"Hẳn là như vậy." Mạc Vấn gật đầu nói, bản chất pháp thuật chính là mượn thiên địa linh khí để cho mình dùng, Bát Quái Vĩnh Sinh chi địa ngăn cách hoàn toàn khí tức với bên ngoài, ở trong không cách nào mượn được thiên địa linh khí, không mượn được linh khí thì không thể sử dụng pháp thuật.
A Cửu nghe vậy mặt lộ vẻ nghi ngờ, đưa tay mở túi quần áo, Mạc Vấn biết A Cửu muốn làm gì, liền lấy hộp phù trong ngực đưa cho nàng. A Cửu nhận lấy rồi vẽ một đạo Hỏa phù thông thường, Hỏa phù rời tay, trong nháy mắt lửa cháy.
"Vẫn sử dụng được mà." A Cửu trả hộp phù cho Mạc Vấn.
"Nơi này có dương khí của mặt trời, pháp thuật đương nhiên sẽ có hiệu lực, nhưng một khi tiến vào lòng đất tối tăm không ánh sáng mặt trời thì pháp thuật sẽ vô hiệu." Mạc Vấn sắc mặt ngưng trọng, pháp thuật là chỗ dựa lớn nhất của hai người, nếu không thể thi triển pháp thuật không khác nào chặt đi một cánh tay.
"Chân nhân, chúng ta ở đây!" Phía dưới truyền đến tiếng hô.
Mạc Vấn theo tiếng hô nhìn lại thì thấy Hoàng Y Lang đang đứng trên một mỏm núi phía nam hướng hắn vẫy tay.
Lão Ngũ nghe tiếng hô, nghiêng người bay tới hướng nam.
Tới nơi, Mạc Vấn cùng A Cửu nhảy khỏi lưng dơi hạ xuống đỉnh núi, lão Ngũ theo sau hạ xuống mặt đất, thu liễm cánh thịt, biến thành hình người.
"Ra mắt chân nhân, ra mắt nguyên quân." Hoàng Y Lang hướng hai người chắp tay hành lễ.
"Không phải người ngoài, không cần đa lễ." A Cửu mỉm cười gật đầu, lúc trước nàng lên Đông Bắc tìm Mạc Vấn, là Hoàng Y Lang đã chở nàng về Côn Lôn Sơn đấy, hai người cũng coi như là quen biết cũ.
"Chân nhân đã công đức viên mãn?" Hoàng Y Lang quay sang hỏi Mạc Vấn, lúc nó rời đi trận chiến cuối cùng còn chưa diễn ra, cho nên nó cũng không biết tình hình chiến sự.
"Đã tận lực hoàn thành." Mạc Vấn gật đầu trả lời, rồi giơ tay làm lễ với con chuột mập đứng cạnh Hoàng Y Lang, "Đã làm phiền các ngươi chờ lâu rồi."
Tiêu Ngọc Lan thấy Mạc Vấn cũng chào hỏi nó, liền nâng hai chân trước hướng Mạc Vấn đáp lễ.
"Vị này là tiện nội của ta A Cửu, vị này là huynh đệ của ta Ngô Vân; vị này là Hoàng Y Lang, còn đây là tiêu Ngọc Lan." Mạc Vấn tiến hành giới thiệu mọi người, chúng nhân lẫn nhau chào hỏi, chỉ có Tiêu Ngọc Lan thân hình dị loại, cho nên khi cùng mọi người làm lễ mặt có vẻ thẹn.
Mạc Vấn quay đầu nhìn về phía Hoàng Y Lang, Hoàng Y Lang hiểu ý, ghé mắt nhìn trộm Ngọc Lan một cái, không nói gì.
"Lão Ngũ, ngươi cùng Tiêu Ngọc Lan đi trước tìm chút thức ăn." Mạc Vấn bảo lão Ngũ.
Lão Ngũ đáp ứng một tiếng, cùng Tiêu Ngọc Lan xuống núi.
"Chân nhân, con Hắc Thử Tinh ánh mắt hoảng sợ, tâm trạng không tốt. Trên đường đi nó rất hay than phiền, Hoàng mỗ sợ nó nửa đường chạy trốn làm trễ nãi đại sự của chân nhân nên vẫn chưa đem nội đan trả lại cho nó." Hoàng Y Lang giải thích.
"Nó ban đầu là bị ép buộc quy thuận, rốt cuộc vẫn là người ngoài, đợi đến khi mở được lăng mộ thì ta sẽ để nó rời đi." Mạc Vấn gật đầu nói.
