“Đây chẳng phải là Thiên Lang Hào của ngươi sao?” Trương Động Chi kinh ngạc nhìn chiếc bút vỡ nát trên bàn.
Mạc Vấn gật đầu, “Đúng vậy, ta lúc trước có thể tung hoành ngang dọc được tất cả đều dựa vào vật này, mà nay nó đã hư hại, ta hiện nay về pháp thuật không hề cao hơn Dạ Tiêu Diêu đâu.”
“Chúng ta là mời ngươi, không phải mời vật này.” Trương Động Chi đem Thiên Lang Hào đã gãy đẩy tới trước mặt Mạc Vấn .
“Ta lúc nãy có hỏi ngươi lần này tới là do ai bày kế, ngươi còn chưa trả lời ta.” Mạc Vấn thu hồi Thiên Lang Hào. Thiên Lang Hào đã theo hắn tám năm, giống như đôi bạn thân, cho dù đã hỏng nhưng hắn cũng không nỡ vứt bỏ.
“Chu quý nhân và Dạ chân nhân” Trương Động Chi đáp.
Mạc Vấn nghe vậy gật đầu, mặc dù Trương Động Chi đem Chu quý nhân đứng lên trước, nhưng kì thật Trương Động Chi lần này tới chủ yếu là do Dạ Tiêu Diêu cắt cử, mời hắn xuất thủ đối kháng vị tăng nhân thần bí nước Tấn kia, nếu không Dạ Tiêu Diêu cũng sẽ không cho gã tấm Động Địa phù chú trước khi đi. Dạ Tiêu Diêu chẳng qua là muốn lấy Kim phù, cũng không phải thật tâm mời hắn xuống núi, còn Chu quý nhân lại là lâu ngày nhớ nhung, việc công thì ít việc riêng thì nhiều.
“Người tài giỏi của Tam Thanh xuống núi không ít, cũng không chỉ có một mình ta, Tiện nội (vợ) đang bị nguy trên Tuyết Sơn, cần bần đạo chiếu cố, nếu ta rời đi, cuộc sống của nàng sẽ gặp khó khăn.” Mạc Vấn nói.
Trương Động Chi thấy Mạc Vấn bắt đầu xưng bần đạo, lại nói A Cửu không thể thiếu được hắn, nếu Mạc Vấn nói tới mức này gã cũng không thể khuyên được nữa, nếu vẫn khuyên tiếp thì sẽ chính là vô tâm, không suy nghĩ cho tình cảnh của Mạc Vấn.
“Món rượu của người Khương này uống vào thật là cay, nhưng xa không bằng rượu Giang Nam đậm đà được cất lâu năm.” Trương Động Chi không bàn đến chuyện công nữa, đổi thành bạn bè nói chuyện phiếm.
“Thì rượu được nấu bằng lúa mỳ mà, nếu không cay sẽ không chống đỡ được cái giá rét vùng Tây Bắc.” Mạc Vấn bưng chén rượu lên uống một hớp.
“Lệnh chính bị giam cầm, có khả năng được ra ngoài trước thời hạn không?” Trương Động Chi khoát tay tỏ ý bảo hai cô gái người Khương lui ra, nhưng nơi này không phải nươc Tấn, hai cô gái người Khương cũng không phải nha hoàn nhà gã, hai cô chỉ cười không hề rời đi.
Mạc Vấn lắc đầu một cái, A Cửu lúc nào có thể thoát khốn thì phải xem linh thảo phát triển như thế nào, còn phải xem nàng nhận được bao nhiêu hương khói.
“Huynh đệ, nếu ngu huynh nhớ không lầm thì ngươi vẫn còn ít tuổi, năm nay mới không quá hai mươi tám, cả tuổi thanh xuân chẳng lẽ lại muốn chôn vùi trên Tuyết Sơn sao?” Trương Động Chi hỏi.
Mạc Vấn cười nhìn Trương Động Chi, Trương Động Chi lúc trước đã từng đến nước Triệu báo tin cho hắn, nên đã có thể xem qua hộ tịch, vậy là biết tuổi tác của hắn.
“Ngươi đừng cười, hỏi ngươi ngươi còn chưa trả lời kìa.” Trương Động Chi thúc giục, nói xong lại lần nữa hướng hai cô gái người Khương khoát tay, nhưng hai cô gái vẫn không đi, Trương Động Chi chỉ ngón tay ra ngoài lều chỗ tùy tùng của hắn, những thị nữ kia hiểu ý, đề bầu rượu xuống đi ra ngoài.
“Phiền chư vị làm cho bần đạo ít bánh mì, ba canh giờ sau ta phải đi.” Mạc Vấn hướng mấy cô gái người Khương nói.
