Mục lục
Tử Dương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Vô Lượng Thiên Tôn, Thiên Khu Tử bái kiến đạo hữu." Mạc Vấn đuổi theo đạo nhân đang đi phía trước, chắp tay mở lời. Người này sau lưng mang kiếm gỗ đào, tay trái cầm túi vải bố màu vàng, tay phải cầm một túi đựng gạo, bên trong chỉ còn non nửa túi.

"Mộc Thanh Tử đáp lễ." Đạo nhân trung niên vì hai tay đều bận nên chỉ có thể gật đầu đáp lễ.

"Đạo hữu vừa làm tiếu trở về?" Mạc Vấn hỏi.

Mộc Thanh Tử giơ tay trái lên nhìn thoáng qua bọc vải bố màu vàng của mình có chứa các loại pháp khí, rồi mở miệng cười đáp. "Đúng vậy, tiểu huynh đệ có con mắt thật tinh tường."

"Bần đạo là từ phía Bắc đi tới, ta với đạo hữu cùng đường, có thể cho phép đồng hành chứ?" Mạc Vấn lại lần nữa chắp tay.

"Tam Thanh tọa hạ đều là người nhà, đồng hành có gì mà không thể, tiểu huynh đệ muốn đi về đâu?" Thanh Mộc đạo nhân gật đầu sau đó cất bước đi về phía trước.

" Nam quận ở Kinh Châu." Mạc Vấn cất bước sánh vai cùng Thanh Mộc Tử, lão Ngũ đi theo phía sau.

"Khoảng cách từ nơi này đến Kinh Châu rất xa, tiểu huynh đệ vất vả ngàn dặm tới nơi xa xôi đó vì chuyện gì?" Thanh Mộc đạo nhân hỏi.

"Nhận ủy thác của bằng hữu lúc lâm chung, đưa hài cốt của hắn trở về cố hương." Mạc Vấn trả lời.

"Còn trẻ tuổi mà trọng tình trọng nghĩa như vậy, quả thực hiếm có." Thanh Mộc đạo nhân mở miệng khen ngợi.

Mạc Vấn khiêm tốn xua tay, nói vào vấn đề chính, “Bần đạo trên đường từ Bắc xuôi Nam đã chứng kiến hết thảy, rất đỗi kinh ngạc, dường như môn nhân Tam Thanh ta ở nước Tấn không được đối xử trọng hậu, đạo hữu là đạo nhân ở nơi này, chắc hẳn biết rõ nguyên nhân trong đó”.

Thanh Mộc đạo nhân nghe vậy quay đầu nhìn Mạc Vấn, rồi lắc đầu cười khổ. “Tiểu huynh đệ còn trẻ, chắc là thời gian nhập môn chưa lâu, hơn nữa cũng không phải là người nơi đây, vì vậy mới không rõ nguyên nhân. Thực ra môn nhân Tam Thanh bị người Tấn thờ ơ đã từ lâu lắm rồi”.

"Làm sao lại có chuyện đó?" Mạc Vấn truy vấn.

"Việc này cũng không phải chỉ có một nguyên nhân gây ra, mà là nhiều nguyên nhân tích tụ lại, sợ rằng thời gian một chén trà cũng không thể nói hết." Thanh Mộc đạo nhân lắc đầu nói.

"Nơi cắm cờ phía trước chắc là quán rượu, bần đạo trên người còn chút ngân lượng, muốn mời đạo hữu uống vài chén, đạo hữu xin đừng từ chối." Mạc Vấn đưa tay về phía trước mở miệng mời.

"Tiểu huynh đệ đã thành tâm có lời mời thì bần đạo đành mặt dày đồng ý." Thanh Mộc đạo nhân gật đầu cảm tạ.

Chỉ chốc lát hai người đã đến được quán rượu cạnh đường, lúc này trời lạnh nên người qua đường không nhiều lắm, cộng thêm bây giờ mới buổi sáng giờ Thìn, vì vậy trong tiệm không có nhiều khách. Ba người vào quán chọn lấy một chỗ bên cạnh lò sưởi rồi ngồi xuống. Mạc Vấn chọn rượu và thức ăn, cùng đạo nhân kia ăn uống.

"Tiểu huynh đệ, hắn là gì của ngươi?" Thanh Mộc đạo nhân nhìn Lão Ngũ đang ăn mì ở bàn bên cạnh.

"Vốn là người làm trong nhà, lúc bần đạo gặp nạn đã cứu tính mạng của ta, một lòng đi theo cực kỳ trung thành. Vì vậy bần đạo luôn luôn coi hắn như huynh đệ trong nhà."

