Chuyện xảy ra quá đột ngột, Mạc Vấn cũng là sững sờ một chút rồi mới phản ứng kịp. Hắn bước tới xem tăng nhân còn thở không, phát hiện y không đáng lo mới yên lòng.
"Đưa vị đại sư này trở về." Mạc Vấn quay người nói với những người địa phương kia.
Đám người đó nghe vậy gật đầu liên tục. Lúc trước mọi người thấy hắn ăn nói cung kính, cho rằng hắn không phải đối thủ của tăng nhân kia. Nào ngờ chủ nhân còn chưa động thủ mà một kẻ tôi tớ lưng đeo hành lý đã đánh ngã tăng nhân thích diễu võ dương oai xuống đất rồi.
Mạc Vấn đặt tăng nhân kia xuống rồi quay người cùng Lão Ngũ đi về phía nam, tới chỗ không người thì lập tức rẽ vào rừng rậm đi về phía tây.
"Ta đã nói không được đánh vào đầu, ngươi vì sao lại không nghe?" Mạc Vấn trách.
"Cứ nhìn bộ dáng ngang ngược của hắn, ta không đánh vào cái đầu trọc đó thì không thể hết giận được" Thấy lời nói của mình đã làm cho Mạc Vấn tức giận, gã vội vàng đưa tay chỉ về những kỵ binh đang phi ngựa rất nhanh về phía nam. "Không đánh vào đầu cũng không được, hắn cứ ngăn cản như vậy thì làm sao chúng ta đi được đây."
"Hắn đã từng giúp chúng ta, làm như vậy thật có chút không ổn." Mạc Vấn nghiêng người từ trong rừng liếc ra.
"Có gì không ổn chứ, hắn từ đầu đến cuối giả vờ không nhận ra chúng ta. Chưa kể lúc ấy hắn cũng không có hết lòng giúp đỡ chúng ta. Rõ ràng có thể đuổi theo mấy tên cường đạo kia nhưng hắn lại không làm vậy, báo hại chúng ta phải chạy hơn hai ngàn dặm." Lão Ngũ bĩu môi nói.
"Vậy cũng không thể làm mất thể diện của người ta, ngày sau hắn làm sao có thể gặp mặt người khác đây." Mạc Vấn lắc đầu nói. Lão Ngũ lúc trước đánh một côn vào giữa trán, sưng đỏ khó có thể tránh khỏi, sợ nhất là lưu lại sẹo.
"Lão gia, hắn nói hàng yêu trừ ma chính là đang mắng cậu, không, là chửi đạo nhân Thượng Thanh tông các cậu, đánh hắn cũng không oan đâu." Lão Ngũ chạy lên phía trước Mạc Vấn dọn những nhánh cây chặn đường.
Mạc Vấn cũng nhìn ra Lão Ngũ đang châm dầu vào lửa, cũng biết đây là gã muốn trả thù cái đạp lúc trước, nhưng mà nghĩ lại thì lời của Lão Ngũ cũng có lý. "Mà thôi, đánh cũng đánh rồi. Chỉ có điều hắn chính là tăng nhân Bồ Đề tự. Bồ Đề tự ở nước Tấn rất có danh tiếng, lần này ta và ngươi chẳng những đắc tội triều đình mà còn trêu chọc Phật môn. Mới xuôi nam có mấy ngày đã đắc tội quyền quý tăng lữ đủ cả rồi, ngày sau biết làm sao cho phải đây?"
"Ta chạy nhanh về phía tây, trốn ở nơi vắng người. Đợi cậu tu luyện lợi hại liền tái xuất giang hồ, đến khi đó có ai dám không sợ chúng ta nào." Lão Ngũ vô tư không lo.
Mạc Vấn nghe vậy thì gật nhẹ. Thân là đệ tử Đạo môn, là Thượng Thanh chuẩn đồ, hắn hiểu rõ, Đạo gia cùng Phật môn biểu hiện như hòa khí nhưng thực ra thế như nước với lửa. Đạo tu kiếp này, Phật cầu kiếp sau, giáo lí căn bản khác nhau về bản chất, nếu muốn chấn hưng Đạo gia thì sớm muộn gì cũng phải phát sinh xung đột với Phật giáo. Chuyện hôm nay chẳng qua chỉ làm mâu thuẫn này xảy ra nhanh một chút mà thôi.
