Chỉ có bà cụ Vệ là để tâm đến lời cô nói. Đợi Vệ Nhị Trụ, Lý Lan Tử và Vệ Đông Chinh đi ngủ xong, bà cụ giữ Thiêm Hỉ lại, bảo ngủ cùng mình, rồi hỏi:
“Nhóc Hỉ, những gì cháu nói là thật chứ? Sau này nhà nước sẽ nới lỏng mấy chính sách này thật à?”
“Chắc chắn là sẽ nới lỏng thôi, nhưng có lẽ phải mất nhiều năm nữa. Bà ơi, bà đừng nghĩ ngợi nhiều, đợi đến khi có tin tức gì, chúng ta tính tiếp cũng không muộn.”
Thiêm Hỉ nhanh nhẹn cởi áo, chui vào chăn. Tấm chăn trên giường đất ấm áp quấn lấy cô thật chặt, khiến cô thoải mái nhắm mắt, sẵn sàng quay lại hành tinh Lobita để tiếp tục học những kiến thức công nghệ cao.
Nhưng bà cụ Vệ cứ trằn trọc mãi không ngủ được. Bà cụ hỏi:
May
“Nhóc Hỉ, cháu có thể nói với bà về mấy thứ trà thuốc đó không? Cháu lấy chúng từ đâu ra thế? Nhà mình có thể làm thêm chút nữa không? Nói thật, cái nhà máy phân đạm kia khiến nhiều người sống dễ thở hơn, nhưng cháu ngửi xem không khí này, ngộp c.h.ế.t người đấy! Hồi đầu còn thấy lạ, giờ ngửi mãi thì cảm giác đầu óc như bị hun thành hồ rồi.”
“Nhìn khắp đường làng mà xem, toàn người ho khù khụ. Cá dưới sông cũng c.h.ế.t nổi hết bụng trắng phớ. Cá mà c.h.ế.t thì chứng tỏ nhà máy phân đạm đó có vấn đề, đúng không nào?”
“Ở làng bên, ông Vương Quải Tử cùng với bác hai và bác ba của con đều làm trong xưởng đó, ho ra m.á.u mãi, ho đến chết. Cái nơi tổ tiên nhà mình sống bao đời, sớm muộn cũng bị nhà máy phân đạm ấy phá hỏng thôi!”
Thiêm Hỉ mở mắt, đề nghị:
“Bà ơi, chẳng phải nhà mình tính nhờ bác cả mua nhà ở thủ đô cho bác gái và bác trai sao? Hay là nhà mình cũng mua một căn đi, để tránh xa cái nhà máy phân đạm đó, đừng để nó gây họa đến mình nữa.”
Bà cụ Vệ bật cười:
“Con bé này nghĩ đơn giản quá. Bác trai con vốn là người thủ đô, bác gái hồi lên đơn vị đã chuyển hộ khẩu khỏi làng mình, vào đại học ở thủ đô thì hộ khẩu cũng chuyển đến đó luôn. Có hộ khẩu thủ đô mới mua được nhà. Còn nhà mình là nông dân chân đất, dù có tiền cũng chẳng có đường mua nhà đâu!”
“Hộ khẩu…” Thiêm Hỉ lẩm bẩm nhỏ. “Thật là một thứ làm khó người ta.”
Kiếp trước, bao nhiêu người chen lấn để tranh giành một hộ khẩu Bắc Thượng Quảng Thâm, vậy mà giờ cô sống lại thời kỳ khó khăn, đầy khởi sắc những năm 60, lại phải lo lắng chuyện hộ khẩu lần nữa.
Để bù đắp những tiếc nuối kiếp trước, Thiêm Hỉ thầm quyết tâm. Cô sẽ nhanh chóng tích lũy sức mạnh, chờ đến khi những biến cố lớn qua đi, và một vị lãnh đạo sáng suốt đề ra phương châm bốn chữ có tầm ảnh hưởng sâu rộng. Chính phương châm ấy đã thay đổi vận mệnh của cả một quốc gia, đẩy nhanh sự trỗi dậy của một cường quốc, mang lại cơ hội thay đổi số phận cho vô số con người.
Nếu không hiểu được ý nghĩa của cơ hội đó, có lẽ cô sẽ không để tâm. Nhưng vì biết trước, cô quyết không thể bỏ lỡ.
Bắc Thượng Quảng Thâm, nhất định phải mua một tòa nhà chọc trời!
Ngành nghề mới nổi, phải giành lấy vị trí có lợi!
Đón cơn gió xuân thay đổi số phận này, vươn lên làm những điều kiếp trước không dám mơ, như kiếm ngay một tỷ chỉ trong phút chốc!
Thiêm Hỉ bị viễn cảnh tương lai đầy hứa hẹn của mình làm cho phấn khích đến bật cười, cô kéo chăn trùm kín đầu, lăn lộn trên giường.
Bà cụ Vệ thắc mắc:
“Con bé này không ngủ còn lăn lộn làm gì? Bà đang hỏi chuyện nghiêm túc, sao không trả lời bà?”
Thiêm Hỉ ló đầu ra khỏi chăn, cố nén nụ cười:
“Chỉ là mấy loại thảo dược trên núi thôi, tổng cộng năm loại. Có loại mọc nhiều, có loại mọc ít. Nếu bà muốn kiếm thêm, ngày mai cháu sẽ cùng bà lên núi đào thêm. Nếu không đủ, chúng ta có thể đến công ty dược liệu mua thêm.”
Đôi mắt cô sáng lấp lánh:
“Bà ơi, bà định lấy nhiều trà thuốc như vậy làm gì? Đừng nói là bà không cho anh cháu làm bậy mà giờ lại định làm bậy nhé!”