Lúc hai người đang nói chuyện, A Cửu đề khí nhảy lên, từ đỉnh núi bay về hướng bắc, mấy lần lên xuống thì tới khu vực lăng mộ, từ chỗ tối không có ánh sáng thử vẽ bùa lần nữa, quả nhiên uy lực đã yếu đi rất nhiều.
"Mấy ngày nay các ngươi nương thân ở nơi nào?" Mạc Vấn hỏi.
"Trả lời chân nhân, bọn ta ở dưới núi dựng chòi." Hoàng Y Lang giơ tay chỉ hướng nam.
"Vì sao không đào hang mà tránh rét?" Mạc Vấn không hiểu hỏi.
"Dù chân nhân có không hỏi, Hoàng mỗ cũng phải nói thật với ngài biết, ban đầu khi mới đến chúng ta cũng định đào hang trú rét, không ngờ nơi này không thể đào được hang động, đào sâu hơn một thước thì có một trận mưa rào xuất hiện, đổi sang mấy chỗ cũng đều là như vậy." Hoàng Y Lang nghi hoặc nói.
Mạc Vấn nghe vậy lông mày càng nhăn, khu lăng mộ này so với hắn dự tính lúc trước càng thêm quỷ dị phức tạp.
"Không cách nào mượn dùng thiên địa linh khí, pháp thuật không thể có hiệu lực, nhưng sử dụng linh khí bản thân thì lại không vấn đề gì." A Cửu từ phía bắc trở về.
"Không thể sử dụng pháp thuật, chỉ dựa vào tu vi bản thân rất khó phá được lớp lớp cạm bẫy trong khu lăng mộ này." Mạc Vấn lắc đầu nói ra. Đạo nhân thi triển pháp thuật là lấy linh khí bản thân sinh ra cảm ứng với thiên địa linh khí, từ đó mượn thiên địa linh khí cho mình dùng, lấy một hai cân để mượn nghìn cân, nếu như nghìn cân không thể dùng, chỉ dựa vào bản thân một hai cân thì uy lực sẽ bị suy giảm rất nhiều.
"Chỉ cần phá hủy địa thế bát quái này, ta và chàng liền có thể sử dụng lại pháp thuật." A Cửu nói.
Hoàng Y Lang nghe vậy ở bên cạnh chen vào, "Nguyên quân có chỗ không biết, những đỉnh núi không thể đào được a."
A Cửu nghe vậy nhìn sang Mạc Vấn, Mạc Vấn lên tiếng giải thích, "Ba dãy núi bao bọc quanh đây một khi đào sâu xuống thì sẽ nổi gió mưa, chắc là có người đã đem những người thợ xây lăng chôn sống dưới những ngọn núi này. Oán khí tích tụ, một khi đào thông thì sẽ dẫn mưa gió tới."
"Siêu độ vong hồn đối với chàng và ta mà nói không phải việc khó, chàng e ngại điều gì?" A Cửu thấy Mạc Vấn vẻ mặt ngưng trọng, đoán được hắn còn có băn khoăn khác.
"Nếu như phá hủy địa thế Bát Quái Vĩnh Sinh này, ta lo sẽ ảnh hưởng đến đồ vật trong mộ." Mạc Vấn nói.
A Cửu gật đầu không nói gì thêm, Mạc Vấn băn khoăn là có đạo lý, cây nấm mặc dù có chữ “cây” nhưng lại không phải cỏ cây, không mọc lên nhờ đất, cây nấm trong lăng mộ có khả năng đã hấp thụ hơi đất cùng khí tức của ngọc ngà châu báu để sinh trưởng, nếu như vùng đất này phát sinh biến đổi, rất có thể nó sẽ biến mất.
A Cửu cùng Hoàng Y Lang đều quay sang nhìn Mạc Vấn, các nàng nhìn Mạc Vấn có ý gì không cần nói cũng biết, hẳn là đang hỏi hắn dưới tình huống bất lợi như thế có còn muốn mạo hiểm tiến vào lăng mộ hay không.
"Dựng một căn lều nghỉ ngơi trước đã." Suy nghĩ hồi lâu, Mạc Vấn mở miệng nói.
Lời vừa nói ra, hai người lập tức hiểu được quyết định của Mạc Vấn, cho dù tình huống có bất lợi đến đâu hắn cũng nhất định phải tiến vào lăng mộ.
Sau đó ba người bắt đầu bận rộn, Mạc Vấn từ lưng chừng núi chọn một khu vực bằng phẳng rộng một mẫu, chặt cây cối dựng lều. Mùa đông rất nhanh sẽ tới, trong Bất Hàm Sơn nước lại đóng thành băng, phải xây một nơi tránh gió sưởi ấm làm điểm dừng chân.
