"Ngươi là tên giết người hèn hạ vô liêm sỉ, Ngọc Thanh Tông sẽ không bỏ qua cho ngươi. . ." Đạo nhân mập lùn không động đậy được, chỉ có thể cao giọng chửi mắng.
"Nếu ta thật sự là hung thủ, thì cũng không phiền giết thêm người nữa đâu." Mạc Vấn không hề quay đầu lại, nói.
Đạo nhân mập lùn bị Mạc Vấn nói đến cứng họng, lòng rất là uất ức, Mạc Vấn đi rồi những gã ở phía sau vẫn cao giọng kêu la, Mạc Vấn không thèm để ý gã nữa, nhanh chóng rời khỏi ngọn núi.
Sau khi rời núi hắn lập tức rẽ sang hướng tây, lúc trước hắn từ phía bắc một đường xuôi nam, nên giờ Ngọc Thanh Tông ắt sẽ cho là hắn lại từ phía nam ngược lên hướng bắc, nếu cứ giữ nguyên lộ trình rất có thể sẽ bị họ bắt bài, lúc này phương nam đã có lão Ngũ hỗ trợ tìm kiếm, tuyến đường cũng có thể thay đổi một chút, từ nam đến bắc đổi thành từ đông sang tây.
Trên đường đi trong lòng Mạc Vấn một mực thấp thỏm lo âu, hắn mặc dù đã điểm huyệt gã đạo nhân kia, nhưng cũng không hạ sát thủ, huyệt đạo của đối phương một lúc sau sẽ tự động thông suốt, đến lúc đó tin tức vẫn sẽ bị lộ ra ngoài, mọi người ở Thượng Thanh Tông sau khi nhận được tin tức nhất định sẽ công bố sự thật. Một trong bảy vị Thượng Thanh chuẩn đồ - Thiên Tuyền Tử tuy là dị loại nhưng lại có tình cảm với hắn, chuyện này cũng không phải bí mật gì, đám người Ngọc Thanh Tông hoàn toàn có thể đoán ra hai người đã vi phạm giáo quy, mà hắn lúc này lại đang lùng sục các nơi giam cầm, vậy chỉ cần đợi sẵn quanh những nơi giam cầm là có thể bắt được hắn rồi.
Phần lớn người đời đều không chịu suy nghĩ sâu xa, làm việc chỉ nhắm đến lợi ích trước mắt. Người nào khá một chút lại sẽ nghi xa được một hai bước. Thê nhưng đối với người trong Đạo Môn đầu óc thanh tỉnh mà nói, chỉ cần có một chút đầu mối thôi, bọn họ sẽ có thể suy đoán ra toàn bộ chân tướng đồng thời nghĩ cách ứng phó, đám người Ngọc Thanh Tông nhất định sẽ phân tích ra chân tướng, cũng như chắc chắn sẽ chia nhau đến các nơi giam cầm mai phục chung quanh.
Mặc dù thấp thỏm trong lòng, nhưng Mạc Vấn cũng không hốt hoảng, đạo nhân kia muốn cử động trở lại cũng phải cần một ngày, triệu tập đồng môn mất thêm một ngày, cả đám thương nghị tính toán ít nhất cũng phải nửa ngày nữa, hắn là chuẩn đồ Thượng Thanh đã vượt qua Thiên Kiếp, Ngọc Thanh phái vì để bảo đảm chu toàn, mỗi chỗ giam cầm sẽ phái đi ít nhất hai gã đạo nhân Tử khí, an bài thỏa đáng cũng cần thời gian, tính toán cân nhắc các kiểu, hắn cảm giác mình ít nhất có thể còn năm ngày mà thoải mái tìm kiếm.
Trên đường đi Mạc Vấn cũng không gặp phải trở ngại gì, liên tiếp ba ngày không ngủ không nghỉ hắn đã nhanh chóng lục soát rất nhiều chỗ giam cầm, vẫn không thấy bóng dáng A Cửu đâu, những lần như vậy Mạc Vấn chỉ có thể lắc đầu cười khổ, vận khí là trời cao cấp cho, hắn lúc này đang làm chuyện trái với thiên ý, không thể nào có vận khí tốt, nếu xui thì khéo phải tìm đến nơi giam cầm cuối cùng mới có thể thấy A Cửu.
Buổi tối ngày thứ ba, Mạc Vấn từ hướng tây vòng trở lại phía đông, hạ xuống một đỉnh núi thở dốc một chút, rồi thay đi đôi giày cuối cùng.
