Trên đường Xuôi nam Mạc Vấn vẫn nghĩ mãi, chuyện này đến tột cùng là trùng hợp, hay là do có người cướp đi Cửu Long đỉnh cố ý hãm hại hắn.
Trùng hợp khả năng rất cao, bởi vì hiện giờ đạo nhân luyện đan đã trở thành phong trào rộng rãi, Cửu Long đỉnh lại là Thần Khí luyện đan, ai có Cửu Long đỉnh liền có thể dung luyện đan dược, nhanh chóng tăng tiến tu vi. Một món Thần Khí như vậy ai nhìn thấy cũng sẽ muốn chiếm làm của riêng. Nhưng chuyện này có một điểm khả nghi, đó là Tuyệt Tình Tử chết bởi một cây đao, Đạo gia xem đao là loại binh khí hung ác mang điềm xấu, còn kiếm là vua của binh khí, nên đạo sĩ hay dùng kiếm mà rất ít khi dùng đao, vì sao người giết chết Tuyệt Tình Tử không dùng vũ khí nào khác mà lại dùng đao?
Nếu nói là có người cướp đi Cửu Long đỉnh nhằm vu hại hắn, khả năng này cũng có thể, lúc trước hắn đến Cưu thành là biên giới giáp ranh giữa nhiều nước, người nhiều tai mắt nhiều, tin tức lộ ra rất nhanh, có người nghe tin tìm tới, sát hại Tuyệt Tình Tử cướp đoạt Cửu Long đỉnh, vì để tránh gặp phải Ngọc Thanh phái đuổi giết nên cố ý để lại đầu mối đem hiềm nghi đổ hết lên người hắn, điều này nghe cũng có vẻ hợp lý.
Cân nhắc hồi lâu, Mạc Vấn vẫn là nghiêng về khả năng sau, cảm giác có người cố ý hại hắn. Hắn dám chắc như vậy hay là vì chi tiết binh khí, đạo nhân dùng đao thật sự là quá ít, không thể nào có chuyện Tuyệt Tình Tử trùng hợp đụng phải như vậy.
Nguyên do thì hẳn là Tuyệt Tình Tử nhất thời nổi lòng tham, muốn độc chiếm Cửu Long đỉnh, vì vậy lấy nước gạo mài mực, mời người khác viết thay y bức thư kia, sau đó giết người diệt khẩu, phóng hỏa thiêu hủy quán rượu, đúng thời điểm y rời khỏi Cưu thành muốn ra bắc cao chạy xa bay, thì kẻ giết người chạy tới, chặn y ở thành bắc rồi ra tay giết chết.
Tuyệt Tình Tử là Tử khí cao thủ, đối phương chỉ dùng hai đao đã có thể lấy được mạng y. Nếu là người bình thường cải trang đánh lén, dù cho một kích đầu có thành công thì Tuyệt Tình Tử chắc chắn sẽ có phòng bị, hung thủ sẽ không thể có cơ hội chém thêm phát thứ hai, cho nên có thể suy ra giết chết Tuyệt Tình Tử người cũng phải là một cao thủ đã vượt qua Thiên Kiếp, có thể cùng Tuyệt Tình Tử chính diện đối địch.
Ngoài ra ngày đó hắn là đem Cửu Long đỉnh giao cho Tuyệt Tình Tử vào buổi trưa đấy, Tuyệt Tình Tử đến ngày hôm sau mới gặp nạn, nếu như hung thủ vốn đã ở ngay tại Cưu thành, thì hoàn toàn không cần phải đợi đến ngày hôm sau mới động thủ giết chết Tuyệt Tình Tử, cùng ngày giết chết y sẽ giá họa cho hắn tốt hơn nhiều. Như vậy có thể thấy người này là sau khi nhận được tin tức mới từ nơi khác chạy tới.
Cưu thành là một tòa thành giao thương vùng biên ải, ắt phải có gián điệp của các quốc gia đang nằm vùng tại đây, gián điệp sau khi nghe được tin thì thông qua Hải Đông Thanh lập tức có thể đem tin tức rất nhanh truyền về kinh đô. Trong thời gian một ngày Hải Đông Thanh có thể bay đến bất kỳ quốc gia nào ở Cửu Châu, nhưng đạo nhân Tử khí lại không thể phi hành nhanh chóng được như vậy, cho nên nước Tấn cùng nước Yên cách đây khá xa có thể loại trừ, bởi vì bọn họ dù có nhận được tin tức cũng sẽ không kịp chạy tới. Nước Đại cũng có thể loại bỏ, nước Đại lúc này là nơi nghèo khó vùng sâu vùng xa, khu vực biên giới hầu như không có đạo sĩ.
