Rời khỏi khu vực Bích Thủy Đàm, hai người đạp băng đến bờ phía nam, từ bờ phía nam tìm đường xuôi nam.
Hai người đi đến Bích Thủy Đàm là muốn ở lại vài ngày, không nghĩ tới chỗ Thiên Tuế con người không ở được, chỉ có thể sớm trở lại nước Tấn.
Do nước Triệu và nước Tấn luôn thù địch với nhau nên hai bên bờ sông Hoàng Hà không có người sinh sống, mà con đường hai người chọn lại chếch về phía tây bắc, vì vậy đi về phía trước mấy ngày cũng không thấy nhà nào. Sau khi hết lương khô, Mạc Vấn không muốn ăn huyết thực (thịt động vật), lão Ngũ đành phải vào núi tìm một ít khoai lang dại và sinh địa(*) cho hắn lót dạ.
(*)Cây sinh địa là cây thân cỏ, sống nhiều năm, cao 30 – 40cm. Toàn cây có lông. Rễ phình lên thành củ. Lá có lông. Lá mọc tập trung ở gốc, phiến lá hình trứng ngược, gốc thuôn, đầu tròn, mép khía răng cưa tròn, gân lá hình mạng lưới nổi rõ ở mặt dưới.
Khoai lang dại thì đắng, sinh địa thì chát, dù vậy nhưng Mạc Vấn vẫn không muốn ăn thịt thỏ rừng, gà rừng. Tuy Thượng Thanh đạo nhân không bị cấm ăn mặn, nhưng có cả hai loại thì hắn vẫn ưu tiên chọn thức ăn chay.
Sau mấy ngày, cuối cùng hai người cũng thấy được ruộng đồng, đi thêm một chút lại gặp được nông dân. Lão Ngũ nhìn thấy thì quá đỗi vui mừng, nhanh chân chạy tới chỗ người nông dân kia. Mạc Vấn cho rằng hắn muốn tới hỏi đường nên cũng không để ý, ai ngờ lão Ngũ chạy tới gần không hề lên tiếng, vung hiếu bổng lên đánh luôn. Sau một gậy, người nông dân kia phát ra tiếng kêu thảm thiết, không đợi Mạc Vấn mở miệng ngăn cản, gậy thứ hai đã nện xuống, người nông dân kia tưởng rằng gặp phải kẻ xấu chặn đường, vứt túi đồ lại rồi bỏ chạy thục mạng.
Đương nhiên lão Ngũ không phải muốn cướp túi đồ, lập tức đuổi theo ném trả túi đồ cho người nông dân, sau đó chạy về với vẻ mặt đầy hưng phấn, "Lão gia, những lời Đại gia nói đều là sự thật, cây hiếu bổng này rất lợi hại a."
"Hắn chỉ là một nông dân đi đường, cũng không đắc tội với ngươi, ngươi đánh hắn làm gì?" Mạc Vấn bất mãn khiển trách.
"Hắn bất hiếu, ta giáo huấn hắn một chút." Lão Ngũ ngụy biện.
"Ngươi không đánh hắn, thì nào biết hắn bất hiếu?" Mạc Vấn nhíu mày nói. Từ khi có được hiếu bổng, lão Ngũ luôn hoa chân múa tay muốn thử uy lực của nó, mấy ngày kìm nén mới gặp được người ngoài, gã sao có thể bỏ qua cơ hội này.
Lão Ngũ nghe vậy cười hì hì, không trả lời.
Đi về phía trước không lâu lại gặp người đi đường, lão Ngũ quay đầu nhìn Mạc Vấn một cái, Mạc Vấn không thèm để ý tới hắn. Lão Ngũ không nhịn được lại đi đánh người, người bị đánh cũng giống như trước kêu thảm thiết không dứt.
Qua hai lần thử nghiệm, cuối cùng lão Ngũ đã hiểu rõ uy lực của hiếu bổng, gặp người đi đường và hương nhân cũng không tiến lên động thủ nữa.
"Đánh hắn một phát." Mạc Vấn đưa tay về phía trước chỉ vào một người thanh niên có bộ dáng thư sinh nghèo khổ, nói với lão Ngũ.
"Không đánh, không đánh nữa." Lão Ngũ lầm tưởng Mạc Vấn đang nói giỡn.
"Đánh." Mạc Vấn nghiêm mặt nói ra.