Mạc Vấn mở miệng nói rõ.

"Đã là như thế thì hãy gọi hắn tới ngồi cùng bàn." Thanh Mộc đạo nhân thấy Mạc Vấn gọi rượu và thức ăn không ít nên có chút áy náy.

"Thôi cứ kệ hắn đi." Mạc Vấn lắc đầu nói ra, đây là thói quen nhiều năm dưỡng thành, rất khó thay đổi trong một sớm một chiều. Tiệc rượu thuộc vào trường hợp trang trọng chính thức, lão Ngũ luôn cho rằng không nên ngồi cùng bàn với hắn.

Sau đó hai người rót rượu đối ẩm, Thanh Mộc đạo nhân tuy là thời gian nhập đạo đã lâu, cử chỉ có chừng mực nhưng Mạc Vấn vẫn có thể nhìn ra một chút dấu hiệu cho thấy hắn đói bụng. Mắt thấy không sai liền một mực ân cần mời rượu cơm, không có nóng lòng thúc hắn trò chuyện.

Rượu vào lời ra, Thanh Mộc đạo nhân cũng không ngoại lệ, sau ba lượt rượu lão bắt đầu nói nhiều hơn hẳn, "Tiểu huynh đệ, ngươi cũng biết Tần Thủy Hoàng chứ?"

"Đương nhiên là biết, đạo hữu hỏi hắn làm gì?" Mạc Vấn gật đầu trả lời.

"Muốn nói đệ tử Đạo môn ta vì sao bị người đời không ưa thì phải bắt đầu nói từ hắn. Hoàng đế Tần Thủy Hoàng sùng bái phương sĩ (những người cầu tiên học đạo), thời đó phương sĩ đại khái giống như đạo nhân ngày nay. Tần Thủy Hoàng bản tính tàn bạo, chinh phạt các quốc gia, sát nghiệp sâu nặng, sau khi thống nhất thiên hạ lại vọng tưởng trường sinh. Một đám phương sĩ bất lương biết tiếng mà đến, uốn ba tấc lưỡi trắng trợn lừa gạt hắn. Tần Thủy Hoàng một lòng truy cầu trường sinh nên nghe phương sĩ nói như vậy thì tin sái cổ, dùng tất cả mọi phương pháp tìm kiếm linh dược bất tử. Nhưng đáng tiếc cuối cùng vẫn trắng tay, khó thoát khỏi cái chết. Kể từ lúc đó, danh tiếng Đạo gia bị tổn hại." Thanh Mộc đạo nhân nói đến chỗ này lại bưng chén lên uống.

Mạc Vấn nghe vậy chậm rãi gật đầu, sự tình Thanh Mộc đạo nhân vừa nói hắn cũng từng được nghe thầy đồ nói qua, chỉ là thầy đồ tính cách trung dung (ung dung trung lập - một chủ trương của Nho gia), không muốn đả kích bậc đế vương thời cổ nên đối với việc này chỉ là nói qua, cũng không kỹ càng.

“Thời Tần cách đây đã rất lâu, không nói về nó nữa. Thời Hán, Hán Vũ Đế chắc người cũng biết, vị quân chủ đã mở ra chế độ sát cử**, ban ra Thôi ân lệnh**, mở ra con đường tơ lụa, đánh bại Hung Nô, có thể nói là một đời hiền quân ( quân vương tài đức). Tuy nhiên hắn và Tần Thủy Hoàng cũng phạm phải cùng một sai lầm, đó là hắn cũng mưu toan trường sinh. Ta và ngươi đều là đạo nhân, đều biết mặc dù học được bí pháp của Đạo môn nhưng muốn cầu trường sinh cũng khó như hái sao trên trời. Hắn không thông hiểu phương pháp luyện khí, một hoàng đế thế tục làm sao có thể đạt được trường sinh. Nhưng hắn bị quyền thế che mất tai mắt, bị hoàng quyền làm loạn nguyên tắc, cổ vũ rộng rãi đạo nhân trong thiên hạ luyện chế Ngoại đan. Hoàng đế hiệu lệnh thiên hạ, một tờ chiếu thư ban xuống, các châu quận khắp nơi rối rít dâng cúng dược thảo cực phẩm. Nhưng dù có tâm sở cầu trướng sinh rốt cuộc cũng chẳng đạt được gì. Nếu theo lẽ thường mà nói tình hình như vậy ắt phải luyện được Tiên Đan, chẳng biết làm sao người đến tự tiến cử đều toàn là lũ đạo nhân giả mạo, thích ăn to nói lớn nhưng lại dốt nát kém cỏi. Phương pháp luyện đan chân chính đạo nhân tầm thường căn bản không thể nào biết được, đám đạo sỹ giả mạo kia tất nhiên không biết. Kết quả là kéo dài hơn mười năm, tiêu phí rất nhiều tiền bạc, đan dược luyện được rất ít chẳng có bao nhiêu, trong khi số đan đó phần lớn mang độc, uống vào không thể kéo dài trường sinh mà ngược lại còn giảm thọ. Hán Vũ Đế đâu phải kẻ đần, đám đạo sỹ giả kia lừa gạt được hắn nhất thời chứ làm sao có thể lừa gạt cả đời. Cuối cùng hắn nổi giận đùng đùng, trong cơn tức giận đem toàn bộ đám người luyện đan kia chém đầu, đồng thời hạ lệnh bãi bỏ các loại trào lưu học đạo thuật, lấy Nho gia độc tôn.” Thanh Mộc đạo nhân uống rượu không ít, vừa mới mở miệng đã thao thao bất tuyệt.