Trừ ba quốc gia này ra, cũng chỉ còn lại có nước Lương cùng nước Triệu, nước Lương ở phía Tây Bắc, cách Cưu thành ở phía chính Bắc có hơn một nghìn dặm, mà nước Triệu còn gần hơn, Cưu thành vốn chính là thành trì của nước Triệu, như vậy có thể đoán được kẻ giết người đến từ nước Triệu hoặc là nước Lương.
Xác định rõ điểm này, cũng chỉ còn lại một nghi vấn sau chót, đó chính là người này biết hắn đang sử dụng một cây Hắc đao. Đầu tiên Mạc Vấn nghĩ tới Lưu Thiếu Khanh, nhưng ngay sau đó liền tự bác bỏ ý nghĩ này, Lưu Thiếu Khanh hiện tại chắc hẳn đã đạt đến tu vi Tử khí, kia pháp thuật ẩn thân đã đạt đến mức “lô hỏa thuần thanh”, gã muốn giết chết Tuyệt Tình Tử căn bản không cần đến hai đao.
Loại bỏ Lưu Thiếu Khanh hay hiềm khích với mình, cũng chỉ còn lại đám người ở nước Triệu, năm đó hắn vì tranh đoạt chức Hộ Quốc Chân Nhân mà đã đắc tội rất nhiều người hai giới Phật Đạo, những người này đã từng ở trong hoàng cung tận mắt thấy hắn rút đao, biết được lai lịch của hắn, lại cũng hận hắn tận xương tủy, hoàn toàn có động cơ giá họa hắn.
Nghĩ thông suốt điểm này, Mạc Vấn thầm kêu tệ hại, lúc này hắn và đám người Xích Dương Tử đang ở ngay tại biên giới nước Triệu, nếu hung thủ thực sự nhìn thấy đám người Xích Dương Tử ra bắc, ắt sẽ nghĩ đủ mọi cách nhắc nhở bọn họ, đám người Xích Dương Tử nếu được nhắc nhở sẽ ngay lập tức quay đầu đuổi theo hắn.
Hung thủ nếu thấy đám người Xích Dương Tử ra bắc, nhất định sẽ nghĩ cách hỏi thăm nguyên nhân Ngọc Thanh phái không trách tội hắn, nếu như biết nguyên do là vì binh khí, y chỉ cần nói đúng một câu là sẽ khiến đám người Xích Dương Tử quay đầu đuổi giết Mạc Vấn. Hiện tại hẳn là hung thủ đang nghĩ cách tiếp cận Ngọc Thanh phái hỏi thăm tin tức, quá trình này chắc cũng chỉ mất một khắc đồng hồ, nhưng mà đòi hỏi phải làm thật tự nhiên lưu loát, không thể để cho người phe Ngọc Thanh nghi ngờ, ít nhất cũng cần một đến hai ngày.
Trong một hai ngày đó, hắn phải phi hành thật nhanh, cùng đám người Ngọc Thanh kéo giãn khoảng cách nhiều nhất có thể.
Quyết định xong xuôi, Mạc Vấn lập tức bắt đầu gia tăng tốc độ, lúc đám người Ngọc Thanh rời đi hắn đã để ý qua thân pháp của họ, Xích Dương Tử mặc dù đạo hạnh khá thâm hậu, nhưng thân pháp cũng chỉ bình thường, những người khác chắc cũng sẽ không nhanh hơn lão, nhưng Triệu Linh Phi thân pháp rất tốt, nếu bị nàng ta truy đuổi sẽ rất khó cắt đuôi.
Dọc đường xuôi nam, Mạc Vấn vận linh khí đến cực hạn, liều mạng phi hành, nếu bây giờ đối phương mới nhận được tin tức quay lại đuổi theo thì đôi bên cũng đã cách nhau hai ba nghìn dặm rồi, thế nhưng khoảng cách ấy vẫn là không đủ, bởi hắn còn muốn đi trước nhiều chỗ giam cầm để kiểm tra nữa, đường đi lại theo hình chữ Chi (hình zic zắc), đối phương nếu như thẳng đường xuôi nam thì khoảng cách sẽ nhanh chóng bị thu hẹp.
Đi nhanh một đêm, Mạc Vấn chạy đến nơi giam cầm tiếp theo là một cái vực, nằm ở núi Quý Đình Sơn, chu vi khoảng trăm trượng, sâu không thấy đáy.
Tới nơi, Mạc Vấn lập tức tung người nhảy xuống, nhanh chóng lao xuống đáy.
