" Chờ tuyết ngừng rơi đã hẵng đi." Người phụ nữ đứng dậy giữ lại.
"Ta có chuyện quan trọng trong người, không thể trì hoãn, không biết nhà đại tỷ có ngũ cốc hay lương thực nào không?" Mạc Vấn hỏi, mặc dù hắn cảm thấy hạt ngũ cốc không thể đưa vào nơi giam cầm, nhưng cũng không thể không thử nghiệm, nếu ngũ cốc có thể đưa vào thì hắn sẽ không cần phải tốn công tìm địa nhũ nữa.
"Nơi này chỉ có lúa mì thôi, nếu ngươi muốn thức ăn thì có thể mang theo chút thịt dê, còn nếu ăn chay thì ta cũng có thể giúp ngươi nướng chút bánh mì." Người phụ nữ nhiệt tình nói.
"Đa tạ thiện nhân, ta không muốn ăn đồ mặn, cho ta một ít lúa mì là được rồi." Mạc Vấn nói.
Người phụ nữ nghe vậy rất là nghi hoặc, quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh nói mấy câu. Người đàn ông kia cũng rất hào phóng, xoay người đi tới góc lều lấy ra một túi vải đầy ắp lúa mì đưa cho Mạc Vấn.
Mạc Vấn chỉ cần hai thăng* thôi, nhét vào túi quần áo rồi cảm ơn hai người, xong bước ra khỏi lều nhằm hướng đông bắc lao đi.
*Thăng: đơn vị đong lương thực thời cổ, bằng 1/10 đấu.
Lúc này tuyết vẫn đang rơi, nhưng gió lớn đã ngừng, Mạc Vấn đạp tuyết bay đi, hắn không hiểu tiếng người Hồ, không biết Tháp Cát Khắc là địa phương nào, chỉ biết đại khái phương hướng, khi trời sáng thì tuyết cũng ngớt đi, hắn chợt phát hiện ra có khí tức dị loại, lần theo khí tức thì hắn nhận ra đạo khí tức yếu ớt đó phát ra từ một hồ nước trên thảo nguyên.
Đứng ở bờ hồ, Mạc Vấn vẻ mặt như đưa đám, hắn đi tìm dị loại là vì muốn đuổi nó đến gần nơi giam cầm để lấy cớ mời Lôi Thần xuống, để cho tiếng sấm truyền vào giam cầm nhắc nhở A Cửu rằng hắn đến, nhưng dị loại thuộc tính Thủy vào mùa đông sức sống sẽ giảm đi, khoan nói đến chuyện leo lên đỉnh Tuyết sơn, sợ là ngay cả đi lại thì sau một trăm dặm cũng sẽ bị chết cóng.
Mới đầu hắn nghĩ dị loại trong hồ này là một con mãng xà, nhưng sau đó ngưng thần cảm giác lại phát hiện con vật kia tựa hồ có chân, nhưng khí tức cũng không phải Giao Long. Mạc Vấn thầm lọc ra từng loại một trong đầu, lát sau rốt cuộc tìm ra đang ẩn núp ở trong hồ là một con Xà y, Xà y hay còn gọi là Thạch Long Tử, là một loại thuộc họ thằn lằn. Thằn lằn thành tinh là chuyện cực kỳ hiếm thấy, vật này là dị loại thuộc Thủy, gần họ với rồng, cho nên nếu có đạo hạnh nó cũng có thể ngưng tụ hơi nước, tạo mưa trong phạm vi nhỏ.
Dừng chân chốc lát ở bờ hồ, Mạc Vấn xoay người rời đi, vật này không có gì hữu dụng, thằn lằn một khi ra khỏi nước sẽ rất nhanh bị đông cứng, cũng không thể vác nó leo lên đỉnh núi được.
Tìm A Cửu trong vòng ba tháng, Mạc Vấn hầu như đã chạy khắp các vùng đất ở Hoa Hạ, trên đường thỉnh thoảng sẽ phát hiện được dị loại, nhưng đến khi muốn tìm dị loại thì một con cũng không tìm được, từ trong tuyết bay đi cả ngày tốn công vô ích, thẳng đến chạng vạng tối mới cảm giác được yêu khí yếu ớt, lần theo khí tức đi tới, phát hiện là một con gấu cái đang ẩn nấp trong một hang động.