**Sát cử, Thôi ân lệnh: Chế độ thời vua Hán Vũ Đế, cụ thể tra wiki.

Mạc Vấn nghe vậy lại gật đầu, đoạn lịch sử này hắn cũng từng nghe qua nhưng không phải trong giảng đường mà là nghe thư nhân ở phố phường nói qua. Ngoài ra nói đến phương pháp luyện đan của Đạo môn hắn cũng hoàn toàn hiểu được, thành đan hay không không chỉ quyết định ở dược thảo có thần kỳ hay không mà còn liên quan tới tu vi người luyện đan, đan đỉnh đã sử dụng cùng với giờ giấc Âm Dương, muôn vàn khó khăn để luyện ra đan dược hữu ích.

" Hai lần tai vạ thời Tần Hán khiến cho thanh danh đạo gia ta bị ô uế kinh khủng. Thêm vào thanh danh Đạo gia thời Hán còn bị kẻ gian lợi dụng, tiến hành chuyện đại nghịch mưu phản, mạo phạm Hoàng đế và vương công đại thần, vì vậy càng không được tôn sùng truyền bá, thanh thế cũng không lớn như trước." Thanh Mộc đạo nhân nói đến chỗ này nhấc chén mời rượu.

Mạc Vấn cầm chén đáp lại, đặt chén rượu xuống lên tiếng lần nữa. "Đạo hữu nói có lý, những kẻ vô học kia chỉ giỏi lừa gạt người đời, phá hỏng thanh danh Đạo gia ta, sau này nếu ta bắt gặp nhất định ra tay trừng trị."

Thanh Mộc đạo nhân nghe vậy liên tục xua tay. "Ta kể vừa rồi cũng không phải nguyên nhân chính, chủ yếu gây nên chính là giáo phái ngoại bang truyền bá vào Thần Châu (chỉ Trung Quốc) thời Hậu Hán. Lúc giáo phái kia mới đến không có sáng tạo ra cái gì, cách làm tiếu cũng đều là học từ Đạo gia chúng ta, phương pháp luyện khí cũng bắt chước chúng ta, bây giờ lông cánh đầy đủ, lấy oán báo ân."

"Bọn họ đã làm chuyện quá quắt nào?" Mạc Vấn không hề hỏi giáo phái ngoại bang mà Thanh Mộc đạo nhân nói là cái gì, bởi vì trong lòng hắn rất rõ Thanh Mộc đạo nhân nói tới là ai.

"Trái lại bọn họ chưa hề làm qua chuyện xấu, chỉ là giáo lý của bọn họ được hoàng đế và dân chúng ưa chuộng. Tín đồ Đạo gia ta ngày càng ít mà điện thờ nhà họ ngày càng đông khách hành hương."

"Sớm biết như vậy thì ngay lúc đầu thì không nên mang lễ nghi, pháp thuật Đạo gia ta truyền thụ cho bọn họ." Mạc Vấn cau mày nói.

"Bây giờ nói những điều này đã là quá muộn, hơn nữa đệ tử Đạo môn ta rơi vào kết cục như vậy cùng thái độ người dân nước Tấn bây giờ cũng không phải không có liên quan. Sĩ phu, quan lại nước Tấn đều thích tán dóc, tôn giáo ngoại quốc kia am hiểu nhất cái này, vì vậy được sĩ phu ưa chuộng." Thanh Mộc đạo nhân cầm hũ rót rượu.