Mặc dù lão Ngũ không biết ý Mạc Vấn ra sao, nhưng vẫn đi lên cho thư sinh kia một gậy, thư sinh kia cũng như trước phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Đi thêm vài dặm, Mạc Vấn lại sai lão Ngũ đánh người. Người muốn đánh lần này là một phụ nữ đang cầm gói thuốc bước đi vội vàng.
"Lão gia, nàng là nữ nhân mà." Lão Ngũ không đành lòng ra tay với người phụ nữ quần áo có nhiều mảnh vá kia.
"Đánh." Mạc Vấn âm trầm nói ra.
Lão Ngũ không biết làm sao, nhưng lại không thể không nghe lệnh, đành chạy tới trước cho người phụ nữ kia một gậy. Sau một gậy, người phụ nữ phát ra tiếng kêu thảm thiết giống như heo bị chọc tiết, tiếp đó vừa chửi rủa vừa đuổi đánh lão Ngũ. Lão Ngũ nhanh chóng tránh né, chạy vòng vòng thoát khỏi nàng ta.
Đi thêm không xa, Mạc Vấn lại bảo lão Ngũ đánh người. Người muốn đánh lần này là một bà lão tóc bạc, một tay cắp rổ, một tay dắt cháu.
"Lão gia, tóm lại cậu muốn làm gì, những kẻ vẻ mặt gian giảo cậu không đánh, chỉ ức hiếp người già yếu bệnh tật." Lão Ngũ không cách nào giải thích được.
"Đi đi, đánh đứa bé kia trước, tiếp đó đánh bà lão kia, không cần dùng sức." Vẻ mặt Mạc Vấn khác thường.
Lão Ngũ lầm bầm không muốn tiến lên, đến khi Mạc Vấn trừng mắt mới chạy lên cầm hiếu bổng đánh nhẹ vào đứa bé, đứa bé kia không rõ là gì, quay đầu lại nhìn hắn. Ngay sau đó, Lão Ngũ lại cầm hiếu bổng đánh bà lão kia, bà lão kia quay đầu nhìn hắn một cái, chẳng những không nổi giận mà còn từ trong rổ lấy cơm nắm cho hắn.
"Lão gia, hai người này đều rất có hiếu." Lão Ngũ cầm lấy cơm nắm chạy về.
Đến lúc này, Mạc Vấn mới cảm thấy như trút được gánh nặng, thở ra một hơi thật dài. Sở dĩ lúc trước hắn bảo lão Ngũ đi đánh những người mặt mũi hiền lành kia, là muốn xác định xem trên đời liệu có còn hiếu tử, hiếu nữ không. Lúc này, cuối cùng bản thân hắn tạm thời đã nhận được câu trả lời, trên đời vẫn còn có người hiếu thuận, chỉ có điều người bất hiếu nhiều hơn.
"Số tiền này tặng cho bọn họ." Mạc Vấn nhận cơm nắm từ trong tay lão Ngũ, lấy trong ngực ra một ít bạc vụn đưa cho gã.
Lão Ngũ nhận lấy, chạy lên tặng cho bà lão kia, bà lão kia từ chối không nhận nên lão Ngũ bỏ luôn bạc vào rổ rồi xoay người chạy về.
"Đánh ta." Mạc Vấn nói với lão Ngũ.
Lần này lão Ngũ không chút do dự, cầm hiểu bổng lên đánh vào cánh tay Mạc Vấn. Mạc Vấn không cảm thấy đau đớn, trong lòng mới yên tâm.
"Lão gia, không đúng, hiếu bổng này chỉ có thể kiểm tra người nào hiếu thuận, người nào bất hiếu, không thể kiểm tra được hắn có phải là người tốt hay không." Lão Ngũ đảo mắt, động não suy nghĩ.
"Lời này có lý, hiếu tử chỉ là có đủ hiếu đạo, không thể biết được có phải là người tốt hay không. Nhưng ngày sau nếu như gặp hiếu tử phạm sai lầm, có thể lưu lại cho hắn một con đường sống, không nên đuổi tận giết tuyệt." Mạc Vấn gật đầu nói.
"Đã hiểu." Lão Ngũ gật đầu lên tiếng.
"Cây hiểu bổng này vô cùng thần kỳ, may mắn có được, nhất định không để bị mất hoặc làm hỏng." Mạc Vấn căn dặn.
"Lão gia, nếu không thì cậu cầm đi." Lão Ngũ cầm hiếu bổng đưa cho Mạc Vấn.
"Ngươi mang theo bên người càng có chỗ dùng, chỉ cần không tùy tiện đánh người là được." Mạc Vấn xua tay nói ra.