Ngay lúc Mạc Vấn đang chôn đống giày cũ nát, hai bóng người phía Nam bất chợt lướt đến, Mạc Vấn ngưng thần nhìn kỹ, chỉ thấy kia hai đạo nhân ảnh kia lối ăn mặc đều của đạo nhân, một trong số đó đúng là gã đạo nhân mập lùn hắn lúc trước đã điểm huyệt, người còn lại tuổi nhỏ hơn, bay đi một trăm trượng lại phải hạ xuống đất mượn lực, chắc hẳn mới vượt qua Thiên Kiếp không lâu.
Mạc Vấn vội nấp vào một góc khuất, hai người kia nóng lòng đi đường nên không phát hiện ra hắn, khi đi đường hai người cũng không có trò chuyện gì. Không lâu sau hai người bay qua ngọn núi Mạc Vấn đang ẩn thân rồi nhằm thành trì ở hướng bắc lao đi.
Mạc Vấn trầm ngâm chốc lát rồi theo đuôi phía sau, vì để an toàn, hắn bay phía sau cách hai người hơn hai trăm trượng, lúc hắn bay qua tường thành tiến vào thành trì thì hai đạo nhân kia đã dừng lại, đạo nhân mập lùn đang nói chuyện với phu canh (người đi tuần, đánh trống canh) trên đường phố. Do cách quá xa, hắn không nghe được bọn họ nói gì, chốc lát sau hai đạo nhân từ biệt phu canh, tới quán ăn chọn mua thức ăn rồi vội vàng bay qua tường thành đi về hướng tây.
Hai người đi rồi, Mạc Vấn liền hiện thân chặn đường gã phu canh, "Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn, thiện nhân có từng thấy hai vị đạo nhân nào đi qua nơi này không?"
"Kia hai vị đạo trưởng kia hình dáng ra sao." Phu canh liếc nhìn cây đao bên hông Mạc Vấn, trong mắt có ý cảnh giác.
Mạc Vấn thấy vậy, biết người này là sợ lắm mồm gây họa, liền lên tiếng nói, "Tam sư huynh hơi mập lùn, Bát sư đệ rất là thanh tú."
Phu canh nghe Mạc Vấn nói vậy lập tức giơ tay chỉ hướng Tây, "Đi Thanh Ngưu Sơn rồi, vừa mới đi không lâu, ngươi mau đuổi theo đi."
"Đa tạ thiện nhân." Mạc Vấn lấy từ trong ngực mấy mẩu bạc nhét vào tay phu canh.
"Ai nha, không phải ngươi là đạo sỹ sao, không cần làm vậy." Phu canh từ chối.
Mạc Vấn lắc đầu với phu canh một cái, xong bước về hướng tây, kì thực chút bạc kia cũng không phải trả công hỏi đường, mà là hắn muốn bồi thường cho vị phu canh này, hắn không muốn lừa dối người khác, nhưng không thể làm khác được, nếu không muốn giết người cũng chỉ có thể cùng Ngọc Thanh phái đấu trí, mà đấu trí thì không tránh khỏi mất quang minh.
Ra khỏi thành Mạc Vấn lập tức rẽ đi hướng bắc, phu canh nói Thanh Ngưu Sơn chính là một trong những nơi giam cầm, không lâu trước hắn vừa lục soát qua nơi đó, hai đạo nhân kia trước khi ra khỏi thành đã mua rất nhiều thức ăn, không cần hỏi cũng biết là đi mai phục dài ngày đấy.
Tốc độ ứng phó của đối phương vượt qua dự tính của hắn lúc trước, cũng may khi hắn đi khỏi Thanh Ngưu Sơn đã tận lực che giấu hành tung, cho dù đối phương đi trước cũng sẽ không phát hiện nơi đó đã từng có người đến qua.
Mấy ngày liên tiếp đi đường không ngủ không nghỉ, Mạc Vấn đã mệt mỏi lắm rồi, nhưng hắn cố xốc lại tinh thần lại một lần nữa tìm kiếm chỗ giam cầm tiếp theo, chỗ giam cầm này nằm dưới một đầm nước hoang vu, lúc này thời tiết giá rét, đầm nước đã đóng băng.
Mạc Vấn đứng trên bờ đầm cau mày đánh giá, đầm nước này chỉ có chu vi khoảng một trăm bộ, nếu như phá băng mà vào, về sau đám người Ngọc Thanh Tông chạy tới thấy băng vụn sẽ lập tức đoán ra hắn đã đến nơi này, như vậy hành tung của hắn không thể nghi ngờ sẽ bị bại lộ.