Loài gấu vào mùa đông sẽ ngủ đông, năng lực hoạt động cũng yếu, vả lại con gấu này rất là vụng về, chạy đến Tuyết Sơn sợ là phải mất mấy ngày, nếu đánh ngất nó vác lên lưng chạy thì lại quá nặng, hắn vác không nổi.
Bất đắc dĩ Mạc Vấn đành rời khỏi đó xuôi về phía nam, một hơi bay đi hơn nghìn dặm, rốt cuộc tại một trấn nhỏ ở biên giới nước Lương cũng phát hiện ra khí tức một con Hoàng Thử Lang (chồn lông vàng), con này phải có đến bảy tám trăm năm đạo hạnh, ẩn nấp trong một gia đình nghèo khổ tại một trấn nhỏ phía tây bắc.
Lúc này là đang là canh tư, Mạc Vấn đi tới nhà nọ giơ tay đập cửa.
Trước khi Mạc Vấn tới đập cửa, bên trong nhà đã sáng đèn, bởi vì con gái nhà đó bất thình lình nổi trận cãi lộn.
Ra mở cửa là một lão già, sau khi mở thấy đứng ngoài cửa là một đạo nhân, không kìm được ngẩn người ra.
"Bần Đạo đường xa khó nhọc đến đây, thấy nhà quý vị yêu khí ngất trời, nên đặc biệt tới hàng phục con Hoàng Mao Thử Yêu kia." Trong lòng nôn nóng, Mạc Vấn ngay cả xưng ra đạo hiệu cũng bỏ luôn.
Lão già kia nghe xong giống như chết đuối vớ được cọc, cô con gái nhà lão bị yêu vật nhập vào đã hơn một năm rồi, khiến cho gà chó trong nhà không yên, nghe Mạc Vấn nói xong lão vội vàng lách người dẫn cứu tinh vào nhà.
Mạc Vấn nghiêng người vào cửa, khi hắn đang bang qua sân bước về hướng chính phòng, thì người con gái bị nguyên thần Hoàng Thử Lang nhập bất ngờ tông cửa xông ra. Mạc Vấn thấy thế cũng không có ngăn cản, mà bước nhanh tiến vào trong phòng.
Ba gian nhà rất là cũ nát, bếp lò đen thui, ánh đèn leo lắt yếu ớt, một cô gái trẻ tuổi mặc áo vải đang đứng ở ngưỡng cửa miệng sùi bọt mép, một bà lão đang ở bên cạnh định đỡ nàng ta.
Mạc Vấn bước lên trước nắm lấy tay phải người kia, một luồng linh khí được truyền vào, người đàn bà kia lập tức tỉnh lại, ánh mắt mờ mịt nhìn xung quanh sau đó bắt đầu lớn tiếng đòi ăn. Gia đình này rất là nghèo khó, đến nỗi không có lương thực ăn qua đêm, Mạc Vấn đành cởi túi quần áo, đem bánh hạt kê lưu lại hơn nửa.
Cũng không phải nhà nghèo khổ nào cũng hiểu quy củ, cô gái bị Hoàng Thử Lang nhập vào lập tức cướp lấy một cái bánh hạt kê há miệng nhai nhồm nhoàm, thậm chí không thèm hướng hắn nói cảm ơn.
"Các ngươi đắc tội với yêu vật từ bao giờ?" Mạc Vấn quay sang đôi vợ chồng hỏi.
"Bọn ta không biết a." Đôi vợ chồng già cúi đầu sợ sệt.
Mạc Vấn không có hỏi nhiều, xoay người đi ra ngoài, loài Hoàng Thử Lang này bình thường nhập vào người là vì để thỏa mãn nhu cầu ăn uống hoặc muốn trả thù, gia đình này nghèo rớt mồng tơi, Hoàng Thử Lang không phải nhập vào vì tìm cái ăn.