Sắc trời mờ tối, lão Ngũ cùng Tiêu Ngọc Lan mới trở về, mang về một con heo rừng cùng một con cọp, không hỏi cũng thể biết là đã bị lão Ngũ dùng tiếng kêu quái dị của gã làm choáng bắt được.
Thấy Tiêu Ngọc Lan trở về, Mạc Vấn liền đem nội đan trả lại cho nó, "Ngươi không cần vào mộ nữa, đào cho chúng ta hai lối vào là có thể rời đi rồi, đến lúc đó ta sẽ có trọng thưởng cho ngươi."
"Tạ ơn chân nhân, tạ ơn chân nhân, nô tỳ nguyện ý cùng đi theo chân nhân vào mộ!" Tiêu Ngọc Lan được cầm lấy nội đan bị mất đã lâu, được biến lại thành người, vui mừng rơi lệ, quỳ sụp xuống đất hướng Mạc Vấn cuống quít dập đầu.
"Ngươi nếu thật có lòng giúp ta, sau này hãy cọi chúng ta là bằng hữu." Mạc Vấn quay đầu tỏ ý A Cửu đỡ Tiêu Ngọc Lan. Hoàng Y Lang mặc dù cũng có thể móc đất đào hang, nhưng tốc độ sẽ không thể nhanh bằng Tiêu Ngọc Lan được.
"Tạ ơn chân nhân coi trọng, nô tỳ không dám cùng chân nhân là bằng hữu, xin nguyện vì chân nhân dốc sức." Tiêu Ngọc Lan liên tục cám ơn Mạc Vấn, xong lại quay ra cảm ơn A Cửu đang đỡ nó, "Tạ ơn nguyên quân."
"Lão gia, cậu chuẩn bị ở đây lâu dài sao?" Lão Ngũ chỉ cái lều đang dựng hỏi Mạc Vấn.
"Chẳng bao lâu nữa sẽ có tuyết rơi, chúng ta cũng không thể ngủ ngoài trời được." Mạc Vấn thuận miệng đáp, nếu trong lăng mộ không thể sử dụng pháp thuật thì nhất định phải càng cẩn thận hơn, thận trọng từng bước, không thể sơ suất.
Sau bữa cơm tối, mọi người lại bắt tay vào dựng lều, cả năm người đều không phải hạng tầm thường, đốn củi, dựng lều, tạo mái che, làm cửa, đến khi trời sáng đã dựng xong hai gian phòng, buổi sáng lại đốn cây làm giường, gia cố cái lều, tới buổi trưa thì hoàn tất, bên ngoài lều toàn bộ làm bằng gỗ tròn, vững chắc dị thường, hai gian phòng trong một lớn một nhỏ, Mạc Vấn cùng A Cửu ở gian nhỏ phía tây, gian nhỏ có một cửa sổ một cánh cửa, cửa sổ nằm hướng bắc, cửa ra vào ở hướng tây. Gian lớn không có cửa sổ, cửa nằm ở hướng đông. Giữa hai gian phòng có cửa thông để qua lại.
Sau buổi cơm trưa, mọi người nằm nghỉ trưa, Mạc Vấn chợt phát hiện ra một điều khá thú vị, trong năm người họ chỉ có hắn mới thật sự là con người, lão Ngũ chỉ có thể coi là một nửa, A Cửu mặc dù được Thượng Thanh Tông thu làm chuẩn đồ, nhưng rốt cuộc vẫn là hồ ly. Hoàng Y Lang cùng Tiêu Ngọc Lan càng không cần nói rồi, một người là dế trũi, một cái khác là con chuột mập ú lông đen.
Lúc mọi người đang nghỉ ngơi, Mạc Vấn cùng A Cửu ra khỏi lều kiểm tra từng dãy núi một, ba dãy núi này cũng không nguyên vẹn mà có nhiều chỗ nứt gãy khác nhau, mà những chỗ đó vừa vặn tạo thành hình bát quái, hoàn toàn là tạo hoa sinh ra, không có chút dấu hiệu nào là do con người đào bới.
Tỉ mỉ xem xét, hai người phát hiện ra năm đó khi xây lăng mộ những thợ xây đã đi dọc theo hướng chính nam vị trí của quẻ Khôn, chính giữa khu vực quẻ Khôn có một khu vực khác thường bề rộng chừng mấy dặm, những khu vực khác có nhiều cây gỗ lớn, duy chỉ có khu vực này cây to nhất cũng không quá nửa thân người ôm, có lẽ là cây được trồng sau khi lăng mộ đã xây xong.
