Mạc Vấn muốn giảm bớt áp lực cho A Cửu, không quản ngày đêm vắt óc suy nghĩ, thật lâu sau đó rốt cuộc nghĩ ra được một biện pháp, A Cửu chính là do không thấy được hy vọng nên mới lo lắng tuyệt vọng, muốn giải quyết chỉ còn cách cho A Cửu một thời hạn, cho nàng có một hi vọng bám vào.
Cân nhắc thật lâu, Mạc Vấn định ra một thời hạn, hai mươi tư năm.
"Từ hôm nay trở đi ta sẽ tiến hành nghiên cứu pháp môn tu hành nội đan , nếu sau hai mươi tư năm vẫn không thể thành công, thì ta sẽ dùng tất cả pháp lực phá mở giam cầm đoàn tụ với nàng, bất chấp có bị Thiên Đình trách phạt ra sao." Mạc Vấn truyền lời nói.
A Cửu trông thấy chữ nghiêm nghị gật đầu, thời gian qua nàng cũng biết không nên bắt Mạc Vấn nói chuyện nhiều, nhưng theo bản năng vẫn luôn nhìn về phía góc núi chỗ hai người truyền lời kia, mà mỗi khi nàng nhìn hắn, Mạc Vấn đều sẽ truyền lời vào, sau mỗi lần trò chuyện đó nàng đều khổ tâm bởi vì đã làm trì hoãn việc tu hành của Mạc Vấn.
"Nghiên cứu pháp môn tu hành nội đan cần nàng tương trợ." Mạc Vấn truyền lời.
A Cửu thấy chữ, ánh mắt sáng ngời, vội vàng viết xuống đất, "Ta phải làm gì?"
Mạc Vấn thấy A Cửu đột nhiên vui vẻ như vậy thì liền hiểu ra, A Cửu bị giam cầm đương nhiên là rất khó chịu, nhưng thứ khiến nàng buồn phiền nhất chính là bản thân trở thành gánh nặng cho hắn, cảm thấy vô dụng làm vướng chân Mạc Vấn. Chỉ cần có thể khiến A Cửu cảm nhận được mình còn hữu dụng thì áp lực cùng nỗi tự trách trong nội tâm nàng sẽ giảm bớt rất nhiều.
"Nội đan là thứ chỉ dị loại mới có, nàng thử ngẫm lại xem nội đan trong cơ thể lúc trước làm thế nào mà ngưng tụ được?" Mạc Vấn truyền lời nói ra, hiện tại đạo nhân tu hành pháp môn đều là từ trong Khí Hải tích tụ Âm Dương linh khí, linh khí là ở trạng thái khí. Mà dị loại sinh ra đều đã bắt đầu kết đan trong cơ thể, chỉ cần sống thời gian đủ dài, nội đan liền sẽ tự động ngưng kết, nội đan một khi hình thành thì sẽ là ở trạng thái rắn, ở trạng thái rắn linh khí so sánh với linh khí ở trạng thái khí sẽ tiêu hao ít hơn, lại sẽ không bởi vì Khí Hải tràn đầy mà bão hòa, không tiếp tục thu nạp thiên địa linh khí nữa. Muốn sáng tạo ra pháp môn tu hành nội đan, có lẽ có thể tham khảo phương pháp Ngưng Đan của dị loại.
"Lúc nội đan hình thành thì linh khiếu mới bắt đầu mở, thành đan trước, nhận thức sau đó mới có, vì vậy ta không thể nào nhớ được nội đan như thế nào hình thành." A Cửu suy nghĩ một chút rồi khắc nói.
Mạc Vấn nhìn thấy A Cửu khắc như thế thì khẽ nhíu mày, dị loại thần trí khởi đầu vốn là hỗn độn đấy, chỉ hành động theo bản năng, theo thời gian sinh sống càng dài, trong cơ thể sẽ tự động tạo ra nội đan, nội đan hình thành thì dị loại mới bắt đầu có thần trí như nhân loại. Cho nên nếu hỏi nội đan là như thế nào hình thành, dị loại căn bản là không thể nào nhớ được, đối với dị loại, tạo ra nội đan là chuyện tự nhiên, giống như con người đến đêm thì ngủ lúc đói thì ăn vậy.
Muốn tham khảo phương pháp tạo ra nội đan của dị loại, thì nhất định phải tìm hiểu xem dị loại so với nhân loại khác nhau như thế nào. Hai loài khác nhau lớn nhất là dị loại thất khiếu không được đầy đủ, thần thức hỗn độn, chúng nó ngưng tụ thành nội đan đã là một loại bản năng, hoặc có thể nói là một loại đền bù tổn thất mà trời cao ban cho chúng. Do bởi vì chúng nó trước khi không có nội đan thì rất đần độn, không cách nào chủ động tu hành, vì vậy trời cao bèn trao cho chúng năng lực ngưng tụ được nội đan. Đối với nhân loại đầu óc hoàn chỉnh, trời cao ngược lại hủy bỏ loại ưu đãi này, muốn nghĩ ngưng kết nội đan thì phải tự mình tìm tòi sáng tạo thôi.
