*Viên phòng : chỉ người con dâu được nuôi từ nhỏ cùng chồng chưa cưới chuẩn bị bắt đầu cuộc sống vợ chồng
Hai người thành thân đã hơn hai mươi ngày, nếu là người khác thì đã sớm hoàn thành Chu công chi lễ*, nhưng Mạc Vấn vẫn chậm chạp không làm gì, nên Tần Vân thấy trong lòng lo âu bất an cũng là hợp lý.
*Chu công chi lễ: tương truyền Tây Chu năm thứ nhất, nam nữ lạm tình, Chu công thấy vậy là không được, vì thế đã ra quy định. Nam nữ trước khi kết hôn không thể tùy tiện phát sinh quan hệ “tình dục”, trừ phi tới ngày kết hôn. Sau đó người ta thường gọi tục này là Chu công chi lễ - lễ nghi chu công
Ăn cơm tối xong, Mạc Vấn ở lại Tây viện, hai người ngủ chung với nhau là điều hiển nhiên, nhưng sau khi đi ngủ hắn cũng không đụng chạm hay thân mật với Tần Vân, mà nằm trợn trừng mắt suy nghĩ.
Tuy Nho Gia và Đạo Gia không phản đối việc nạp thiếp, nhưng ở sâu trong lòng của Mạc Vấn luôn cảm giác không đúng chỗ nào đó, bởi vậy hắn cố gắng suy nghĩ, muốn tìm ra vấn đề nằm ở đâu. Đàn sói là vậy, bầy vượn cũng vậy, con đầu đàn đều thông minh cường tráng độc chiếm giống cái, hành động này để đảm bảo đời sau của chúng cũng được cường tráng thông minh. Nếu đứng ở góc độ này để cân nhắc, người giàu có và quan viên nạp thiếp là rẩt đúng, mặc kệ nhân phẩm của bọn hắn ra sao, có thể sống tốt hơn so với người khác thì ít nhất đã chứng minh bọn hắn khá thông minh.
Cũng không phải loài vật nào điều giống nhau, các loài như chim Nhạn, Đại Bàng, Lam Yến...vv điều là một vợ một chồng. Nếu như đối phương chết sớm, chúng sẽ cô độc cả đời, không đi tìm con khác phái nào để bầu bạn nữa, là nguyên nhân gì để chúng làm ra lựa chọn như vậy.
Mọi việc trên đời chỉ sợ không tĩnh tâm suy nghĩ, chỉ cần tĩnh tâm mọi vấn đề điều có đáp án, và khi ta cẩn thận suy nghĩ mọi chuyện thì đều có thể tìm được quy luật. Nghĩ về sâu xa của sự việc không khó để ta nhận thấy, tình huống một vợ một chồng thường xuất hiện khi địa vị hai bên ngang hàng. Giống cái không cần giống đực bảo hộ hoặc tìm kiếm thức ăn dùm, còn một chồng nhiều vợ, thường xuất hiện khi giống cái phụ thuộc vào giống đực, lấy con người làm ví dụ, phụ nữ sức khỏe yếu đuối lại ít có cơ hội biết chữ, nên không cách nào tự độc lập mưu sinh, trình độ ỷ lại đàn ông khá lớn, vì vậy mới đưa đến tình huống một chồng nhiều vợ.
Loại tình huống này rất khó nói là đúng hay sai, chỉ riêng nói về tính cách của con người thì việc này khó mà cân nhắc được, bởi vì người đều có tâm tư đố kị và độc chiếm, không người nào nguyện ý cùng người khác chia sẻ bạn đời của mình, các nàng làm vợ bé nhiều khi là do bất đắc dĩ.
Tần Vân lúc này rất căng thẳng, trước khi xuất giá mẹ nàng đã nói cho nàng biết một ít chuyện tư mật. Nàng biết rõ việc gì nên phát sinh, nhưng việc làm cho nàng không hiểu là Mạc Vấn nằm trên giường lại không có bất kỳ hành động gì, chỉ mở to mắt đờ ra. Nàng nằm ở bên cạnh chẳng dám cả thở mạnh, muốn chủ động lấy lòng, nhưng lại sợ Mạc Vấn bởi vì nàng chủ động mà xem thường nàng.
“Lão gia, người đang suy nghĩ gì vậy?” Sau một lúc trầm mặc dài lâu , Tần Vân cẩn thận từng li từng tí mở miệng nói.
“Ta hỏi nàng một việc, trong lòng nàng có khúc mắc gì bởi vì bản thân phải làm vợ hai không?” Mạc Vấn nghiêng người hỏi.
“Không có, đừng nói phu nhân hiện không ở thế gian, dù có ở đây, ta cũng nguyện làm vợ hai.” Tần Vân vội vàng trả lời.
“Không sao, nàng cứ yên tâm nói ta sẽ không trách nàng.” Mạc Vấn nói.
“Thật lòng không có, đừng nói anh hùng như lão gia, dù là thương nhân bình thường ai mà không năm thê bảy thiếp.” Tần Vân lắc đầu nói.
“Nếu nàng là vợ cả, có bằng lòng để ta lại cưới người khác làm vợ bé không?” Mạc Vấn lại hỏi.
“Đương nhiên bằng lòng” Tần Vân gật đầu nói.
Mạc Vấn nghe vậy giật mình hiểu ra, từ xưa đã có câu “bất hoạn quả nhi hoạn bất quân”*, chuyện cưới gả cũng vậy, nếu người trong thiên hạ điều có hoàn cảnh giống nhau, bản thân nằm trong số đó thì sẽ không cảm thấy oan ức. Nếu như người khác không phải mà chỉ duy nhất mình bị thì trong lòng sẽ sinh ra oan khuất. Ngoài ra cho dù là vợ hay thiếp, hiện nay điều phải đối mặt với việc phải chia sẽ người đàn ông của mình, vậy nên là vợ cả hay vợ bé đều không còn quan trọng.
*Bất hoạn quả nhi hoạn bất quân* . Không sợ thiếu chỉ sợ không công bằng, không sợ ít chỉ sợ không yên.
“Lão gia và phu nhân tình cảm sâu nặng, là do thiếp đã làm cho người khó xử.” Tâm trạng Tần Vân suy sụp.
“Nàng đã hiểu lầm, nếu ta nghĩ vậy đã không lấy nàng. Chỉ là ta đang nghĩ thiên hạ rốt cuộc là một vợ một chồng tốt hay một chồng nhiều vợ đúng.” Mạc Vấn lắc đầu nói.
Tần Vân nghe vậy rất là ngạc nhiên, nàng không nghĩ tới Mạc Vấn ở thời điểm động phòng hoa chúc lại suy nghĩ vấn đề kì quái này, có điều khi biết trong lòng Mạc Vấn không phải khó xử vì chuyện nạp thiếp thì nàng lại từ buồn chuyển sang vui mừng, “Lão gia đã có đáp án chưa?”.
“Không có đúng sai, chỉ nhìn bản thân lựa chọn thế nào.” Mạc Vấn cười nói.
“Lão gia vẫn còn muốn suy nghĩ mấy thứ này à?” Tần Vân xấu hổ ám chỉ.
“Không nghĩ nữa, giờ cũng không còn sớm, ngủ thôi.” Mạc Vấn xuất ra linh khí dập tắt nến đang đốt trên bàn.
Sáng hôm sau, Tần Vân dậy sớm kết mái tóc kiểu phụ nữ đã có gia đình, trước đó nàng vẫn luôn không yên lòng, lo lắng bản thân Mạc Vấn có vấn đề, lại sợ mình không có mị lực, lúc này lo lắng trong lòng nàng đã hoàn toàn tan biến, thay vào đó tràn đầy vui mừng. Người bình thường đều có ưu và khuyết điểm, thường thì ưu điểm càng lớn khuyết điểm lại càng nghiêm trọng. Nhưng nàng lại không nhìn thấy bất cứ khuyết điểm nào trên người Mạc Vấn, có đủ chu đáo săn sóc và vũ dũng oai phong, mặc dù thân có đạo pháp làm vạn người kính sợ nhưng đối với nàng lại tôn trọng vô cùng.
Ngoài sự vui mừng thì trong lòng Tần Vân còn có chút bận tâm lo lắng, nguyên nhân là do Mạc Vấn quá mức ưu tú, khi thở thì nhẹ nhàng chậm rãi, lúc ngủ thì nét mặt ôn hòa, bên cạnh đó hơi thở lúc hít vào thở ra rất trong lành, không có một chút khí tức vẫn đục, dù cho xoi mói khắp người cũng không tìm ra trên người hắn nửa điểm tật xấu, quá ưu tú không giống người phàm thế tục.
Mạc Vấn biết Tần Vân đã thức dậy, nhưng hắn vẫn trở mình ngủ tiếp, hắn cũng không biết lúc này trong lòng Tần Vân đang suy nghĩ chuyện gì. Tinh túy của việc tu đạo là nhìn trộm Âm Dương, người đã nhìn rõ Âm Dương thì trong lòng sẽ có “Độ”, lời nói và cử chỉ theo bản năng sẽ tuân theo “Độ”, không quá phận, không khoa trương, không kiểu cách, không khiêm tốn, một người có “Độ” sẽ có mị lực vô hình rất mạnh, tiến lùi đều có chừng mực, thong dong thoải mái.
“Nếu rãnh rỗi, có thể cùng Hạnh Nhi ra sau núi đi dạo.” Lúc rửa mặt chải đầu thì Mạc Vấn nói với Tần Vân, lúc bấy giờ thường thì con gái xuất giá điều là tuổi chẵn, mười bốn tuổi xuất giá chiếm hai phần, thường là con dâu được nuôi từ bé hoặc là con gái của mấy nhà nghèo khổ. Mười sáu tuổi xuất giá chiếm sáu phần, đa số gia đình đều có hôn ước ở tuổi mười sáu. Mười tám tuổi xuất giá cũng chiếm hai phần, thường là do trì hoãn ngày cưới hoặc là nhà mẹ đẻ khá giàu có, tất nhiên cũng có vượt qua mười tám, có điều những người này về cơ bản đều là nhân vật như Quỳnh Dao đạo cô. Tần Vân mười tám đã coi như lớn tuổi rồi, viên phòng sẽ không đến mức khiến nàng không đi đứng được.
“Ta muốn trò chuyện với hai vị thê thiếp của Ngô gia.” Tần Vân trao đổi.
Mạc Vấn gật đầu, “Lão Ngũ đã từng cứu mạng ta, từ lâu đã không còn là quan hệ chủ tới, nàng nói chuyện với người nhà của gã thì không được thất lễ, nên xưng hô tỷ muội.”
“Vâng, lão gia.” Tần Vân gật đầu đáp ứng, tuy đã làm chuyện vợ chồng nhưng nàng vẫn biết rất ít về quá khứ của Mạc Vấn, Mạc Vấn nói chuyện không nhiều, ít có lời ngon tiếng ngọt, càng sẽ không lải nhải.
“Tài sản trong nhà do nàng quản lý, nàng có thể sử dụng tùy ý không cần phải hỏi ý kiến của ta.” Mạc Vấn lại nói.
Tần Vân nghe vậy rất cảm động, thật ra nàng cũng không cần sử dụng vàng bạc, nhưng thông qua hành động này có thể xác định địa vị của mình trong lòng Mạc Vấn, lời ngon tiếng ngọt, nhường nhịn nuông chiều của đàn ông cũng không thể chứng minh điều gì, giao tài sản trong nhà cho phụ nữ quản lý mới là sự yêu thương tin tưởng lớn nhất.
Sau khi ăn xong, Mạc Vấn đi đến Đông viện, ba người Vô Danh, Bồ Kiên, Tần Phong đã đứng chờ bên ngoài cửa đại điện. Mạc Vấn truyền thụ bộ pháp nhập môn Truy Phong Quỷ Bộ cho Bồ Kiên và Tần Phong, để hai người bọn họ tự mình luyện tập, sau đó dẫn theo Vô Danh vào đại điện truyền thụ phù chú pháp thuật cho nó.
Thiên phú của Vô Danh còn tốt hơn cả hắn, sau khi đại chu thiên được đả thông thì học tập pháp thuật tiến triển cực nhanh, khiến Mạc Vấn đau đầu là hắn không thể nào truyền thụ phù chú cho Vô Danh như cách của Thiên Môn đạo trưởng được, hơn một ngàn loại phù chú cần phải truyền thụ từng loại một, dù Vô Danh cực kì thông minh cũng sợ không nhớ được nhiều như vậy, nó thường vẽ phù đến biến dạng, nhưng Mạc Vấn cũng không nóng nảy, không cầu học thành nhanh chóng, thời gian vẫn đầy đủ.
Ban ngày truyền nghệ, buổi tối đả tọa suy diễn pháp môn tu hành nội đan, đã từ lâu rồi Mạc Vấn chưa cảm nhận được sự bình yên và hạnh phúc, trong khoảng thời gian này hắn nhận ra được ở chung một chỗ với người thân đã làm cho nội tâm hắn vô cùng bình thản, càng cảm thấy những người tu đạo khác vứt bỏ hết người nhà để lên núi khổ tu là sai lầm, thật ra dứt bỏ hết có thể giảm bớt tạp niệm, nhưng nếu làm thế chỉ có thể đạt tới cảnh giới “Không”, nhưng xa không bằng "Hòa" khi ở cùng với người thân, có lợi hơn cho việc lĩnh hội và tu hành.
Tuy đã thành thân nhưng không phải mỗi đêm hắn đều ở chung với Tần Vân, phần lớn thời gian điều một mình đả tọa ở phòng luyện đan, thỉnh thoảng đi đến chính phòng, có khi sẽ đến Đông viện nghỉ ngơi ở gian phòng của A Cửu.
Qua nửa tháng sau, buổi chiều ngày nào đó Mạc Vấn và Lão Ngũ ngồi ở chính điện nói chuyện.
“Ta ra ngoài một chuyến, nhiều nhất là nửa tháng, mọi việc trong đạo quan giao cho ngươi.” Mạc Vấn nói.
“Đi đâu?” Lão Ngũ hỏi.
“Mạt thế sẽ không kết thúc trong khoảng thời gian ngắn, ta dự định luyện chế chút ít đan dược đề phòng lúc nào cần đến, nhưng Cửu Long đỉnh đã bị Thượng Thanh Tông thu hồi, trước mắt không có đan đỉnh để dùng, ta muốn ra ngoài tìm đan đỉnh.” Mạc Vấn nói.
“Ngài biết nơi nào có chứ?” Lão Ngũ nhận lấy tách trà lạnh Hạnh Nhi bưng tới đưa cho Mạc Vấn trước.
“Vật ấy chỉ có thể ngộ nhưng không thể cầu.” Mạc Vấn lắc đầu nói, đổi lại là lúc bình thường tìm một vật dụng bất kì đều có thể làm thành đan đỉnh, nhưng lúc này không được, bây giờ linh vật khó tìm, luyện hỏng một lần cũng sẽ rất đau lòng.
“Lão gia, người mới kết hôn chẳng được mấy ngày, hay là chờ thêm một khoảng thời gian nữa đi.” Lão Ngũ nói.
“Người không lo xa tất có phiền gần, cần phải chuẩn bị sớm.” Mạc Vấn lại nói.