Đã có phòng bị, hai người cũng không tiến về những nơi có nhiều người, dù có nghỉ trọ cũng chỉ là tìm đến những thị trấn nhỏ vắng vẻ, lại mua thêm lương khô. Mỗi lần nghỉ trọ đều không tiếp xúc với người địa phương. Hơn nữa sau khi biết hai người có võ nghệ, những kẻ tầm thường cũng không còn dám xuất thủ. Người có ý đồ truy bắt hai người chủ yếu là tuần bổ quan phủ cùng với quân binh nhờ truy bắt đào phạm mà sống. Cũng may những người này phần lớn chỉ có võ nghệ bình thường mà Cầm Phong Quỷ Thủ của Mạc Vấn thì lại huyền diệu vô cùng, hoàn toàn có thể đối phó rất dễ dàng.
"Lão gia, bằng không thì ngươi thay đổi đạo bào đi, đừng để người ta nhận ra." Lão Ngũ đi sau lưng Mạc Vấn mở miệng. Đêm nay trăng sáng, hai người liền đi suốt đêm.
"Thượng Thanh đạo nhân sao có thể giấu đầu lộ đuôi?" Mạc Vấn cất bước về phía trước. Liên tiếp mấy ngày nay, rất nhiều tuần bổ và quân binh tới đuổi bắt bọn họ. Tuy hai người có thể toàn thân trở ra, nhưng thật sự là rất phiền.
"Nếu không thì bọn họ sẽ tìm được chúng ta." Lão Ngũ nói.
"Ta và ngươi dù có che giấu hành tung thì những người dân địa phương kia cũng sẽ đi mật báo. Ngày mai là tới biên giới nước Tấn rồi, lúc đó sẽ không còn truy binh nữa." Mạc Vấn chỉ về phía trước. Từ đây có thể mơ hồ thấy được một dãy núi.
Lão Ngũ nghe vậy thì gật nhẹ. Bị đuổi bắt cũng không phải dễ chịu gì, ăn không được an tâm, ở không được tùy ý, lúc nào cũng phải đề phòng cao thủ xuất hiện.
Hai người lúc này đang đi trên một con đường nhỏ trong rừng. Phương nam khí hậu ôn hòa, ẩm thấp, lại thêm thời tiết đã vào đông, trong rừng thỉnh thoảng lại truyền đến tiếng dế kêu chim hót. Bọn họ ở dưới ánh trăng mát rượi mà chạy đi thật nhanh, nếu như không phải là bị người đuổi theo thì thật là có chút thích ý.
"Lão gia, mau xem kìa." Đang chạy đi thì Lão Ngũ bỗng mở miệng.
Mạc Vấn nghe vậy bèn quay đầu lại, theo ánh mắt Lão Ngũ mà nhìn lên. Hắn thấy được trên bầu trời đêm có một bóng đen thật lớn đang bay rất nhanh về phương bắc. Bởi vì bóng đen ở quá xa trên không, không thể nhìn rõ được, chỉ nhận ra đại khái hình dáng là một con chim cực lớn mà thôi.
"Con chim này thật lớn, nghe tiếng lệ (1) của nó, có lẽ đây là tiên hạc rồi." Mạc Vấn có chút cảm thán. Tuy con chim này bay nhanh ở dưới ánh trăng thoạt nhìn thì không lớn lắm, nhưng nếu hạ xuống đất mà giương cánh ra thì ít nhất cũng phải được ba trượng.
(1) Lệ là tiếng kêu của chim chóc nói chung.
"Lão gia, ta nghe nói thần tiên đều giá (cưỡi) hạc cả, trên lưng tiên hạc kia có người hay không?" Lão Ngũ mở miệng hỏi.
"Bay cao quá, nhìn không rõ được. Thế nhưng giá hạc là để chỉ người trong Đạo môn tuổi thọ đã hết, không thể nói năng tuỳ tiên." Mạc Vấn ngẩng đầu nhìn lên, chợt phát hiện trên trời lại xuất hiện một con chim nữa, so với con trước càng lớn hơn, tốc độ vỗ cánh cũng nhanh hơn ba phần, xem ra nó đang muốn đuổi theo tiên hạc phía trước.
"Nếu như chúng ta có thể có một con như vầy thì tốt biết bao." Lão Ngũ nhìn theo hai bóng đen giữa trời đêm đang khuất dần đi.
"Những linh cầm kia có thể bay trong đêm tối, nhất định không phải vật phàm. Bọn chúng chắc chắn đã sống qua nhiều năm, sớm đã khai mở linh tính, sao có thể dễ dàng bị con người thuần phục ?" Mạc Vấn thu hồi ánh mắt lại, cất bước về phía trước. Lúc này xuất hiện tiên hạc lớn như vậy chứng tỏ phía trước có vùng núi cao sông rộng, cũng chính là nơi mà hai người đang tìm kiếm.
"Dạ lão gia chắc hẳn có thể thuần phục chúng nó." Lão Ngũ đuổi theo Mạc Vấn.
"Cũng không chắc, nếu phi cầm không đáp xuống đất thì hắn thuần phục thế nào được?" Vừa nghĩ tới bạn bè đồng môn, Mạc Vấn không khỏi lắc đầu thở dài. "Cũng không biết đám Dạ Tiêu Diêu lúc này đang ở đâu, có mạnh khỏe không."
"Lão gia, cậu cũng không cần bận tâm, mấy lão gia kia dù có ở hoàn cảnh không tốt thì cũng hơn chúng ta, ít nhất không bị đám quan phủ đuổi sát đít." Lão Ngũ bĩu môi.
"Bọn họ đều ở lại khu vực người Hồ, lại đắc tội công chúa người Hồ, ài." Mạc Vấn nghe vậy thì lắc đầu, lời này của Lão Ngũ không hẳn là đúng. Bốn người Bách Lý Cuồng Phong, Dạ Tiêu Diêu, Liễu Sanh, Lưu Thiểu Khanh đều không thích người Hồ mà lại sống ở khu vực của bọn chúng, lúc này nói không chừng cũng đã gây họa, đang bị người ta truy sát tứ phía nữa kìa.
"Lão gia cứ yên tâm đi, mấy lão gia kia bản lĩnh cũng không kém cậu, không ai làm hại họ được đâu." Lão Ngũ cười nói.
"Cũng đúng, hơn nữa bọn họ cùng lắm là đắc tội người Hồ, muốn đánh muốn giết đều tùy tâm. Không như chúng ta phải đối mặt với người Hán, dù có động thủ cũng phải cẩn thận không làm họ mất mạng." Mạc Vấn nghe vậy gật nhẹ, pháp thuật của đám Bách Lý Cuồng Phong đều có thể thành tựu rất nhanh chứ không như bí pháp bùa chú của hắn cần có nhiều năm khổ tu.
Hai người vừa nói chuyện vừa bước nhanh về phía trước. Đến khi quá nửa đêm, trăng ẩn vào mây, vì Lão Ngũ không thấy rõ được vật, hai người đành nghỉ ngơi trong rừng. Mạc Vấn có ý định truyền thụ cho Lão Ngũ phương pháp luyện khí, thế nhưng gã lại không có hứng thú với chuyện này. Mạc Vấn khuyên bảo không được cũng đành thôi, chỉ có thể đợi đến khi hắn có thể đem linh khí phóng ra ngoài liền truyền linh khí cho Lão Ngũ một chút, tối thiểu cũng phải làm cho gã có thể nhìn rõ vật trong đêm.
Đất đai phương nam phì nhiêu, ruộng tốt rất nhiều, lại thêm mấy năm gần đây không có thiên tai thế nên ở nơi này có rất ít nạn dân. Cũng do vậy mà hai người lúc ngủ ngoài trời không dám đốt lửa, làm vậy truy binh nhất định có thể nhìn thấy mà đuổi tới. Người quý tự biết (2), hắn hiểu được lấy tu vi lúc này của mình đối phó với bộ khoái thông thường và quân nhân thì không thành vấn đề, nhưng nếu đối mặt với cao thủ Phật môn thì tất rơi xuống thế hạ phong. Thế nên, hắn không thể không cẩn thận.
(2) "Nhân quý tự tri". Lão Tử Đạo Đức Kinh có câu "biết người là trí, biết mình là minh." Nhan Hồi trả lời câu hỏi về nhân, trí của Khổng Tử là "Người nhân tự yêu mình, người trí tự biết mình." Ý nói người có trí tuệ thì tự biết khả năng của bản thân.
Sáng sớm hôm sau, hai người dậy thật sớm chạy tiếp, đi được hơn mười dặm thì Lão Ngũ phát hiện dòng suối, lập tức chạy như bay tới, định vốc nước lên uống giải khát.
"Dòng nước có vẻ không ổn." Mạc Vấn vội vàng ngăn cản Lão Ngũ uống nước.
"Lão gia, có người âm thầm hạ độc hay sao?" Lão Ngũ lập tức đổ nước trên tay đi, nhíu mày hỏi. Lúc trước cũng gặp được hai dòng suối nhưng đều không thể uống được, hai người đã một ngày một đêm không được uống nước rồi.
Mạc Vấn nghe vậy cũng không trả lời ngay, lấy chút nước suối lên để gần mũi ngửi thử rồi lập tức đổ đi, đứng thẳng người lên. "Có chứa mùi tanh, dòng suối này cùng với hai cái trước đều là cùng một nguồn. Thượng nguồn của ba dòng suối này hẳn là có độc vật làm ô nhiễm nước suối."
"Cậu có nhầm không, trong suối này còn có tôm cá, nếu nước có độc thì sao bọn chúng có thể sống được?" Lão Ngũ chỉ tay vào mấy con cá nhỏ đang bơi lội trong suối.
"Chúng nó sinh ra ở đây, sinh ra đã có khả năng chịu độc." Mạc Vấn đi về phía trước.
"Người trong thôn cũng uống nước này đó." Lão Ngũ quay đầu nhìn về một sơn thôn ở phía nam. Thôn này chỉ cách dòng suối nơi hai người đứng có năm dặm mà thôi.
"Độc vật kia đã ẩn náu ở thượng nguồn nhiều năm rồi. Những người địa phương kia có thể sống được, hẳn cũng giống như tôm cá trong nước có khả năng chịu độc. Mà ta và ngươi thì lại không thể, nếu uống nước thì chắc chắn sẽ trúng độc, tuy không nguy hiểm đến tính mạng nhưng tiêu chảy thì khó tránh khỏi. Dĩ nhiên cũng có nhiều cách giải thích khác, có thể bọn họ cũng trúng độc nhưng không biết, nên đổ cho là khí hậu."
"Đáng tiếc, chúng ta lại đang bị người ta đuổi bắt bằng không nhất định sẽ vì dân mà tiêu diệt độc vật kia." Lão Ngũ nói.
Mạc Vấn nghe vậy không khỏi cười một tiếng. Lão Ngũ không phải loại người nhiệt tình gì, lời nói này của gã thực ra phải suy ngược lại, ý gã là: "Lão gia, cậu tuyệt đối không được lo chuyện bao đồng nha, chúng ta hiện giờ còn đang bị người ta đuổi bắt kìa." Thực ra hành động lần này của gã hoàn toàn là dư thừa, độc vật nấp ở thượng nguồn có thể ô nhiễm khu vực lớn như vậy chắc chắn là thuộc loài rồng. Hắn cũng không dám trêu chọc nó.
Lại đi về phía trước hơn hai mươi dăm, hai người rốt cuộc tìm được cái giếng nước uống được trong một thôn xóm bỏ hoang. Nghỉ ngơi một lát rồi lại tiếp tục đi về phía tây, tới giờ Mùi buổi chiều hai người đã nhìn thấy một tường thành. Tường thành này kéo dài từ nam tới bắc, nhìn không thấy hai đầu. Nó chỉ cao có một trượng, được xây lên từ những viên gạch xám tro, bởi vì đã quá lâu, trải qua mưa nắng, lúc này đã đổ nát vô cùng, có những chỗ gạch đá thậm chí còn long ra, chỉ đẩy nhẹ là đổ.
Hai người đi vể phía tây bằng đường nhỏ nên cách cửa thành cánh bắc rất xa. Cũng do vậy mà đoạn tường thành này không có quan binh canh gác.
"Nơi đây chắc là biên cảnh của nước Tấn rồi, chỉ cần vượt qua tường thành này thì chúng ta liền an toàn rồi." Mạc Vấn nói với Lão Ngũ. Thời gian này hai người liên tục bị đuổi bắt, tới được nơi đây mới thật sự an tâm.
"Tốt rồi, cậu đợi ở đây, để ta đi trước dò đường." Lão Ngũ nghe vậy thì vô cùng mừng rỡ, nhún người nhảy qua tường thành.
"A, a, a, phù phù..."