vài chuyện không quan trọng mà đối phương không hỏi thì mình cũng không cần thiết phải chủ động nói ra làm gì.
Mỗi người đều có bản năng tự bảo vệ, tự bào chữa cho bản thân, Mạc Vấn cũng không ngoại lệ, nhưng hắn cũng không lừa mình dối người mà nhìn thẳng vào sự thật, hắn là người rất dễ mềm lòng. Nguyên nhân mềm lòng là do hắn đã thực sự có cảm tình với Thạch Chân. Thạch Chân làm được điều đó phương pháp tuy đơn giản nhưng cũng rất chông gai, nàng đã phải bỏ ra ba năm thời gian, tương ứng với ba năm cuộc đời của mình cho hắn, vậy nên, một người chịu bỏ ra thời gian – thứ đáng quý chỉ sau tính mạng, chính là phương thức biểu đạt thành ý tốt nhất.
Mặc dù có cảm tình với Thạch Chân, nhưng Mạc Vấn lại không có cảm giác đã phản bội A Cửu, bởi vì Thạch Chân cũng không hoàn toàn lay chuyển hắn, thứ thật sự làm hắn cảm động là khoảng thời gian ba năm kia, nếu như cùng thời gian ba năm này ở bên cạnh hắn là một nữ nhân khác thì hắn cũng sẽ sinh ra cảm tình với người đó, nhưng loại lâu ngày sinh tình cảm này khác với tình cảm xuất phát từ sâu tận con tim, cái trước có thể tính toán so đo, nhưng cái sau là hoàn toàn không do dự được mất ra sao, tình cảm hắn dành cho A Cửu chính là cái sau.
Dám đối mặt với khuyết điểm của bản thân từ đó rút kinh nghiệm có thể giúp người ta giữ được sự tỉnh táo, có thể giúp người ta không bị mê muội, có thể làm tâm cảnh bình hòa, cũng có thể làm người ta biết được đến cùng mình muốn cái gì.
Canh tư ngày hôm, cửa nam cửa bắc thành Hùng châu đồng loạt mở toang, xa xa có thể trông thấy trong thành quân Yên đang rút quân, Mộ Dung Hồng Trang đã đưa ra một quyết định rất chính xác, nếu như nàng ta vẫn cố thủ Hùng châu, thì hậu quả là năm vạn con chiến mã sẽ bị lão Ngũ hù chết, tiếp đó quân Yên sẽ phải chịu một đại họa ngập đầu.
Canh năm, phía Hổ châu có động tĩnh, kỵ binh ra khỏi thành ồ ạt tiến về Hùng châu, Mạc Vấn thấy vậy mỉm cười khinh bỉ, Diệu Nhược cùng Đồ Lỗ khi đánh giặc thì co vòi, lúc cướp công thì nhanh hơn ai hết.
Trong thành Lộc Châu quân sĩ cũng bắt đầu ra khỏi thành hướng về phía bắc, bọn họ đến không phải để chiếm Hùng châu, mà là đi chôn cất thi thể.
Quân tốt rời đi, Lộc châu một lần nữa trở lại thành một tòa thành trống không, Mạc Vấn đứng trên cổng thành ngắm ánh mặt trời, thu phục ba quận giống như một gánh nặng ngàn cân đè ép hắn suốt ba năm, hôm nay rốt cuộc có thể cởi bỏ được rồi.
Canh ba giờ Mão, lão Ngũ chở A Cửu từ phía Tây Bắc nhanh chóng bay tới, tới gần bay thấp xuống, Mạc Vấn đề khí khinh thân nhảy lên lưng dơi.
"Mọi chuyện xử lý thỏa đáng rồi chứ?" A Cửu hỏi.
"Đi Hùng châu nhìn xem một chút." Mạc Vấn gật đầu nói.
Lão Ngũ nghe vậy vỗ cánh bay đi, đến bầu trời Hùng châu lơ lửng trên không, Mạc Vấn cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy quân Triệu ở Hổ châu đang ở trong thành quét sạch "tàn dư" địch. Kì thực lúc này quân Yên đều đã thối lui khỏi Hùng châu, nào có tàn dư gì cho bọn hắn quét, lúc này thực chất là đang cướp bóc dân thường.
"Đi lên phía bắc núi." Mạc Vấn đưa mắt nhìn xuống chốc lát, lại nói với lão Ngũ.
Lão Ngũ vỗ hai cánh bay qua triền núi, chỉ thấy một lượng lớn quân Yên đã ở sườn núi phía bắc xây dựng cơ sở tạm thời, căn bản không hề có ý rời đi, không tới mấy ngày sau sẽ lại tổ chức công thành.
Mạc Vấn thấy vậy thở dài, ba năm này hầu như là đánh vô ích rồi, không có hắn trấn giữ, nước Yên rất nhanh chóng có thể tái chiếm thành trì.
"Mấy năm này ở nước Triệu người bán vợ bán con đã giảm đi rất nhiều, người chết đói ven đường cũng ít thấy." A Cửu đoán được Mạc Vấn nguyên nhân than thở, liền lên tiếng an ủi.
"Đi thôi." Mạc Vấn gật đầu nói.
Lão Ngũ nghe vậy nghiêng đầu nhìn, nhưng gã biến thành con dơi cái cổ quá ngắn, không cách nào quay đầu lại.
"Chàng muốn đi đâu?" A Cửu hỏi.
Mạc Vấn không lập tức trả lời, lúc này Tiêu Ngọc Lan cùng Hoàng Y Lang đang trên đường đi Ngũ Long Lĩnh, nhưng hắn không thể lập tức tới hội quân ngay, bởi vì cần phải chuẩn bị một chút dụng cụ đi đào mộ. Ngoài ra hắn đã rất lâu chưa trở về Trung thổ rồi, cũng muốn đi về thăm một chút.
"Hay là về Vô Danh Sơn trước đi, chàng còn chưa từng đi qua đó." A Cửu đề nghị.
" Được, đi Vô Danh Sơn." Mạc Vấn mỉm cười gật đầu.
Lão Ngũ nghe vậy lập tức vỗ cánh, nhằm hướng Tây bay nhanh.
Ba người vừa mới ra khỏi địa giới Hùng châu, trên trời bỗng nhiên xuất hiện một đóa Tường vân (đám mây mang điềm lành), trên đám mây có một vị Thiên Quan già mặc quần áo màu vàng cất giọng hô vang, "Thiên Khu Tử, xin dừng bước nghe chỉ. . ."