“Ta đi với ngài, đi về cũng có thể nhanh hơn được chút.” Lão Ngũ nâng tách trà lên uống.
“Đạo quan cần phải có người quản lý, vả lại ta cũng không biết có thể tìm được đan đỉnh ở đâu.” Mạc Vấn lắc đầu khoát tay từ chối.
“Ồ, nhớ ra rồi, ta biết rõ chỗ nào có vật ấy.” Lão Ngũ lại thả tách trà vừa mới đưa đến bên miệng xuống bàn.
Mạc Vấn nghe vậy nghiêng đầu nhìn Lão Ngũ.
Lão Ngũ chỉ tay hướng Nam nói, “Lão gia ngươi còn nhớ rõ trấn nhỏ mà năm đó hai ta gặp được Ngô Cát Nhi và mẹ nàng không?"
Nghe Lão Ngũ nói, Mạc Vấn lập tức nhớ tới trấn nhỏ ở quan ngoại nằm ở phía Đông Man Hoang, đó là khu vực chẳng có ai cai quản, trong trấn có ba khu phố, một trong số đó là chợ người, chính là nơi để buôn bán người, còn có một khu phố là nơi để mua bán thảo dược, khu phố cuối cùng bán các loại đồ vật ly kỳ cổ quái.
“Đã cách nhiều năm rồi không biết trấn nhỏ kia có còn không nữa.” Mạc Vấn nói.
“Đi xem thử thôi, ta chở ngài đi, nếu thuận lợi ngày mai có thể trở về rồi.” Lão Ngũ nói.
“Cũng tốt, ta đi báo cho Tần Vân biết, ngươi cũng đi nói với người nhà một tiếng đi.” Mạc Vấn đứng lên.
“Ta muốn đi đâu không cần phải báo cho các nàng.” Lão Ngũ nói rất là khí phách.
Mạc Vấn liếc mắt nhìn gã, cất bước đến Tây viện, Tần Vân đã từ chỗ Hạnh Nhi biết được Mạc Vấn muốn ra ngoài nên đang giúp hắn sửa soạn quần áo.
“Không cần sửa soạn mấy thứ này, bọn ta sẽ trở về nhanh thôi, chọn một ít trang sức tinh xảo của phụ nữ bên trong quà mừng cho ta, ta muốn tặng cho người ta.” Mạc Vấn nhìn Tần Vân nói.
Tần Vân gật đầu đáp ứng rồi đi đến khu phòng phía tây.
Mạc Vấn thấy Tần Vân không mang lòng đố kị thì trong lòng rất vui mừng, bèn mở miệng giải thích, “Trước đây lão Ngũ từng hấp thu ba năm Long khí ở tế đàn của người Miêu tại Man Hoang, thủ lĩnh của người Miêu tên là Long Hàm Tu, là một người phụ nữ, lần này ta đến đó theo lý phải cảm ơn nàng ấy.”
Tần Vân nghe vậy quay đầu cười với Mạc Vấn, dùng cách này để bày tỏ cảm ơn vì lời giải thích của Mạc Vấn.
Tần Vân chuẩn bị hai bộ trang sức phụ nữ cho Mạc Vấn, đựng trong hộp gỗ, trước khi đi Mạc Vấn đã đến Đông viện hái một quả Chính Nguyên, chỉ tặng trang sức cho người ta thôi thì có hơi đơn sơ, thêm một linh quả càng thể hiện thành ý.
“Thật vất vả mới lớn được chút, ăn thì không được nhiêu mà tặng thì nhiều.” Lão Ngũ đau lòng nhếch mép.
“Ở trên đảo ba năm, ngươi ăn của người ta bao nhiêu thứ.” Mạc Vấn cất Chính Nguyên quả vào trong ống tay áo, cất bước đi ra trước viện.
“Ngươi cầm gậy đi đâu?” Triệu Anh Anh ra ngoài thì gặp được Lão Ngũ.
“Cùng Lão gia ra ngoài tản bộ...”