Nội đan dị loại thuộc về vô tình có được, nội đan của nhân loại thuộc về khổ công tìm kiếm, khổ công tìm kiếm so với vô tình có được phải khó khăn hơn nhiều.
Tạm thời không có đầu mối, Mạc Vấn cũng không tiếp tục suy nghĩ nữa, truyền lời nói, "Tại phía Tây nơi giam cầm có một khu vực rộng hơn một trượng, ta đã nhờ Thiên Lôi đánh ra một lỗ thủng để cư trú, phía trên lỗ thủng có phủ tấm ván gỗ, lúc hai ta không trò chuyện, ta sẽ ở nơi đó đả tọa suy nghĩ, nếu phải có việc gì xuống núi, sẽ báo trước cho nàng biết."
Mạc Vấn nói những lời này là vì để cho A Cửu có thể mường tượng ra cuộc sống hằng ngày của hắn, A Cửu biết càng kỹ càng, thì trong lòng sẽ càng yên tâm hơn.
A Cửu thấy chữ liền khắc, "Biết rõ. Từ hôm nay trở đi ta cũng sẽ giúp chàng tìm hiểu, nếu có điều tâm đắc, sẽ báo cho chàng biết."
Hai người đã có ước định, cuối cùng cũng kết thúc quá trình khắc khuôn đúc chữ dài dòng buồn chán, mỗi người riêng phần mình tĩnh tâm nghiên cứu.
Mạc Vấn ổn định lại tinh thần, lại lần nữa suy nghĩ về sự khác nhau giữa người cùng dị loại. Dù cho nội đan của dị loại là trời cao ban tặng, nhưng nhất định cũng cần phải dựa trên những yếu tố sẵn có trong bản thân chúng mới có thể tạo ra nội đan, muốn hiểu thấu đáo xem nội đan dị loại là như thế nào hình thành, trước tiên phải bắt đầu từ sự khác biệt về cơ thể của dị loại.
Dị loại là bao gồm chim, thú, côn trùng, động vật biển các loại, chúng nó đều có thể tự động ngưng kết thành nội đan, vì vậy dị loại khác biệt với nhân loại như thế nào không thể so sánh hạn hẹp ở riêng từng loại, mà phải so sánh từ những yếu tố tổng quát nhất. Dị loại khác biệt với con người ở vô số điểm, nhưng bản chất vẫn là xuất phát từ sự khác biệt về thần trí, dị loại đần độn, nhân loại thanh tỉnh.
Nhờ có trí tuệ thông minh mà con người đã trở thành loài linh trưởng đứng đầu muôn loài, nhưng cái giá lớn phải trả là mất đi bản năng trời sinh, nhân loại làm chuyện gì cũng đều cần dùng lý trí để suy nghĩ kế hoạch, loại hành vi này nhìn như tự nhiên nhưng kì thực sẽ dẫn đến tinh thần phân tán không tập trung, so sánh với dị loại thì chúng không có nhiều tạp niệm như vậy, tạp niệm ít thì khí tức ổn định, khí tức ổn định thì Nguyên Thần cường đại.
Tạp niệm càng nhiều, Nguyên Thần bị đè nén càng nghiêm trọng, dị loại rất ít tạp niệm, vì vậy Nguyên Thần dễ dàng phát triển. Trước đó hắn vẫn nghĩ nội đan trong cơ thể dị loại là do trời cao ban tặng, nhưng chính xác mà nói đó chính là thành tựu trong việc tu luyện Nguyên Thần của chúng.
Nguyên Thần dị loại so sánh với nhân loại thì yếu nhược hơn, nhưng Nguyên Thần dị loại lại có thể làm cho chúng nó ngưng kết nội đan, vậy thì nhân loại Nguyên Thần cũng có thể đạt tới hiệu quả như vậy, việc cần làm bây giờ không phải là vắt óc suy nghĩ xem làm thế nào để Ngưng Đan, mà là phải tận lực loại bỏ tạp niệm, giải phóng Nguyên Thần, chỉ có làm cho Nguyên Thần thoát khỏi sự trói buộc của lý trí, hành động theo trực giác thì mới có thể xuất hiện những kỳ tích phi thường.
Muốn bài trừ tạp niệm, chỉ có một cách duy nhất là đả tọa tĩnh tâm. Các tông phái trong Tam Thanh lại có cách thức đả tọa không giống nhau, Thái Thanh chú trọng tâm, lúc đả tọa hai mắt hơi hé mở, mắt xem mũi, mũi nhìn tâm. Ngọc Thanh chú trọng không, khi đả tọa thường cố gắng thả lỏng, đạt tới cảnh giới vô tâm vô ngã, vạn vật là hư không. Thượng Thanh Tông có pháp môn đả tọa là đặc biệt nhất, tùy tâm sở dục, lúc đả tọa không cấm tạp niệm, có thể tùy ý tưởng tượng bất kỳ điều gì, cho đến khi thần thức mệt mỏi sẽ tự nhiên tiến vào trạng thái tĩnh tâm.
Mạc Vấn đã vượt qua thiên kiếp, đối với cốt lõi của việc đả tọa tự nhiên nắm rõ như lòng bàn tay, sau khi ngồi xếp bằng rất nhanh sẽ trừ đi tạp niệm, tiến vào trạng thái bình thản an tĩnh.
Đả tọa thời gian dài ngắn không giống nhau, lâu là mấy chục năm, ngắn thì một hai canh giờ để giải thoát Nguyên Thần khỏi lý trí. Mạc Vấn rất nhanh liền tiến vào trạng thái xuất thần, trước hết hắn nghĩ đến chính là pháp môn nội đan của dị loại rất khó tham khảo, bởi vì dị loại ngưng kết nội đan thường thường cần mấy trăm năm thậm chí hơn một nghìn năm, mà nhân loại tuổi thọ có hạn, không có khả năng sống lâu như vậy, vì thế mặc dù có đạt đến trạng thái tâm vô tạp niệm cũng không thể nào rập khuôn theo cách của dị loại được.
Sau khi tiến vào trạng thái xuất thần, thần thức lý trí của con người bắt đầu giảm bớt ảnh hưởng, Nguyên Thần mơ hồ xuất hiện. Không có lý trí ước thúc, lúc này ý niệm xuất hiện trong đầu cũng không có bố cục rõ ràng, có đôi khi cảm ngộ cũng không phải là do tĩnh tâm mà có, mà là ngoài ý muốn đạt được, Mạc Vấn lúc này ngoài ý muốn đạt được chính là đã nghĩ thông suốt vì sao trời cao lại muốn hắn đi tìm hiểu pháp môn tu hành nội đan, bởi vì hắn là Thượng Thanh chuẩn đồ, Thượng Thanh có đệ tử dị loại, vì thế pháp môn tu hành của Thượng Thanh tông càng có tính bao quát hơn, Thượng Thanh đệ tử tìm hiểu pháp môn tu hành nội đan sẽ dễ dàng hơn một chút.
Nếu đứng ở góc độ pháp môn tu hành mà nói, pháp môn tu hành nội đan có thể phỏng theo quá trình Ngưng Đan của dị loại, nhưng mà dị loại vốn là thấp hơn nhân loại, người tu hành của nhân loại muốn phỏng theo pháp môn của dị loại, suy cho cùng là phản phác quy chân hay là tự phế mà lùi, điểm này Mạc Vấn không thể xác định, cũng nghĩ không ra đáp án. Trong lòng xuất hiện nghi vẫn, đầu óc lý trí lập tức chiếm cứ ưu thế, lấy phương pháp dùng nhiều năm đã thành thói quen đi suy nghĩ đáp án, nhưng mà vấn đề này lý trí không cách nào giải đáp được, vì vậy rất nhanh Mạc Vấn liền cảm thấy nôn nóng khó chịu, trạng thái bình thản tĩnh tâm lập tức biến mất.
Sau đó Mạc Vấn mở mắt ra, phát hiện A Cửu chính tại trong giam cầm trên khắc chữ, nàng khắc là phép quy tức cùng luyện khí kinh mạch, A Cửu trong lòng cũng không có ý tưởng rõ ràng, viết ra như vậy chỉ là để thuận tiện suy luận tham khảo. Mạc Vấn nhìn thấy những điều về luyện khí kinh mạch cùng huyệt đạo thì lắc đầu, A Cửu lựa chọn phương pháp này chứng tỏ nàng vẫn chưa thoát khỏi lối suy nghĩ cũ, pháp môn tu hành nội đan cùng pháp môn luyện khí bình thường là hoàn toàn khác biệt, cái phía trước là ngưng hư hóa thực, Âm Dương giao hòa, linh khí vô hình từ trong Khí Hải ngưng tụ thành Kim Đan hữu hình. Còn cái sau là ngưng hư tích thực, Âm Dương phân biệt rõ ràng, linh khí ở Khí Hải cơ bản không xuất hiện biến đổi về chất.