Càng xuống sâu đi ánh sáng càng ít, Mạc Vấn nhắm mắt hồi lâu để thích nghi với bóng tối, lát sau rốt cuộc cũng chạm đến màn bình chướng của nơi giam cầm, lăng không đứng trên bình chướng cúi đầu xuống ngắm, phía dưới hai trượng chính là đáy vực, dưới đáy có không ít nước đọng, lơ lửng trên mặt nước là lá rụng, cũng may nước đọng không sâu, lá rụng không nhiều, có thể thấy rõ ràng trong nước những bộ hài cốt trắng xóa.
Nơi giam cầm có nước đọng cùng lá rụng, chứng tỏ những vật không có sự sống đều có thể tiến vào trong bình chướng, nhìn bề ngoài cứ nghĩ giam cầm là hình thức nhân đạo, kì thực giam cầm thế này là vô cùng ác độc, bởi vì từ dưới này nhìn lên, bầu trời bên ngoài chỉ bé bằng hạt táo, thân ở nơi này, mọi lúc đều phải chịu một áp lực vô hình, loại áp lực này có thể biến một dị loại thần trí bình thường trong nháy mắt trở thành người điên.
Chắc chắn A Cửu không ở chỗ này, Mạc Vấn đạp lên bức bình chướng, mượn lực nhanh chóng bay lên, ra khỏi cái vực, trở ra mặt đất hít một hơi thật sâu, khí trời trong lành bao la, hít thở thật sảng khoái.
Loại được một nơi, Mạc Vấn lập tức bay đến nơi khác, kiểu giam cầm trừng phạt dị loại thế này quá mức tàn độc, phạm sai lầm thì chịu phạt không có gì sai, nhưng không thể dùng cách trừng phạt này được, những nơi hắn vừa đi qua có thể dùng từ “vô nhân đạo” để hình dung. Lúc bay Mạc Vấn âm thầm suy nghĩ, nếu một ngày kia có thể đắc đạo phi thăng, nắm giữ quyền lực, nhất định phải đem những nơi giam cầm này toàn bộ phá hủy.
Ra khỏi Quý Đình sơn đã là buổi sáng giờ Thìn, Mạc Vấn đi về phía đông thêm một canh giờ, tới nơi đông người liền thay đổi phương hướng, thẳng tiến hướng nam. Tới chỗ không người khác mới lại tiếp tục đi về hướng đông. Hành động này là có thâm ý, không thể để đám người Ngọc Thanh phái nắm được lộ trình đường đi của hắn, nếu không bọn họ sẽ men theo tuyến đường đi, nhìn thấy những nơi giam cầm kia sẽ nổi lên nghi ngờ, vạn nhất họ phát hiện ra đầu mối thì ngay lập tức sẽ đoán được hắn đang làm gì, đến lúc đó bọn họ liền có thể tùy ý lựa chọn một nơi giam cầm, mai phục chờ đợi.
Phải để cho Ngọc Thanh phái biết hắn một mực di chuyển về một hướng, chỉ có như vậy, Ngọc Thanh phái mới sẽ theo hắn xuôi nam. Nếu như hoàn toàn giấu kín hành tung, đạo nhân Ngọc Thanh phái mất đi đầu mối sẽ lại tìm phương pháp khác truy tìm hắn, đến lúc đó rất có thể sẽ xuất hiện biến cố không lường trước được.
Vừa chạy trốn đồng thời vẫn phải bảo đảm rằng người của Ngọc Thanh phái có thể hỏi thăm được hành tung của hắn, từ đầu đến cuối dắt mũi đối phương, không để cho đối phương đuổi kịp được mình.
Muốn làm được như vậy là vô cùng khó khăn, nhưng mà khó mấy đi chăng nữa cũng phải làm. Hiện tại hắn đang phi hành rất nhanh, đối phương ắt sẽ hoài nghi có phải hắn chột dạ nên cố ý đi nhanh để trốn không, nhưng chỉ cần đối phương không đuổi kịp hắn thì việc hắn đi nhanh sẽ có rất nhiều cách giải thích hợp lý, đối phương không thể vì thế mà gán tội cho hắn được. Thế nhưng một khi đối phương đã đuổi theo mà hắn vẫn tiếp tục chạy thì chẳng khác nào tự nhận tội là mình giết người, đối phương có thể chọn lựa bất kỳ phương pháp nào ngăn cản hắn, thậm chí là giết chết.