Lão Ngũ nghe vậy gật đầu đồng ý, nhét hiếu bổng kia vào túi, vốn hiếu bổng không dài, bỏ vào túi đồ chỉ thò ra chỗ tay cầm, như vậy sẽ không vô tình làm bị thương người đi đường.
"Lão gia, bây giờ chúng ta đi đâu?" Lão Ngũ hỏi.
"Tùy ngộ nhi an(*)." Mạc Vấn thuận miệng nói ra. Lần này xuôi nam, mặc dù hai người có mục đích rõ ràng nhưng lại không có nơi đi chính xác.
(*) Tùy ngộ nhi an: thành ngữ Trung Quốc, có nghĩa là thuận theo hoàn cảnh mà thích nghi.
Bởi vì lúc xuôi nam không đi theo đường cũ nên những manh mối ghi chép lúc trước không sử dụng được, được cái trong thời loạn yêu vật trà trộn trong nhân gian cũng không ít. Xẩm tối ngày tiếp theo, đứng từ bên ngoài trấn, Mạc Vấn đã cảm giác được sự tồn tại của yêu vật.
Trải qua tu luyện pháp thuật nên đạo nhân có được cảm giác sắc bén hơn người thường, loại cảm giác nhạy bén này có thể phát giác được xung quanh có yêu vật, âm vật hay không. Tu vi càng cao thì phạm vi cảm giác càng rộng, phạm vi cảm giác của tu vi Hoàng khí cực kỳ có hạn, Lam khí rộng hơn rất nhiều. Triệu chân nhân đã từng nói: “Hoàng phù chi khí động mười bước, Hồng phù chi khí động một dặm, Lam phù chi khí động mười dặm, Tử phù chi khí động một trăm dặm”. Phạm vi cảm giác linh khí và phạm vi tụ khí viết phù chú của đạo nhân là giống nhau, nói cách khác lúc này hắn có thể phát giác sự tồn tại của yêu vật trong phạm vi mười dặm, sau đó có thể căn cứ vào sự dẫn dắt của cảm giác tìm xem yêu vật đang ẩn nấp ở chỗ nào.
"Trong trấn có yêu khí." Mạc Vấn đứng ở bên ngoài nhắm mắt cảm giác. Người đời đều tưởng cái gọi là yêu khí là bị đạo nhân nhìn thấy, thực ra không phải vậy, yêu khí đều là do đạo nhân cảm giác được.
"Hay quá, là yêu quái gì vậy?" Vẻ mặt lão Ngũ đầy hưng phấn.
"Khoảng cách quá xa, không thể biết được, gần hơn một chút xem sao." Mạc Vấn mở mắt đi về phía thôn trấn trước mắt.
Đây là một thôn trấn cực kỳ bình thường, phía tây bắc có núi, xung quanh có nhiều đồng ruộng, trong trấn có hơn ngàn hộ gia đình, không tính là nhiều nhưng cũng không ít.
Lúc này trời gần tối, là thời điểm nhóm lửa nấu cơm, trong trấn toàn là khói bếp. Đã qua nhiều ngày, Mạc Vấn chưa được ăn cơm nước đàng hoàng, chợt ngửi thấy mùi thơm của gạo làm hắn đói bụng.
"Lão gia, yêu quái ở trong quán cơm à?" Lão Ngũ thấy Mạc Vấn đi tới bên ngoài một nhà trọ thì dừng lại nên mở miệng hỏi.
"Không phải, trước tiên ăn chút gì đã." Mạc Vấn cất bước vào nhà trọ. Lúc trước hắn định theo cảm giác trong lòng tiến đến nơi yêu vật ẩn náu, kết quả lại ngửi thấy mùi cơm chín mà đi tới nhà trọ.
"Hai vị đạo trưởng muốn ăn cơm hay ở trọ?" Tiểu nhị vẻ mặt tươi cười đon đả chạy ra. Mặc dù người Tấn ghét đạo sĩ nhưng lại không ghét khách hàng có tiền.
"Chuẩn bị cho chúng ta một gian thượng phòng thanh tịnh, làm ba món chay một món mặn đặt lên cái bàn lớn này. Chúng ta ra ngoài một chuyến, sẽ rất nhanh quay lại." Mạc Vấn lấy tiền từ trong ngực đưa cho tiểu nhị, quay người đi ra ngoài.
"Lão gia, ăn cơm xong hẵng đi." Lão Ngũ cũng hơi đói bụng, dã vị(*) không có muối ăn không ngon.
(*) Dã vị: Món ăn bằng thịt chim muông, thú rừng.