Cô gái hiểu tiếng Hán gật đầu đáp ứng, bốn người cáo từ ra ngoài cửa nói chuyện cùng giáo úy.
“Ta năm xưa học thuộc long Chư Tử Bách Gia, về sau người Hồ xuôi nam, thân nhân mất hết, tan cửa nát nhà, chỉ còn ta và lão Ngũ sống nương tựa lẫn nhau, học đạo Vô Lượng Sơn một năm, khổ tu Nam quốc hai năm, lấy lại Đông Bắc, lúc này người đã rất mệt mỏi, tuy tuổi tác không lớn nhưng cũng đã trải qua hết vinh quang, nay đã hết nhiệt huyết kiến công lập nghiệp, cũng không có hùng tâm dương danh hậu thế.” Mạc Vấn bình tĩnh hướng Trương Động Chi nói.
“Năm đó ở Kiến Khang tính cách ngươi bá đạo bực nào, chí hướng bực nào cao xa, làm sao hôm nay lại biến thành cái bộ dạng này?” Trương Động Chi thở dài.
Mạc Vấn không trả lời, uống cạn rượu trong ly, Trương Động Chi cùng uống, uống xong, Mạc Vấn tự cầm ly rót đầy.
“Huynh đệ, ngươi trải qua chuyện gì ngu huynh mặc dù không biết hết, nhưng cũng nghe nói đại khái, ngươi lúc này không thể thối chí, phải phấn chấn tinh thần, làm một phen đại nghiệp mới được.” Trương Động Chi khuyên nhủ.
“Cổ ngữ có nói, tu thân, tề gia, trị quốc, bình thiên hạ” Mạc Vấn mượn dùng cổ ngữ trả lời.
Mạc Vấn trả lời mặc dù nhìn như không liên quan đến nhau, nhưng Trương Động Chi hiểu, Mạc Vấn ý nói trước tiên phải bảo vệ thân nhân đã, người thân có bình an mới có thể làm nên nghiệp lớn, nếu như không có người chia sẻ, sự nghiệp có lớn hơn nữa cũng không có chút ý nghĩa nào.
“Huynh đệ, ba mươi năm trước năm tộc người Hồ xâm phạm Trung thổ, người Hán ở Giang Bắc bị chết hơn bảy phần mười, thời cuộc hiện tại so sánh với năm đó chỉ có hơn chứ không kém, vài năm gần đây ngươi chưa từng đi Trung thổ, không biết chiến tranh thảm khốc, nếu chiến sự cứ tiếp tục kéo dài như vậy, không đến năm năm nữa chính là ngàn dặm không còn một bóng người.” Trương Động Chi nói.
“Yêu vật đã tiến vào triều đình, có thể tưởng tượng được tình hình Trung Thổ như thế nào rồi, nhưng ta còn có chuyện quan trọng trong người, trong thời gian ngắn rất khó có thể rời núi, không bằng như vậy đi, ngươi trở về thành trên đường đi ghé qua huyện Tây Dương một chuyến, cách tám trăm dặm về hướng tây bắc có một cái đầm tên Bích Thủy Đàm, ngươi tìm một lão Quy ngàn năm, người này là đồng môn của ta, tên là Thiên Tuế, nếu hắn chịu ra tương trợ, có thể cùng Dạ Tiêu Diêu khắc chế yêu vật biến thành tăng nhân kia.” Mạc Vấn trầm ngâm nói.
Làm Mạc Vấn không nghĩ tới là Trương Động Chi nghe vậy liền lắc đầu lia lịa khoát tay “Ngươi có chỗ không biết, Dạ Chân Nhân lúc trước có mời tới người truyền thụ cho ngươi kỳ hoàng thuật Ngọc Chân nhân, ngay cả Ngọc Chân nhân cũng không làm gì được tăng nhân thần bí kia, vị đồng môn mà ngươi nói càng là không được”
Mạc Vấn nghe vậy gật đầu không nói, Trương Động Chi nói Ngọc Chân nhân hẳn là Ngọc Linh Lung, ngay cả Ngọc Linh Lung cũng khắc chế không nổi, hắn rời núi cũng rất khó hàng phục, cốt yếu nhất là yêu vật biến hóa thành tăng nhân đã mê hoặc triều đình, nếu là tới động thủ cũng sẽ không được danh chính ngôn thuận.
Mạc Vấn thở dài, nói như vậy có thể thấy được Trương Động Chi lần này tới là muốn xin Kim phù đấy, nhưng Thiên Lang Hào đã hỏng, Kim phù không vẽ được.
Hai người uống hết một vò rượu trắng, thấy Trương Động Chi có chút say, Mạc Vấn bèn đứng dậy cáo từ “ Trương huynh, ta cần phải đi suốt đêm trở lại Tuyết Sơn, ta và ngươi từ biệt tại đây thôi.”