Liên tiếp mấy ngày, Mạc Vấn một mực đi theo hình chữ Chi xuôi nam, do phải đi quanh co giả vờ suốt ngày, trong lòng Mạc Vần ngày càng nóng vội, nếu hắn tính toán thời gian và khoảng cách chuẩn xác, thì người của Ngọc Thanh phái lúc này đã cách hắn không còn xa.
Đúng như dự đoán, hai ngày sau Mạc Vấn phát hiện bóng người Triệu Linh Phi, thật may Triệu Linh Phi lại không phát hiện ra hắn.
Triệu Linh Phi đuổi theo nhưng thật ra lại là chuyện tốt, cái này chứng tỏ người của Ngọc Thanh phái đang đi theo hắn xuôi nam, Triệu Linh Phi thân pháp trong Ngọc Thanh phái hẳn là đứng đầu, nàng một mình bay tới, cho thấy truy binh Ngọc Thanh phái vẫn chưa đuổi kịp.
Ta ở chỗ tối họ ở chỗ sáng, muốn né tránh cũng không hề khó khăn, lại tìm thêm hai nơi giam cầm khác, A Cửu đều không ở trong đó.
Tới ngày mười ba tháng giêng, Mạc Vấn phát hiện đại bộ phận Ngọc Thanh phái đã đuổi theo sau, Ngọc Thanh phái không chỉ có mỗi sáu vị đạo nhân Tử khí kia, cơ hồ cứ cách vài chục dặm là có thể thấy một người, ít nhất cũng có hơn mười người.
Thấy truy binh đến, Mạc Vấn chỉ có thể tạm thời ẩn núp, đợi khi truy binh đi qua mới đi tìm một nơi giam cầm khác tên là Kinh cốc, nơi này bên ngoài có một bức tường thành cây gai, hắn dễ dàng lăng không đạp lên đám cây bay vào bên trong, lại một lần nữa phải thất vọng, nơi này cũng không có A Cửu.
Lúc này chỉ còn cách Hoài An chưa đến hai trăm dặm, Mạc Vấn có ý định trước hết đi đến hội quân cùng lão Ngũ, nhưng đám người Ngọc Thanh phái lúc này hẳn cũng đang ở Hoài An, tùy tiện đến đó rất có thể sẽ chạm trán họ.
Hắn cẩn thận đi vòng bên ngoài thành Hoài An âm thầm quan sát, đạo nhân Ngọc Thanh phái cũng không hề rời khỏi Hoài An xuôi nam, chắc họ ở trong thành đã nghe được tin tức của hắn, nếu hỏi thăm không có kết quả thì họ sẽ dừng lại ở Hoài An tìm kiếm. Ở Hoài An thời gian dừng lại càng dài, đối với hắn lại càng bất lợi.
Kiên nhẫn chờ đến khi màn đêm buông xuống, Mạc Vấn đi vòng qua cửa Nam thành Hoài An, từ trên một đỉnh núi cách thành hai mười dặm đốt lửa. Trong bóng tối ánh lửa rất rõ ràng, Mạc Vấn đốt lửa xong từ đỉnh núi tìm một nơi ẩn núp nhìn về thành Hoài An ở xa xa. Dựa theo tính tình của lão Ngũ, lão Ngũ nhất định sẽ bay đến nơi này chờ hắn trước thời hạn, lúc này hẳn là đang ở ngay tại trong thành, vào ban ngày có nhiều đạo nhân đi dò la tin tức của hắn như vậy, lão Ngũ không thể không biết.
Sau khi ngọn lửa bùng lên, trong thành xuất hiện rất nhiều đạo nhân, từ trên nóc nhà mái hiên liên tục mượn lực bay về ba hướng Đông, Tây, Bắc nháo nhác tìm kiếm, nhưng duy chỉ có chỗ đống lửa là không ai lui tới.
Những đạo nhân Ngọc Thanh kia đều là người thông minh, trông thấy phía nam có lửa cháy, đầu tiên họ nghĩ tới chính là kế “Điệu hổ ly sơn”, cho nên bọn họ đều bỏ qua tìm hướng khác. Lão Ngũ không thông minh như thế, gã thấy ngọn núi phía nam có lửa cháy, đầu tiên nghĩ tới chính là lão gia đang gọi. Lửa đốt lên không lâu, một con dơi khổng lồ từ trong thành nhanh chóng xòe cánh bay về phía nam, chốc lát sau đã tới đỉnh núi nơi lửa cháy.
Mạc Vấn đợi lão Ngũ bay tới, lập tức bay lên hạ xuống lưng dơi, nằm sát vào người nó nhanh chóng hạ lệnh, "Hướng Đông Nam, đi. . ."