"Đi thôi, trở về rồi ăn." Mạc Vấn cất bước ra khỏi nhà trọ.
"Nó không chạy mất đâu mà..." Lão Ngũ lưng đeo túi đồ ở phía sau lầm bầm.
"Trước tiên, chúng ta tìm đến chỗ yêu vật kia, sau đó trở về thăm dò tin tức từ tiểu nhị này. Nếu như chúng ta ăn cơm xong rồi mới đi, lúc ấy trời đã tối, người nước Tấn không ưa đạo sĩ, đến lúc đó chúng ta đi đâu để hỏi thăm tin tức?" Mạc Vấn mở miệng nói ra.
Lão Ngũ nghe vậy đầu tiên sững sờ, sau đó hiểu ý gật đầu liên tục, "Vẫn là lão gia tính toán chu toàn."
Ra khỏi nhà trọ, Mạc Vấn xuôi theo con đường về phía nam. Sau ba lần rẽ, hai lần vòng, hai người đến trước cửa một tòa trạch viện. Diện tích tòa trạch viện này ước chừng năm mẫu, quả thực không nhỏ, tường cao tám xích, cửa ra vào có đặt hai con hổ đá, trên cửa quét sơn đỏ, trên biển có chữ vàng ghi là "Thẩm phủ". Mạc Vấn nhíu mày, đứng yên một lúc, tiếp đó trở về đường cũ.
"Lão gia, yêu quái ở trong tòa nhà đó?" Lão Ngũ hỏi.
"Đúng, nguyên thần xuất khiếu, chiếm đoạt thân thể." Mạc Vấn gật đầu, nói.
"Là yêu quái gì?" Lão phấn khởi, hỏi tới.
"Đó là một con chồn bình thường." Mạc Vấn thuận miệng nói ra.
Lão Ngũ nghe vậy thì không truy hỏi nữa, mà xắn tay áo lên muốn thử xem sao.
Cả đi cả về hai người cũng không dùng hết bao nhiêu thời gian. Khi trở lại nhà trọ thì cơm rau vừa đúng lúc mang ra hết, hai người rất đói bụng nên ngồi xuống ăn luôn.
"Lão gia, sao cậu không nghe ngóng tin tức từ tiểu nhị?" Lão Ngũ nghi hoặc hỏi. Tiểu nhị bưng cơm đi tới đi lui đã mấy lần nhưng Mạc Vấn không hề giữ hắn lại.
"Khỏi cần nghe ngóng, tòa trạch viện kia là lớn nhất ở đây, lại là nhà quyền quý, nhất định nơi đây là phủ đệ của quan gia." Mạc Vấn buông đũa xuống, bưng trà súc miệng.
"Tốt lắm, ta cũng ăn no rồi, lão gia, chúng ta đi thôi." Lão Ngũ vội vàng ăn xong, đứng dậy.
"Việc này hơi khó giải quyết, đêm nay tạm thời không đi vội." Mạc Vấn lắc đầu nói ra.
"Vì sao?" Lão Ngũ không hiểu, hỏi.
"Trở về phòng rồi nói." Mạc Vấn đứng dậy rời ghế, đi lên lầu, lão Ngũ chỉnh đốn túi đồ rồi đi theo phía sau.
"Yêu vật kia rất bình thường, không khó đối phó, nhưng nó nhập vào người một ông lão dương khí ủ rũ, ông lão kia ở tại phía tây chính phòng, là phụ thân của chủ nhà. Bên ngoài tòa trạch viện có treo sáu cái đèn lồng, mà trong nội viện lại không có mùi thuốc, bởi vậy đủ thấy chủ nhà cũng không hề biết phụ thân hắn bị yêu vật nhập vào. Chúng ta mạo muội đi đến, làm sao nói rõ được mục đích với hắn?" Mạc Vấn lắc đầu, nói ra.
"Cũng đúng, nếu như nói với hắn cha hắn là yêu quái, nhất định hắn sẽ đuổi chúng ta đi." Lão Ngũ gật đầu liên tục.
Mạc Vấn lắc đầu, cười gượng. Lão Ngũ nghĩ rất đơn giản, mạo muội tới cửa làm nhục phụ thân, đuổi ra còn tính là nhẹ, không khéo còn bị bắt vào đại lao.
"Lão gia, bây giờ tính sao?" Lão Ngũ thỉnh cầu Mạc Vấn tính toán.
Mạc Vấn lấy tay vỗ trán. "Để ta suy nghĩ đã..."