“Huynh đệ, ngu huynh vô dụng, không giúp được ngươi cái gì, ngươi nếu có cần gì cứ mở miệng.” Trương Động Chi đứng dậy đưa tiễn.
“Nếu là Trương huynh thuận tiện, có thể tìm mấy nơi nhân khí hưng vượng ở nước Tấn xây mấy chỗ Sinh Từ, thờ cúng tiện nội ta, tiện nội nhận được hương hỏa, có thể sớm ngày thoát khỏi khổ ải.” Mạc Vấn suy nghĩ một chút lên tiếng nói.
“Ngươi yên tâm, chuyện này cứ để ta.” Trương Động Chi vỗ ngực đáp.
Mạc Vấn gật đầu cám ơn, ra khỏi lều, hắn lấy bánh mì người Khương làm cho, thông báo về việc xây miếu cần cúng một con gà trống ngon, từ biệt mọi người, đề khí đi hướng tây.
Trở lại đỉnh núi đã là sáng sớm ngày hôm sau, cho con thằn lăn ăn xong, Mạc Vấn đi tới bên ngoài nơi giam cầm nhìn A Cửu, bởi vì chưa tới thời gian ước định, A Cửu trong giam cầm cũng không lo lắng, trên mặt đất các loại linh thảo quý hiếm đã mọc xanh um, những linh thảo này sau thời gian dài nuôi dưỡng lúc này đã thành cây.
Bởi vì có sơn động tránh gió, quần áo trên người A Cửu cũng không bị rách, lúc đầu khi bị giam cầm A Cửu mặc chính là áo mùa đông, lúc này trong giam cầm rất là ấm áp, A Cửu chỉ mặc một bộ quần áo trong, lộ ra thân hình thon gọn, đường cong mềm mại.
Một lúc sau, A Cửu rời khỏi vườn thảo mộc nhìn về phía tây, chờ đợi hắn truyền tin.
Mạc Vấn liền đưa chữ đúc vào, A Cửu lập tức trả lời, bởi vì đúc chữ khó khăn, Mạc Vấn chỉ nói lại đơn giản chuyện sinh từ, những chuyện khác cũng không nói tới.
A Cửu xem xong rất là cảm động, Mạc Vấn vì nàng mà đã lao tâm khổ tứ, phàm có thể nghĩ tới phương pháp nào đều đã nghĩ tới.
Trương Động Chi tới thăm khiến tâm tình Mạc Vấn xuất hiện gợn sóng, hắn nên làm cái gì? Làm như thế nào? Có nên tiếp tục tham ngộ pháp môn nội đan không?
Khổ tu tĩnh tọa là phải tính bằng tháng, một tháng sau Mạc Vấn phát hiện trong cơ thể vẫn không có hiện tượng ngưng kết Nội Đan, tĩnh tu suy nghĩ một hồi mới phát hiện mình đã đi sai đường, chỉ tĩnh tọa không khác nào phật môn ngồi thiền, chỉ tu tính mà không tu mệnh, tâm vì tính, khí vì mệnh, nếu muốn tu thân, thì phải kiêm tu cả tính và mệnh.
Kiêm tu tâm khí cũng không phải chuyện dễ, tâm tốt làm lòng thanh tỉnh rõ ràng, tâm tính thiện lương tịnh không bị ham muốn dẫn dắt, nếu muốn tâm khí kiêm tu, nhất định cần phải giải quyết các loại ý niệm ham muốn. Phật gia có tứ đại giai không, đem hết thay coi như hư ảo, dùng cái này thoát khỏi dục niệm. Nhưng đạo gia muốn trường thọ không muốn chết, cho là thế gian hết thảy đều là thật sự tồn tại, nếu là tồn tại chân thực, liền không tránh khỏi bị ảnh hưởng, giống như đỉnh núi giá rét vậy, nó là chân thực tồn tại, không thể coi là không có, không có phương pháp nào có thể xem giá rét là không tồn tại được.
Với điều kiện tiên quyết là không được lừa mình dối người, làm thế nào để thừa nhận những vật bên ngoài kia là thực sự tồn tại mà không bị ảnh hưởng bởi chúng?
Mạc Vấn sử dụng thời gian trăm ngày để phá giải nan đề này, lĩnh hội được điểm cốt lõi của tu đạo: “Nội quan kỳ tâm, tâm vô kỳ tâm; ngoại quan kỳ hình, hình vô kỳ hình; viễn quan kỳ vật, vật vô kỳ vật. Tam giả ký ngộ, duy kiến vu không; quan không diệc không, không vô sở không; sở không ký vô, vô vô diệc vô; vô vô ký vô, trạm nhiên thường tịch; tịch vô sở tịch, dục khởi năng sinh? Dục ký bất sinh, tức thị chân tĩnh. Chân thường ứng vật, chân thường đắc tính; thường ứng thường tĩnh, thường thanh tĩnh hĩ. Như thử thanh tĩnh, tiệm nhập chân đạo; ký nhập chân đạo, danh vi đắc đạo, tuy danh đắc đạo, thực vô sở đắc; vi hóa chúng sinh, danh vi đắc đạo.”