"Thế nào là tán dóc?" Mạc Vấn cảm thấy hơi nghi hoặc.

"Ngồi đối diện nói chuyện, không bày rượu trà, kẻ ngắn thì một hai canh giờ, trưởng lão ba ngày ba đêm đều có." Thanh Mộc đạo nhân bĩu môi nói.

"Mà nói về cái gì?" Mạc Vấn truy vấn.

"Phần lớn là đạo làm người, bề ngoài ngôn từ có vẻ trau chuốt hoa lệ, ẩn giấu huyền cơ, kỳ thực trống rỗng không có gì ngoài loạn tâm thần người ta." Thanh Mộc đạo nhân nói đến đây đưa tay chỉ về phía Đông. "Minh Dương đạo trưởng của Bạch Sa Quan kia chính là người đại đức giỏi hùng biện, cùng lão tăng của Bồ Đề Tự ngồi trên đài tranh luận về giáo lý. Ngươi đoán kết quả thế nào?"

"Chắc chắn là thua rồi." Mạc Vấn cười khổ lắc đầu.

"Nơi pháp hội kia có vạn người vây xem, Minh Dương đạo trưởng gần tám mươi tuổi rồi, vậy mà nổi giận đùng đùng, không chờ đến lúc pháp hội kết thúc liền quăng luôn lão tăng kia ra khỏi đài cao." Thanh Mộc đạo nhân cười nói.

"Vì sao?" Mạc Vấn vừa kinh ngạc vừa hiếu kỳ.

"Chúng ta nói chuyện cố gắng làm cho người nghe hiểu rõ nhưng lão tăng kia nói chuyện hoàn toàn trái ngược, càng nói càng làm cho người ta hồ đồ. Minh Dương đạo trưởng giận quá động thủ." Thanh Mộc đạo trưởng nói ra.

"Nếu đã tranh luận không thành thì rời đi là được, dưới mắt bao nhiêu người động thủ chung quy là không tốt,

người vây quanh sẽ hiểu lầm chúng ta thẹn quá hóa giận." Mạc Vấn lắc đầu nói ra.

“Thật là như thế, lần pháp hội kia do gia tộc họ Vương chủ sự, sau đó nhà họ Vương rất là không vui, vài ngày trước đã hạ chỉ phong ấn Bạch Sa Quan.” Thanh Mộc đạo trưởng lắc đầu nói ra.

"Hạ chỉ? Dòng họ cầm quyền ở nước Tấn không phải là Tư Mã sao?" Mạc Vấn nhíu mày hỏi, chỉ có hoàng đế mới được phép hạ chỉ, ngoài ra không kẻ nào khác được có quyền đấy.

Lúc này tiệm rượu đã có thêm những thực khách khác, vì vậy Thanh Mộc đạo nhân nói nhỏ lại. "Nước Tấn bây giờ là Vương, Tư Mã chung nhau thiên hạ."

"Thế là thế nào?" Mạc Vấn nghi hoặc truy vấn.

Làm Mạc Vấn không nghĩ đến chính là Thanh Mộc đạo trưởng cũng không trả lời câu hỏi của hắn, mà đứng dậy chỉnh đốn hành trang. "Được rồi, giờ cũng không còn sớm nữa, ta còn phải về đạo quán đưa gạo nấu cháo. Đa tạ tiểu huynh đệ đã mời rượu."

Mạc Vấn thấy thế vội vàng lấy ra ngân lượng định thanh toán, Thanh Mộc đạo nhân liên tục xua tay. "Ta đi về phía trước rẽ phải, ngươi lại đi thẳng về phía Nam, không còn cùng đường. Ngươi ăn chút cơm rồi đi tiếp nhé."

"Đa tạ đạo hữu giải thích nghi hoặc, " Mạc Vấn đứng dậy chắp tay, "Còn có một chuyện muốn thỉnh giáo đạo hữu, đến Kinh Châu sau ta muốn tìm chỗ tu hành, không biết có thể đi nơi nào?"

Thanh Mộc đạo trưởng lúc này đã thu thập xong hành trang, nghe vậy hơi trầm ngâm, quay lại giơ tay chỉ hướng Tây, "Nếu không sợ mãnh thú, thì có thể đi hướng Tây Nam."

Mạc Vấn nghe vậy lại chắp tay cảm tạ, Thanh Mộc đạo trưởng cáo từ rời đi...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK