"Thiên Khu Tử lớn mật, dám làm càn tại Thiên Đình?". Xích Vân Tử tức giận quát hỏi.
Mạc Vấn cũng không quay đầu lại, "Bần đạo giúp đời cứu dân, càng vất vả công lao càng lớn. Các ngài đã phái Thiên Tướng đến bắt ta, lại tổ chức thêm ba đường cùng thẩm vấn này, quả thật khinh người quá đáng, lúc này ta đã nhận tội, các người còn muốn như thế nào? "
Mạc Vấn vừa nói xong lời này, cả công đường lập tức xôn xao, những Thiên Quan ở đây đều tỏ vẻ phẫn nộ, bọn họ đã được phân công quản lý hình luật nhiều năm nhưng chưa hề có người nào hành xử vô lẽ với họ đến vậy. Nhưng dù có tức giận thì bọn họ cũng không dám ngăn cản Mạc Vấn, bởi vì đúng như Mạc Vấn nói, hắn chính là công thần số một của lần tận thế này, nếu như chọc cho hắn tức giận mà giở thói ngang ngược thì hậu quả sẽ không tưởng tượng nổi.
Mạc Vấn cất bước rời khỏi của, nói với Thiên Tướng cầm đầu kia, "Thiên Đình có luật pháp của riêng mình, sau này hãy nhớ kĩ, đã là người không có tội thì không được bắt trói bừa bãi, các ngươi là binh sĩ bảo vệ Thiên Đình, không phải đám cướp vào nhà cướp của."
Thiên Tướng cầm đầu kia nghe vậy nổi giận đùng đùng, lúc này những Thiên Quan kia đều đang ngồi trong điện, lời nói này của Mạc Vấn hiển nhiên sẽ bị mọi người nghe thấy, mà Mạc Vấn đã cho thấy rõ ràng là đang mượn tiếng khuyên bảo để tiến hành tố cáo nên sau này gã chắc chắn sẽ phải nhận trách phạt.
"Giờ Thìn người tiếp dẫn của Thiên Đình sẽ tới, nếu như chậm trễ thời gian thì ngươi không thể gánh nổi trách nhiệm đâu, còn không mau đưa ta xuống dưới." Mạc Vấn không cho tên Thiên Tướng kia giữ lại chút mặt mũi nào, lời nói lúc trước của hắn không chỉ là vì trả thù tên Thiên Tướng này, mà mục đích chủ yếu là khiến đám người trong điện biết rõ vì sao hắn giận dữ, như vậy tất cả mọi người đều sẽ biết vì tên này muốn trói hắn nên mới khiến hắn tức giận, cũng vì thế mà dẫn đến kết quả chính là cơn giận của mọi người đối với hắn sẽ có chút tiêu giảm.
"Đưa Thiên Khu chân nhân về chỗ thanh tu." Trong điện có giọng nói của nữ tử truyền đến.
Mạc Vấn không quay đầu nhưng lại biết rõ người phát ra tiếng là ai, thanh âm kia là từ chỗ ngồi thứ tư phía bên phải truyền đến, chỗ ngồi này là một vị nữ giới thuộc về Thượng Thanh Tông.
"Tuân pháp chỉ của Nguyên Quân." Thiên Tướng kia cố nén tức giận nhận lấy sai khiến.
Thiên Tướng cầm đầu kia mặc dù tuân lệnh nhưng cũng không muốn tự mình đưa Mạc Vấn trở về, mà chỉ ra lệnh cho hai tên cấp dưới dẫn Mạc Vấn rời đi.
Mạc Vấn có ý kéo dài thời gian nên cứ chậm rãi đi về phía trước, lúc trước hắn cuồng vọng và phẫn nộ cũng không phải do xúc động gây nên, mà là hành động sau khi đã trải qua suy tính kỹ càng, trong lòng đại bộ phận những người hội thẩm luôn tồn tại thành kiến với hắn, nên dù hắn có e dè khúm núm đi nữa cũng chẳng thể loại trừ đi thái độ thù địch của mọi người mà ngược lại sẽ khiến họ cho rằng hắn chột dạ. Chẳng bằng cãi nhau trở mặt với mọi người, lưu lại cho họ một ấn tượng Mạc Vấn là kẻ khó có thể dây vào, như vậy bọn họ mới không dám trêu chọc hắn một cách tùy tiện.
"Chân nhân, lúc trước đã đắc tội nhiều, xin ngài chớ ghi hận, chúng ta cũng chỉ là chức quan nhỏ nhận lệnh hành sự, nên xin ngài đừng làm khó chúng ta, có thể đi nhanh một chút được không?" Thiên Tướng hộ tống vẻ mặt như đưa đám khoanh tay ôm quyền với Mạc Vấn, Mạc Vấn đi thong thả từng bước từng bước hết nhìn đông tới nhìn tây đấy, chỉ sợ không tới giờ ngọ sẽ không tới được Nam Thiên Môn đấy.
Mạc Vấn nghe vậy bước về phía trước, sở dĩ hắn cố ý kéo dài thời gian lúc trước cũng không phải để làm khó những Thiên Tướng này, mà chỉ có lòng quan sát những Thiên Quan trong điện kia sẽ tản ra sau khi hắn rời đi hay không, lúc này đám người trong điện đã tấp nập đi ra ngoài, điều này cho thấy cuộc thẩm vấn này chỉ nhằm vào một mình hắn đấy, mà không có người nào khác bị tra xét, nói cách khác A Cửu cũng không bị đưa tới đây thẩm tra.
Thiên Tướng kia thấy Mạc Vấn tăng thêm tốc độ, trong lòng mừng rỡ vội vàng nịnh nọt "Huynh đệ chúng ta trong đời bội phục nhất chính là Tiên gia chính trực như ngài, đáng tiếc người như ngài thực sự quá ít, hễ là người tới chỗ này đều chỉ nơm nớp lo sợ, cực kỳ mất mặt."
Mạc Vấn lắc đầu cười khổ không tiếp lời, trước đó hắn cuồng vọng cũng là hành động bất đắc dĩ. Nếu một người quan trọng, có khả năng quyết định đến tiền đồ của mình (Biên: ý nói Sếp đó mà) bỗng dưng sinh ra thành kiến với mình thì chỉ có hai biện pháp ứng đối, một là tìm cách thay đổi thành kiến của đối phương đối với mình, đây là phương pháp mà đa số người sẽ sử dụng. Còn phương pháp kia chính là khiến mâu thuẫn giữa hai bên càng trở nên gay gắt rõ ràng, khiến tất cả mọi người biết rõ người đó có thành kiến đối với mình, làm như vậy thứ nhất sẽ khiến đối phương không dám trả đũa, vì nếu trả đũa thì sẽ bị những người hiểu rõ tình hình chỉ trích. Phương pháp thứ hai này có một điều kiện tiên quyết rất quan trọng, chính là bản thân mình cần phải có phân lượng nhất định, phải chắc chắn là mình đúng, nếu như chỉ có một mình mà muốn chống lại cấp trên thì không khác gì tự mình treo cổ.
Lúc này việc tổ chức buổi lễ bên trong Thiên Cung đại khái đã được hoàn thành, rất nhiều Tiên gia bắt đầu đi đến vị trí thuộc về mình, đa số những Tiên gia này người Hán, mà người Hán có một đặc điểm cực kỳ rõ ràng, đó chính là quan niệm về đẳng cấp vô cùng nặng, trước kia là như thế, bây giờ là như thế, sau này cũng sẽ không thay đổi. Loại quan niệm nặng về đẳng cấp này cũng thể hiện ra bên trong Thiên Cung, chỗ ngồi của Kim Tiên khác biệt hoàn toàn với Thiên Tiên, trái cây rượu nước trên bàn cũng có khác biệt rõ ràng, quần áo cùng thú cưỡi cũng không giống nhau, ngay cả kết bạn đồng hành cũng phải là Tiên gia cùng cấp, những Tiên gia đến sớm đều là người có Tiên vị khá thấp, lúc này phần lớn Thiên Tiên đã đi tới mà Kim Tiên lại chỉ có ít người có mặt, về phần Đại La Kim Tiên trong truyền thuyết kia thì một người cũng chưa tới, đây cũng là một điểm đặc thù của người Hán, lúc tham gia một lễ hội, buổi họp nào đó thì người đến sớm nhất đều là lâu la chạy việc, đến muộn mới là khách quý.
(Biên: Việt Nam học được cái thói này rõ nhất)
Mắt thấy cảnh này Mạc Vấn lại càng hiểu rõ vì sao những Thiên Quan được phân công quản lý hình phạt trước đó phải gọi hắn đến đây hỏi tội, bởi vì địa vị và đãi ngộ giữa Kim Tiên và Thiên Tiên khác biệt rất lớn, là tiến vào Thiên Tiên hay là thăng lên chức Kim Tiên đối với người tu hành mà nói là chuyện cực kỳ trọng đại, đối với Thiên Đình mà nói cũng không phải là việc nhỏ.
(Biên: ý nói mấy lão già thẩm vấn MV rất ghét MV, không muốn cho hắn lên Kim Tiên ngang hàng với mấy lão ấy nên tìm đủ mọi cách vạch tội, còn MV chẳng quan trọng vụ đó)
Chẳng qua hắn đối với chuyện này ngược lại không cho là đúng, bởi vì lúc này hắn vẫn chưa tới bốn mươi tuổi, trong những Tiên Nhân có tu vi ngang mình thì hắn là trẻ tuổi nhất, sau này còn có hơn tám mươi năm dương thọ nữa, nếu như hắn siêng năng tu hành, phổ biến đạo pháp, trước khi tuổi thọ kết thúc tiến vào Đại La Kim Tiên là việc dễ dàng như lấy đồ trong túi.
"Chân nhân, xin nhanh chóng một chút, không như thế chỉ sợ sẽ chậm trễ thời gian." Thiên Binh hộ tống lại thúc giục lần nữa, lúc này đã có Tiên gia mới dưới sự dẫn dắt của Thiên Quan đi tới Thiên Cung, còn có rất nhiều Thiên Quan tay nâng thánh chỉ khởi hành muộn mang theo xe kéo cùng nghi trượng theo cấp bậc khác nhau nhanh chóng đến Nam Thiên Môn xuống trần tiếp dẫn.
Mạc Vấn đáp một tiếng nhưng vẫn không vội đi ngay, hắn đang muốn tìm kiếm bóng dáng của Lưu Thiếu Khanh và Dạ Tiêu Diêu trong số những Tiên gia mới đến sớm kia, cùng lúc đó cũng đang quan sát kiến trúc các nơi trong Thiên Đình, một khi đã xuống trần thì trong thời gian dài tới hắn sẽ không thể có dịp được lên Thiên Đình nữa.
Hai người theo sau càng vội vã thúc dục, Mạc Vấn cũng chỉ ứng phó qua loa, trên Thiên Đình cũng có mặt trời cùng mặt trăng, mặc dù chúng cũng giống với mặt trăng hay mặt trời dưới trần gian, chỉ có điều cả hai cùng treo trên bầu trời, mặt trời ở đông, mặt trăng ở tây, đây là nhật nguyệt cùng lên cao.
Trên đường đi đến Nam Thiên Môn thỉnh thoảng có thể trông thấy Tiên gia mới, điều mà Mạc Vấn không nghĩ tới chính là số lượng Tiên gia trong lần phi thăng này rất nhiều, cũng không vì ít đi mười tám người hắn đã thu phục được mà số lượng giảm bớt, chỉ trong chốc lát đi về phía trước đã gặp được bảy người, hắn không biết quá nhiều người trong này nhưng cũng nhận ra được một người trong đó, chính là Tư Mã Mục Dương - đệ tử thân truyền của Ngọc Thanh Thiên Tôn, cũng chính là đạo nhân năm đó đi đến Tuyết Sơn đấu pháp với hắn và bị cướp đi Bạch Long Vĩ. Năm đó Nam Hải muốn ám sát Bồ Kiên, người này đã từng ra tay bảo vệ Bồ gia, chẳng qua lúc này tâm tình của Tư Mã Mục Dương dường như cũng không tốt, lúc gặp lại nhau y cũng chỉ khẽ gật đầu với hắn.
Nhìn lễ nghi quy chế của Tư Mã Mục Dương hẳn là nghi trượng của Thiên Tiên, khác với Thượng Thanh Tông thì Ngọc Thanh Tông không có khái niệm Chuẩn đồ, đệ tử được Tổ sư chọn lập tức đã có thể đạt được chân truyền của ngài, đường đường là thân truyền của Ngọc Thanh chỉ có thể chứng vị Thiên Tiên, thực sự làm cho người ta thất vọng ảo não.
"Mạc Vấn. . ." Ngay lúc Mạc Vấn nhìn lại Thiên Cung thì trên đường phía trước truyền lại một tiếng la vui mừng.
Mạc Vấn nghe vậy xoay đầu lại, chỉ thấy Lưu Thiếu Khanh đang ở phía trước cưỡi mây đi tới, đạo bào mặc trên người chính là Long Ti Cẩm Tú của Nam Hải may thành, ý khí phấn chấn, vô cùng vui vẻ.
"Mạc Vấn, chúng ta được như thế này quả là không dễ nha, không dễ." Lưu Thiếu Khanh vỗ hai vai Mạc Vấn, vui đến phát khóc.
"Chúc mừng Lưu chân nhân đã thoát ly phàm trần phi thăng, được hưởng thọ cùng thiên địa." Mạc Vấn vui vẻ chúc mừng, mặc dù Lưu Thiếu Khanh chỉ vì cái lợi trước mắt nhưng không thể bởi vì gã một lòng muốn thành Tiên mà phủ nhận công đức của gã, dẫn quân nước Lương chinh phạt nước Triệu, tự mình mạo hiểm viễn chinh Đông Hải, trợ giúp Bồ Kiên thống nhất phương bắc, đơn độc một mình lưu lại ở Hắc quận lạnh lẽo ba năm chống đỡ đại quân thú dữ. Thiên Môn chân nhân trước kia đã từng nói giới hạn cao nhất của người tu hành là tu luyện đến khi thọ ngang trời đất, Lưu Thiếu Khanh hôm nay rốt cuộc đã đạt được ước muốn.
"Không tốt nha, những năm này thật sự không tốt nha." Lưu Thiếu Khanh gào khóc kể lể.
"Có gặp Dạ Tiêu Diêu không?" Mạc Vấn mở miệng hỏi, Lưu Thiếu Khanh thuộc về hạng người làm việc thiện lấy danh, nhưng không cần biết là ai, chỉ cần làm việc thiện đều có thể được khen thưởng, Thiên Đình có thể dò xét tất cả công lao và sai lầm nhưng lại không thể dò xét nhân tâm, không cần biết một người tốt xấu ra sao, chỉ cần nhìn vào kết quả người đó làm được mới là tiêu chuẩn phán xét công bằng nhất.
"Không thấy, ngươi đang định đi đâu vậy, sao lại từ trong đại điện ra?" Lưu Thiếu Khanh lau đi nước mắt khôi phục thái độ bình thường.
"Ta bị người ta bắt đến thẩm vấn một phen, lúc này phải đi về." Mạc Vấn cười nói.
"Người nào dám thẩm vấn ngươi?" Lưu Thiếu Khanh trừng mắt hỏi, trong bảy vị chuẩn đồ của Thượng Thanh thì lúc đầu quan hệ giữa gã và Mạc Vấn cũng chỉ là bạn bè thông thường, sau đó là không phục, về sau là ghen ghét, tới lúc tận thế được kề vai chiến đấu và đồng sinh cộng tử mới làm cho hai người chính thức trở thành bạn chí cốt.
"Vị chân nhân này đừng vội, chúng ta chỉ mời Thiên Khu chân nhân đến đây thảo luận mấy việc, Thiên Khu chân nhân đã được chứng vị Thiên Tiên." một gã Thiên Tướng hộ tống ở bên nói xen vào, sau đó nhìn về phía Mạc Vấn, "Chân nhân, xin nhanh chút, thật sự sắp không kịp rồi."
"Mạc Vấn, ngươi cứ đi xuống trước tiếp chỉ, sau đó chúng ta gặp lại." Lưu Thiếu Khanh khoát tay bảo Mạc Vấn.
"Ta sắp được làm cha rồi, chờ đứa bé trưởng thành ta mới phi thăng cũng không muộn." Mạc Vấn nói ra.
"Ha ha ha, đại hỉ, đại hỉ nha." Lưu Thiếu Khanh chắp tay chúc mừng.
"Thiên Quyền chân nhân, thời gian không còn sớm nữa." Thiên Quan tiếp dẫn Lưu Thiếu Khanh cũng đang thúc giục gấp rút.
Hai người kê tay cáo biệt với nhau, chia nhau đi về phía nam bắc.
Vừa mới tới Nam Thiên Môn đã thấy Dạ Tiêu Diêu dưới sự tiếp dẫn của Thiên Quan cũng đang đi tới Thiên Đình, mắt thấy Dạ Tiêu Diêu cũng là thân thể phi thăng, Mạc Vấn lại vui vẻ chúc mừng.
"Vị trí Thiên Tiên khiến ta cực kỳ chột dạ nha." Dạ Tiêu Diêu tặc lưỡi lắc đầu.
"Trời cao công bằng, sẽ không làm ít thưởng nhiều, cũng không làm nhiều mà thưởng ít cho ngươi đâu. Những năm này ngươi tạo phúc cứu khổ cho dân, công lao rất lớn, lần này nhận được Tiên vị thực sự đúng với công sức của mình." Mạc Vấn cười nói, nếu so sánh với Lưu Thiếu Khanh thì công lao của Dạ Tiêu Diêu thực sự nhỏ hơn một ít, y có thể phi thăng chủ yếu vẫn do việc đánh chặn được đàn hung thú, bảo vệ ngàn vạn người Hán phương bắc.
"Vốn ta đã chột dạ, lời nói của ngươi càng khiến ta chột dạ thêm, đúng rồi, ngươi đã gặp Lưu Thiếu Khanh chưa." Dạ Tiêu Diêu hỏi.
"Vừa đi qua đây không lâu." Mạc Vấn đưa tay chỉ về phía bắc.
"Đi đi đi." Dạ Tiêu Diêu lôi kéo Mạc Vấn đi về phía bắc.
"Ngươi đi trước, ta còn có một số việc muốn làm." Mạc Vấn lắc đầu nói ra.
Dạ Tiêu Diêu còn muốn nói chuyện với Mạc Vấn nhưng bị Thiên Quan tiếp dẫn mình thúc giục đi trước. Mạc Vấn cùng với hai người hộ tống tới bên ngoài Nam Thiên Môn, chỉ thấy một Thiên Quan trẻ tuổi tay nắm thánh chỉ đang lôi kéo một vị Tiên gia mắt đỏ khuôn mặt râu quái nón nói chuyện.
"Được, ba bình thì ba bình, Ly gia, ngài mau giúp ta xem một chút, chứ nếu tìm không được hắn ta làm sao có thể báo cáo kết quả nha." Vị Thiên Quan kia lo lắng nói ra.
"Đạo quán của hắn ở nơi nào." Tiên gia mắt đỏ gật đầu cười hỏi.
"Vùng Tây Sơn của huyện Lễ, nhưng mà hắn không ở trong quan." Thiên Quan trẻ tuổi lo lắng nói ra.
Mạc Vấn nghe vậy mỉm cười tiến lên, vùng Tây Sơn của huyện Lễ chính là Thượng Thanh Quan, không hỏi cũng biết vị Thiên Quan hôm nay nhận nhiệm vụ tiếp dẫn hắn là người nào.
"Nha, sao ả gà mái kia lại ở trong đạo quan?" Tiên gia mắt đỏ nhìn xuống thăm dò.
"Ly gia, ta nhờ ngài tìm Thiên Khu Tử, sao ngài lại nhìn ra ả gà mái nào thế?" Thiên Quan trẻ tuổi lo lắng dậm chân.
"Con hồ ly tinh mà ả đang đánh là ai vậy?" Trên mặt lão Tiên gia mắt đỏ lộ vẻ nghi hoặc.
Mạc Vấn nghe vậy chợt lạnh người kinh hãi, quay đầu lớn tiếng nói với hai gã Thiên Tướng kia, "Mau đưa ta xuống dưới. . ."