"Nếu yêu quái kia trở lại thì chúng ta phải làm thế nào?" Lão già đi theo hắn ra ngoài.
"Nó không sẽ trở lại nữa đâu, ngày sau nếu gặp lại con vật này, không muốn đánh thì tránh đi, đã đánh nhất định phải đánh chết." Mạc Vấn tung người bay về hướng Tây, lúc trước hắn không ngăn cản nguyên thần con Hoàng Thử Lang kia bỏ chạy, chính là vì muốn khiến nó trở lại bản thể.
Nơi ẩn náu của con Hoàng Thử Lang kia là một tòa lầu các đã bị bỏ hoang, tới nơi Mạc Vấn cũng không hề do dự, tung một chưởng đánh ngất con Hoàng Thử Lang, dán lên trán nó một đạo Định Thần Phù rồi vác nó bay đi.
Nơi này là biên giới nước Lương, cách Tuyết Sơn tám trăm dặm, vào buổi trưa Mạc Vấn trở lại dưới chân núi, khi leo đến sườn núi Mạc Vấn một lần nữa lại thấy nhức đầu, nhưng lần này đã không còn đau đớn như lần trước nữa, hắn có thể chịu được.
Càng đến gần đỉnh núi càng khó leo, cũng may gió lớn đã ngừng, đến chạng vạng tối Mạc Vấn lại tới được nơi giam cầm.
Làm hắn bất ngờ là A Cửu lúc này lại đứng trước một vách đá, tay cầm hòn đá như đang vẽ viết cái gì. Đi sang bên cạnh ba thước, Mạc Vấn nhìn thấy được chữ viết trên vách đá, chữ viết thành năm dòng, số chữ mỗi hàng không giống nhau, "Thư để lại cho Mạc Vấn phu quân kính yêu: Cửu vốn chỉ là phận dị loại hèn mọn, được phu quân yêu mến hết mực, dẫn từ đăng đường* (dẫn về nhà, làm lễ cưới), xấu hổ làm Chính thất (vợ cả). . ."
A Cửu chỉ viết mấy chữ này, mặc dù chữ ít, nhưng từng nét chữ đều khắc sâu vào trong núi, nhìn thấy cảnh ấy, Mạc Vấn trong lòng vô cùng xót xa, đây là A Cửu tự nghĩ mạng mình không sống được bao lâu nưac, bắt đầu lưu lại di thư cho hắn.
Trên thế gian chuyện đau khổ nhất không phải là hai người cách xa tận chân trời không thể gặp nhau, mà là ta ở ngay bên cạnh nàng, nhưng nàng lại không biết ta ở đây. Một bức bình chướng giam cầm của tiên nhân khiến hai người gần ngay trước mặt mà ngỡ như xa tận chân trời.
Mặc dù vô cùng đau xót, nhưng Mạc Vấn vẫn không rơi lệ, thế gian có sung sướng thì có đau khổ, nếu đã nhận đủ sung sướng rồi thì khi đến lượt cũng nên bình thản đối mặt với đau khổ. Mặc dù nhìn bóng hình suy nhược của A Cửu khiến lòng hắn đau nhói không thôi, nhưng hành động này của A Cửu lại làm nội tâm của hắn được an ủi rất nhiều. A Cửu lưu lại di thư cho hắn, chứng tỏ A Cửu đoán được hắn đang tìm nàng, cũng tin tưởng hắn sẽ tìm được nơi này, đây là A Cửu hiểu rõ tính cách hắn, cái này là sự tín nhiệm giữa vợ chồng.
Dù đau buồn cùng cảm động, nhưng Mạc Vấn càng nhiều hơn vẫn là lo lắng, A Cửu bắt đầu khắc di thư, cho thấy Tịch Cốc đan trong cơ thể nàng đã hao hết, trên đỉnh tuyết sơn giá rét không có thức ăn này, A Cửu tối đa chỉ có thể chống đỡ được ba ngày.