Trầm ngâm chốc lát, Mạc Vấn nhẹ nhàng nhảy xuống mặt băng, hắn không thích cảm giác đạp trên băng chút nào, bởi mỗi khi bước trên mặt băng hắn sẽ lại nhớ tới thảm cảnh mùa đông tám năm trước.
Đắn đo một hồi, Mạc Vấn rút ra Hắc đao rạch một ô vuông dài một thước trên mặt băng, dùng linh khí nhấc mảnh băng bị cắt lên, nhanh chóng cởi bỏ quần áo nhảy xuống nước.
Đầm nước lạnh thấu xương, Mạc Vấn nhanh chóng lặn xuống, lặn sâu khoảng hai trượng thì tới được đáy đầm, gạt đi lớp cát ở đáy quả nhiên phát hiện phía dưới là một thạch thất hoàn toàn không có nước, thạch thất cũng không có nóc nhà, ngăn cách với đầm nước bởi bức bình chướng vô hình.
Việc tìm kiếm liên tục thất bại, Mạc Vấn đã thành thói quen, hắn nhanh chóng nổi lên mặt nước tìm tới chỗ lỗ hổng tung người nhảy ra, rũ bỏ lớp băng trên người rồi đem tảng băng trả chỗ cũ, tảng băng sẽ nổi trên mặt nước mà không chìm xuống, đợi đến ngày mai sẽ lại đóng băng như cũ, chỉ cần đối phương không quá quan sát tỷ mỷ sẽ không thể phát hiện ra.
Rời khỏi chỗ giam cầm này, Mạc Vấn cắn răng bay về hướng tây, chỗ tiếp theo vẫn còn ở địa phận Trung Nguyên, chỉ cần lục soát nốt nơi đó là sẽ tiến vào khu vực rùng rậm nhiệt đới ở tây nam.
Đang lúc bay, Mạc Vấn âm thầm tính toán thời gian, sau khi phân lão Ngũ tìm kiếm phương nam, hắn đã thay đổi lộ trình ban đầu, lúc đầu vốn cần đi lại nam - bắc ba lần, bây giờ chỉ cần qua lại đông – tây năm lần, giờ đã là lần thứ hai, những nơi giam cầm còn xấp xỉ hai mươi chỗ nữa, nhìn bề ngoài tiến độ có vẻ rất nhanh, nhưng mà người của Ngọc Thanh phái đã bắt đầu mai phục các chỗ giam cầm, những nơi giam cầm sau không thể nào ung dung tìm kiếm như trước được.
Mặc dù trong lòng rất phiền muộn, Mạc Vấn cũng không trách cứ Ngọc Thanh phái, để tính toán kế hoạch chu toàn hắn cần phải dùng hết trí lực, không có thời gian để mà than thở số mệnh nữa.
Vào buổi trưa, mặt trời lên cao, Mạc Vấn vốn định tìm nơi ấm áp tránh gió ngủ một lát, nhưng cân nhắc một hồi lại cắn răng tiếp tục lên đường.
Nơi giam cầm tiếp theo tương đối đặc thù, thuộc Lộ thành ở Bắc Sơn, là một “phì trì”, cái gọi là “phì trì” thực chất là một nơi chuyên chứa phân của tất cả quan phủ cùng phạm nhân ở đây, định kỳ sẽ do những lao công chuyển tới, tới mùa vụ sẽ có nông dân đến mua về để bón phân. Cửa vào hố phân nằm ở sườn núi, cửa ra ở chân núi, trong lòng núi là một không gian rất lớn.
Khi Mạc Vấn tới nơi này đã là chạng vạng tối, hai đạo nhân một nam một nữ đang từ lối vào hố phân đi lên đỉnh núi, đạo sĩ tuổi tác trên dưới ba mươi, đạo cô trẻ hơn một chút, nhưng cũng xấp xỉ ba mươi, hai người đều có cái mũi thô to đến kinh thế hãi tục, hẳn là huynh muội.
Hai người này chẳng những lỗ mũi to như nhau, giọng cũng oang oang y hệt, đạo sĩ kia lớn tiếng nói, "Lão bất tử Xích Dương Tử rõ ràng coi thường hai chúng ta, nhằm đúng một hầm phân thối hoắc để cho hai ta trông nom."
"Nếu là Thiên Khu Tử đến, nhất định phải giành lại Cửu Long đỉnh trong tay hắn." Đạo cô xấu xí cất giọng như bò cái đáp.
"Vợ hắn không bị giam ở đây, hắn sẽ không tới đâu." Gã đạo sĩ ồm ồm nói.
"Nhưng dù sao hắn cũng phải tới nhìn mới biết được chứ, nếu như hắn tới thật, ngươi ra mặt cuốn lấy hắn, để ta xuất thủ. . ." Hai người đi xa, thanh âm dần dần nghe không rõ.
Nghe hai người nói xong, trong lòng Mạc Vấn thầm tính toán, nhưng hắn cũng không lập tức rời đi, mà đi vòng hơn mười dặm tới phía bắc ngọn núi, thấy gã đạo sĩ xấu xí kia cởi đạo bào đi xuống suối phá băng rửa ráy, mới chắc chắn người này thật sự vừa xuống ao phân, lời gã nói lúc trước có vẻ không phải giả.
Chắc chắn A Cửu không có ở đây, Mạc Vấn tiếp tục bay đi hướng Tây, không dừng lại kiểm tra nữa, một nam một nữ này dáng dấp rất là xấu xí, đức hạnh lại kém, Ngọc Thanh Tông chịu thu nhận bọn họ, chắc là nhìn ra hai người có thiên phú tu hành.
Đi về phía Tây hơn trăm dặm, Mạc Vấn tìm một thôn trấn nhỏ dừng lại mua giầy, tìm một quán trọ nghỉ trọ.
Đi vào trong phòng, Mạc Vấn thay quần áo, giặt sạch đạo bào, tắm rửa sạch sẽ xong xuôi mới nằm xuống nghỉ ngơi, đạo nhân không được lôi thôi nhếch nhác, phải giữ cả người trong sạch, nhưng đây cũng không phải nguyên nhân chủ yếu hắn tắm rửa thay quần áo, hắn làm như vậy là hy vọng A Cửu sau khi gặp hắn sẽ không bởi vì thấy hắn tiều tụy mà đau lòng, nhưng nếu thật sự tìm được A Cửu, hắn tuyệt sẽ không kể lể với nàng những khó khăn khổ cực gặp phải dọc đường.
Yên ổn nghỉ ngơi một đêm, sáng sớm hôm sau Mạc Vấn lại tiếp tục lên đường, lúc này trên thôn đã có người dậy sớm, Mạc Vấn sau khi ra khỏi cửa chậm rãi đi về hướng đông, khi đi hắn cố ý để mọi người nhìn thấy hắn đeo Hắc đao, thong thả ra khỏi thôn, đến nơi không người lập tức quay đầu đi hướng tây. Hắn một thân một mình, phải cẩn thận mọi lúc mọi nơi, hành động vừa nãy là để nghi binh, làm sai lệch thông tin của đối phương, che giấu đường đi thực sự của mình, làm đối phương không cách nào đuổi theo, chỉ có thể phân người đi khắp các nơi giam cầm mai phục.
Nếu như đối phương phân tán khắp các nơi mai phục mà không phải là tập trung đuổi giết, thì hắn liền có thể yên tâm đi đường, vừa tiết kiệm thời gian lại có thể bù vào thời gian hao phí vì phải tính toán thay đổi lộ trình.
Mạc Vấn đến giờ luôn tính toán tỷ mỷ từng hành động một, cái gọi là kỳ mưu diệu kế thực chất cũng là do suy tính cẩn thận từng bước nhỏ mà thành, hắn mặc dù bị Ngọc Thanh phái hiểu lầm, nhưng cũng không muốn phải động thủ giết người, không muốn động thủ cũng chỉ có thể dùng mưu kế.
Tiến vào vùng rừng núi tây nam, Mạc Vấn một đường hướng tây, đi được hai ngày, rốt cuộc cũng vượt qua lớp lớp dãy núi đi tới một khu đầm nước, cái đầm này mênh mông bát ngát không thấy điểm cuối, mặt nước đen sì, cỏ cây thối rữa.
Trước đó Mạc Vấn chưa từng đi qua nơi này, mà trên tập văn cũng không nói chi tiết nơi giam cầm kia nằm ở chỗ nào trong đầm, thân ở nơi rừng thiêng nước độc, muốn tìm một người hỏi đường cũng không có. Hắn vất vả lắm mới lần theo khí tức tìm được một con báo hoa có thể biến thành người, nhưng khi tra hỏi đối phương lại trả lời bằng tiếng ngoại quốc.
Bất đắc dĩ hắn đành phải mò mẫm quanh cái đầm nước tìm kiếm, mất bảy ngày rốt cuộc cũng tìm ra nơi giam cầm, không có ai.
Tốn bao nhiêu thời gian mà vẫn không có kết quả, Mạc Vấn có chút nóng nảy, chửi thầm một tiếng quay đầu trở về. . .