Kiểm tra qua bên ngoài xong, hai người đi vào bên trong, khu vực bên trong rộng chừng trăm dặm, nơi này cây cối cũng không quá to lớn, điều này cho thấy năm đó khi xây lăng mộ là xây lộ thiên ngoài trời, sử dụng phương pháp đó bình thường đều là những lăng mộ cực lớn. Ngoài ra phương pháp xây dựng ngoài trời còn có một đặc điểm nữa, chính là trong lăng mộ có thể sẽ xuất hiện những cơ quan kích thước rất lớn. Nếu như đào hang động trước rồi mới xây lăng thì sẽ bị hạn chế bởi kích thước cửa hang cùng con đường dẫn vào mộ, không thể đưa vào những cơ quan quá lớn, trong trường hợp ấy cơ quan bảo vệ mộ thường sẽ lấy nhỏ gọn tinh xảo làm chủ.
Tấm bia đá Tiêu Ngọc Lan năm đó phát hiện ra nằm ở khu vực chính nam, không có địa đạo, cũng không có tượng thú đá thủ mộ, chỉ có một cái bia dựng đứng, bên dưới có tấm đỡ, bề rộng chừng sáu thước, bia làm bằng bạch ngọc, cao một trượng năm, trên có khắc lối chữ Lệ: "Thừa thiên ứng thế Thái tổ Ngụy Vũ Vương chinh Tây giáo tràng* (sân tập)." Ba chữ Ngụy Vũ Vương được mạ vàng, những chữ khác màu đen, trừ cái đó ra trên bia mộ cũng không có chữ nào khác. Bia đá bên trên có khắc nhật nguyệt che phủ, dưới khắc tường vân.
"Chinh Tây giáo trường?" A Cửu xem xét chữ viết trên bia, bia lăng mộ bình thường kết thúc bằng một trong các chữ: "Lăng"; "Mộ"; "Địa" đấy, trên tấm bia đá này chữ viết lại cực kỳ dị thường.
"Người xưa tôn thờ đạo Nho, coi sinh cũng như tử, bọn họ không xem cái chết là kết thúc, mà nhìn nhận nó như một sự khởi đầu mới, phía Tây thường được người đời coi là nơi Âm Tào Địa Phủ tọa lạc." Mạc Vấn nói.
"Tào Tháo muốn xuất quân đánh Âm Tào, ở nơi này điểm binh?" A Cửu cố gắng giải thích hàm nghĩa trên tấm bia.
Mạc Vấn gật đầu đồng ý. Không cần biết trên bia ghi cái gì, nơi này không thể nghi ngờ chính là lăng mộ Tào Tháo, có điều chữ viết trên bia mặc dù không nói đây là lăng mộ Tào Tháo, nhưng đã để lộ ra một thông tin mấu chốt, đó là trong lăng mộ này vô cùng có khả năng có rất nhiều binh tướng, Tào Tháo muốn xuất quân đánh Âm Tào, không lý nào y lại đi một mình.
A Cửu nhăn mày lắc đầu, "Nơi này lúc trước chắc là đã có dị loại đạo hạnh cao thâm chiếm cứ, bọn họ có thể xây lăng tẩm ở nơi này, dĩ nhiên là đã đuổi hoặc là giết chết dị loại kia rồi, có thể làm được việc như thế hẳn phải là một vị cao nhân tiền bối Đạo gia. Người này nếu như muốn làm binh sĩ bên trong lăng tẩm ngủ mê man trong thời gian dài cũng không phải việc khó."
Mạc Vấn nghe vậy gật đầu lần nữa.
"Nơi này quả thật là đầm rồng hang hổ, tốt nhất vẫn là nên mời quân đội đến đào lăng." A Cửu lắc đầu nói nói.
Mạc Vấn quay đầu nhìn A Cửu một cái, xoay người đi về hướng nam, "Biết lấy quân ở nơi nào? Nếu không làm gì đó cho bọn họ thì ai sẽ chịu cho ta mượn binh?"
"Không thể thi triển pháp thuật, chúng ta không có chút phần thắng nào." A Cửu theo sau.
"Có Tiêu Ngọc Lan cùng Hoàng Y Lang ở đây, chúng ta có thể đào ra một lối đi rộng rãi, cho dù gặp nạn không địch lại được thì cũng có thể nhanh chóng rút lui." Mạc Vấn nói.
"Chàng tính khi nào bắt đầu?" A Cửu hỏi.
"Hôm nay lúc mặt trời lặn. . ."