Trước đó hắn tính toán thời gian là dựa theo khả năng A Cửu hiện ra nguyên hình mà tính toán, nếu như A Cửu hiện ra nguyên hình, thì da lông có thể che chắn được khí lạnh, nàng có thể cầm cự lâu hơn một chút. Nhưng A Cửu lại không làm như vậy. Hắn hiểu A Cửu, có thể đoán được A Cửu trong lòng đang suy nghĩ gì, A Cửu không hiện ra nguyên hình vì không muốn để hắn nhìn thấy thân thể dị loại của nàng, kì thực A Cửu sâu trong nội tâm vẫn rất mặc cảm tự ti, nàng hy vọng cái người yêu thấy sẽ vĩnh viễn là bản thân xinh đẹp.
Lý trí trỗi dậy giúp Mạc Vấn tập trung trở lại, hắn không có nhìn A Cửu viết cái gì trên vách đá nữa, mà nhanh chóng cởi túi quần áo đem lúa mì ném về phía bình chướng. Kết quả không ngoài dự đoán, tất cả lúa mì lập tức bị đánh bật ra.
Do đã sớm chuẩn bị tâm lý, nên Mạc Vấn cũng không buồn bã mà trì hoãn mà quan sát bốn phía, tìm nơi đặt Hoàng Thử Lang vào, Thiên Lôi chỉ có một đạo, lúc phát ra tiếng vang thì tốt nhất là có thể nhân tiện làm giảm bớt sức gió.
Đảo mắt nhìn hồi lâu, Mạc Vấn cũng không tìm được vị trí thích hợp, đỉnh núi mặc dù rất rộng, nhưng lại có hình tròn, bất kể Thiên Lôi đáp xuống ở nơi nào cũng đều không thể làm giảm đi gió lớn bên trong nơi giam cầm.
Bất đắc dĩ Mạc Vấn chỉ có thể lấy lui mà tiến, đem con Hoàng Thử Lang kia ném tới gần bức bình phong, nếu như Thiên Lôi hạ xuống, sẽ từ bên ngoài bình chướng đào ra một lỗ hổng, có thể vừa làm nơi chắn gió vừa là chỗ đạp chân.
Ném Hoàng Thử Lang ra xong, Mạc Vấn ngồi xuống móc tuyết rửa tay, rồi lấy ra hộp phù vẽ một đạo thần phù triệu hồi Thiên Lôi nắm trong tay, sau đấy hắn đi ra sau lưng A Cửu ngưng thần xem A Cửu viết di thư. Mời Lôi Thần công kích dị loại có rất nhiều điều cấm kỵ, trong đó quan trọng nhất có hai điều, một là đối phương phải làm nhiều việc ác, hai là đảm bảo tự mình đạo sĩ không cách nào hàng phục đối phương, dị loại phù hợp cả hai điều trên đối với hắn mà nói hầu như không có, hắn mời Thiên Lôi lấy sấm sét đánh Hoàng Thử Lang không khác nào lấy trăm vạn quân tấn công một thằng bé, thuộc về chưa tra xét rõ ràng, sợ là sẽ vi phạm thiên quy, nên chỉ có thể sử dụng một lần, lần sau lại mời xuống ắt sẽ bị trách phạt.
Cơ hội chỉ có duy nhất một lần, sẽ phải dùng ở thời khắc mấu chốt, phải cố hết sức để cho A Cửu biết là hắn đã đến cứu nàng.
Thời bấy giờ con gái viết thư cho nam giới đa số sẽ có nhiều mỹ từ ngợi ca dài dòng, A Cửu viết cũng là như vậy, Mạc Vấn nín thở ngưng thần, chờ đợi cơ hội.
A Cửu khắc chữ rất sâu vào vách đá, điều này nói rõ tu vi của nàng vẫn còn, cái này làm cho trong lòng Mạc Vấn an tâm hơn một chút, có linh khí chống đỡ, A Cửu có thể cầm cự được thêm một ngày nữa, nhưng vấn đề then chốt là nàng phải biết hắn tới, nếu như khát vọng cầu sinh biến mất, đừng nói ba bốn ngày, chính là một ngày sợ là cũng chống đở không nổi.
"Khoan nhân hậu đức, linh tính ngộ. . ."