Mặc dù phát hiện A Cửu đang suy nghĩ không đúng, nhưng Mạc Vấn cũng không nhắc nàng sửa chữa, chỉ cần A Cửu có việc để làm liền có thể giảm bớt áp lực bị giam cầm.
Vắt óc suy nghĩ không có kết quả, Mạc Vấn cũng không cưỡng ép suy nghĩ, nghiên cứu tìm hiểu không giống như lao động chân tay, lao động có thể nỗ lực chăm chỉ hoàn thành, nhưng nghiên cứu thì không thể, muốn nghiên cứu thì trước hết cần phải tinh thần thoải mái thư thái, càng miễn cưỡng nghiên cứu, tinh thần càng không sáng suốt.
Lúc này ngoài động đang là canh hai, bầu trời quang đãng không mây, ánh trăng treo trên cao. Nhìn lên ánh trăng, Mạc Vấn bất đắc dĩ mỉm cười, mặt trăng cùng mặt trời phân biệt chiếu sáng đêm và ngày, cái gọi là pháp môn tu hành nội đan tu hành giống như muốn khiến mặt trời và mặt trăng đồng thời xuất hiện, hòa làm một thể, độ khó có thể tưởng tượng được.
Lúc này pháp môn tu hành là đem linh khí hấp thụ nhập vào cơ thể, giấu tại Khí Hải, linh khí tính dương ở bên trái, linh khí tính âm ở bên phải, nếu cần dùng đến thì từ Khí Hải dẫn xuất ra, đi qua Đốc Mạch phát ra ngoài. Nhưng pháp môn tu hành nội đan lại là đem Âm Dương hai loại linh khí hoàn toàn xung đột từ trong cơ thể hòa trộn với nhau ngưng kết thành Kim Đan, nhưng Âm Dương hai loại linh khí nếu là gặp nhau thì sẽ ngay lập tức triệt tiêu lẫn nhau, đến cuối cùng chẳng còn lại gì cả. Muốn cho băng với lửa, âm với dương hợp lại làm một, chẳng những cần phải cẩn thận tính toán hai bên nhiều ít mạnh yếu ra sao, mà còn cần đem những thuộc tính gốc của hai loại sửa chữa thay đổi cho phù hợp, làm cho hai người không đến mức vừa gặp mặt liền chém giết, mà phải cùng hỗ trợ lẫn nhau.
Trong đạo kinh có câu "Nhất sinh nhị, nhị sinh tam, tam sanh vạn vật", lúc này đạo nhân tu hành theo pháp môn là Âm Dương nhị khí, do nhị sinh tam, tam sinh vạn vật. Mà pháp môn tu hành nội đan thì lại là sự hợp nhất của hai loại đó, truy tìm về nguồn gốc, ngộ đạo siêu thoát. Muốn sáng tạo ra pháp môn tu hành nội đan, nhất định cần phải triệt để hiểu rõ Âm Dương mới được.
Ngộ đạo không thể nóng lòng cầu nhanh, Mạc Vấn từ từ đi ra khỏi sơn động dạo bước, trong giam cầm nhiệt độ tương đối cao, có vài loại Linh vật đã nảy mầm, do bởi hạt giống linh vật Ngao Chước đưa tặng rất là hỗn tạp, vì vậy thời gian nảy mầm mọc rễ cũng có dài có ngắn.
Nhớ tới Ngao Chước, Mạc Vấn không tự chủ được bắt đầu suy đoán xem Đông Hải Long Tộc vì sao phải vây khốn Ngao Chước, suy đoán thật lâu thủy chung vẫn nghĩ không ra nguyên cớ. Sau đó lại nghĩ tới Lưu Thiếu Khanh cùng Dạ Tiêu Diêu, hai người bọn họ lúc này hẳn là đang công phạt người Hồ, cũng không biết tình hình chiến đấu thế nào. Tuy mới chỉ ở trên núi hai tháng mà Mạc Vấn đã cảm giác mình đã đoạn tuyệt với nhân thế rồi.
A Cửu có việc để làm, tâm tình dần dần cũng chuyển biến tốt lên, nhưng con đường nàng đang đi là sai đấy, trong nghiên cứu sáng tạo nhiều khi không nên quá dựa dẫm vào những chuẩn mực truyền thống.
Lại qua một tháng, một lần nữa lại đến đêm trăng tròn, Mạc Vấn đang nhắm mắt đả tọa thì bỗng nghe được tiếng bước chân, thanh âm từ dưới núi truyền đến, hẳn là có người tới.
Mạc Vấn có cảm giác, nghiêng tai lắng nghe, phát hiện tiếng bước chân của người này rất lạ lẫm, chắc chắn không phải người quen. . .