(Dịch: đại loại là quá nhìn tham hiểu vạn vật từ sơ khai đến chi tiết theo kiểu. “thấy núi mà không phải núi, không phải núi mà lại là núi.” Sau đó là quá trình nhận thức đạo và đắc đạo bản thân cũng như vậy)
Hóa phức tạp thành đơn giản, tức là khi bản thân muốn một vật gì tại thời điểm cần là thực thì nó là thực, cần là hư ảo thì nó là hư ảo, thế gian vạn vật là chân thực hay là hư ảo quyết định bởi ta muốn nó là chân thực hay hư ảo.
Đạo gia luyện pháp hết sức thâm ảo, cho nên mới có thầy trò truyền thụ cho nhau, so sánh với phật môn truyền bá giáo lý thì bất đồng, đạo môn lúc truyền pháp là chỉ riêng thầy trò, không truyền cho ai khác, còn giáo lý phật môn tự học cũng có thể hiểu, nhưng nếu muốn lấy được đạo gia chân truyền, không có sư phụ đích thân truyền thụ là không thể được.
Bởi vì đạo gia tu hành pháp môn thâm ảo, cho nên thật sự khó có thể tự học được, hiểu đã khó, nghiên cứu thì càng khó khăn hơn, như thế nào thoát khỏi dục niệm cùng chấp niệm, Mạc Vấn mặc dù hiểu được đạo lý trong đó, nhưng không nghĩ ra nên tu luyện như thế nào, chỉ cần tâm trí coi như vô hình vô vật, liền có thể tùy tâm quyết định vật đó là chân thực hay hư ảo, chỉ cần có thể làm được một điểm này thì sẽ luyện được Tiên pháp, nhưng điều kiện tiên quyết là phải làm được trong tâm vô hình vô vật.
Khổ tu không phải là phương án hay, Mạc Vấn còn muốn luyện khí nữa, năm đó Hiên Viên Tử truyền thụ cho mọi người tiểu chu thiên hành khí nhâm đốc, nếu là ngưng kết nội đan thì không thể chỉ giới hạn ở tiểu chu thiên được, bởi vì tiểu chu thiên hành khí không đi tới tứ chi, giống như là quét nhà vậy, chỉ quét bên trong nhà chứ không quét bên ngoài, lúc vận chuyển hay ép súc linh khí sẽ rất chậm chạp, do trong cơ thể trọc khí chưa được loại bỏ hoàn toàn.
Trăm ngày sau, Mạc Vấn một lần nữa xuống núi, Sinh Từ đã được người Khương mở rộng thành một tòa miếu rộng hai mẫu, bởi vì không hiểu kiến trúc xây miếu nên xây nên rất lôi thôi lếch thếch.
Thực tế hình dáng ngôi miếu cũng không quan trọng lắm, quan trọng chính là hương khói phải đầy đủ, Mạc Vấn lấy xem giấy tờ trong rương rồi trở về đỉnh núi, ngưng thần khổ tu.
Lại thêm một trăm ngày nữa, Mạc Vấn rốt cuộc hiểu rõ pháp môn luyện khí toàn thân, khí hải, lúc này có thể xưng là đan điền, linh khí bắt đầu áp súc hòa vào nhau.
Mạc Vấn có cảm giác, nửa vui nửa buồn, vui chình là chưa đủ ba năm thuật Nội Đan có hình thức sơ khai, buồn là thuật Nội Đan như khai mở lực lượng, lực lượng đã có, chỉ là không biết xuất ở đâu như thế nào.
Tuy là nửa vui nửa buồn, Mạc Vấn trong lòng vẫn là vui nhiều hơn, dù là tạm thời chưa tu luyện được đạo Nguyên Anh, nhưng trong cơ thể đã có thể ngưng kết Nội Đan, liền có thể hấp thu một lượng lớn linh khí, thuật ngoại đan giống như ao nước nông, nước chỉ có thể đi vào trong ao, mà thuật Nội Đan thì giống như nước vào biển khơi vậy, thu nạp dung luyện được bao nhiều linh khí đều có thể cất giữ toàn bộ.
Nếu một ngày kia giao đấu với người khác, hắn thoải mái có thể làm pháp liên tục mà không lo linh khí khô kiệt…