(Khoan dung nhân hậu đức độ, thông minh tài trí…)
Mắt thấy A Cửu khắc đến chỗ này, Mạc Vấn đoán được câu tiếp theo nàng sẽ khắc chính là "… Mạc bất tề bị." (tất cả đều có), lập tức bóp chỉ quyết tụng niệm chân ngôn, "Thụ lục Thượng Thanh, đại thiên hành sự, phù lệnh dụ kỳ, như thiên pháp chỉ, Lôi bộ thần tướng hãy mau nghe mệnh, thái thượng đại đạo quân cấp cấp như luật lệnh."
Chân ngôn đọc xong, phù chú rời tay, chỉ chốc lát sau trên bầu trời mây đen cuồn cuộn kéo đến, "Lôi bộ Vạn Hùng, phụng mệnh tới đây, chân nhân có gì sai khiến?"
Thấy người đến là Vạn Hùng, Mạc Vấn mừng rỡ trong lòng, Lôi bộ có rất nhiều vị thần, Vạn Hùng coi như là người khá dễ tính trong số đó.
"Thần Tướng khổ cực rồi, nơi này có yêu tà quấy phá, bần đạo không thể hàng phục nổi, do vậy khẩn cầu Thần Tướng hàng lôi tiêu diệt." trong lúc nói chuyện Mạc Vấn nhìn về phía A Cửu, "Khoan nhân hậu đức, linh tính ngộ năng. . ."
"Ngươi nói yêu tà chính là nó sao?" Vạn Hùng kinh ngạc nhìn con Hoàng Thử Lang đang bất tỉnh nhân sự kia.
"Đúng vậy." Mạc Vấn xấu hổ cúi đầu.
"Chân nhân cho mời Vạn mỗ tới đây, e không phải là vì đánh chết cái này con chuột nhắt yếu ớt này đấy chứ ? !" Vạn Hùng hỏi.
"Mời Thần Tướng xuất thủ." Mạc Vấn vội vàng thỉnh cầu, A Cửu bây giờ đã bắt đầu khắc chữ "Mạc" rồi.
"Vậy ta phải đánh chính xác một chút, nếu lỡ tay đánh phải linh khí bình chướng mà Tổ sư quý phái dựng nên thì sẽ bị phạt không nhẹ đấy nha." Vạn Hùng lấy ra pháp khí.
"Ân đức hôm nay, tuyệt không dám quên." Mạc Vấn vội vàng cảm tạ.
Vạn Hùng đang chờ đúng là lời này của Mạc Vấn, bất kể là người phàm hay tiên nhân cũng đều khó có thể rũ bỏ hết nhân tính, chuyện Mạc Vấn được Thiên Đình trọng thưởng Nguyên thần không bị tổn thương Thiên Đình các bộ không ai không biết, đối với vị đạo nhân có tiền đồ rộng mở này rất là mong chờ, Thần Tướng cũng có ý lấy lòng.
Ngay tại lúc chữ "Mạc" của A Cửu vừa mới viết xong, Thiên Lôi ầm ầm hạ xuống, đem con chồn xui xẻo đánh đến đen thui, hài cốt không còn, sấm sét đánh xuống kéo dài năm thước, để lại một nơi tránh gió ở trên vách núi.
"Nơi này không như những nơi khác, ta phải đi luôn đây, hắc hắc." Vạn Hùng thu hồi pháp khí, cười to biến mất.
Mạc Vấn nhìn lên trời chắp tay chào, nhưng mắt lại chăm chú nhìn tình hình bên trong bình chướng. Trong nháy mắt khi tiếng sấm vang lên, A Cửu toàn thân rung mạnh, tiếng sấm sét không thể nghi ngờ cũng có thể truyền vào nơi giam cầm.
Ngây người một lúc, A Cửu khẽ ngẩng đầu, nhìn về phía chữ “Mạc” vừa mới viết xong, thần sắc tức thì đại biến, vứt hòn đá trong tay đi nhanh chóng chạy đến rìa nơi giam cầm, tay vịn lên bình chướng, mừng đến rơi nước mắt.
Mạc Vấn ngồi phịch xuống mặt đất thở dài một hơi, rốt cuộc A Cửu đã biết là hắn tới. . .