Bao năm nay, bà cụ Vệ luôn uy phong trước mặt các con, lần đầu tiên bị con gái làm cho cứng họng. Tuy bị Đại Nha “lấn lướt” đến suýt chảy m.á.u mũi, nhưng bà cụ chẳng hề giận mà còn thấy ấm lòng.
Làm mẹ cả đời, chẳng phải chỉ mong con cái giỏi giang thôi sao? Nếu không vì các con trai quá vô dụng, bà cụ đã sớm muốn nghỉ ngơi rồi.
Dù lúc nói lý lẽ Vệ Đại Nha rất hùng hồn, nhưng vừa xong chị ấy đã thấy chột dạ. Rời xa mẹ lâu ngày, chị ấy có phần quên mất sự đáng sợ của bà cụ. Quyền uy của bà cụ Vệ nào phải thứ chị ấy chống nổi?
Vệ Đại Nha thầm run sợ, chuẩn bị sẵn tâm lý bị mắng té tát, nhưng không ngờ bà cụ chỉ thở dài, miễn cưỡng đáp một tiếng:
“Được rồi.”
Mặt trời mọc đằng Tây rồi đây!
“Mẹ, mẹ đồng ý để con gọi điện cho anh con thật à?” Vệ Đại Nha dò hỏi.
Bà cụ Vệ khẽ cười:
“Con đã nói đến mức đó rồi, mẹ không đồng ý được sao? Chuyển đi cũng tốt, ngày nào cũng phải uống thuốc thật sự không ổn. Mẹ không nghĩ cho mình thì cũng phải nghĩ cho mấy anh em Đông Chinh, không thể để nhà máy phân đạm đó khiến các cháu trẻ như vậy mà đã mang bệnh.”
“Thế thì tốt quá! Sáng mai con sẽ gọi điện cho anh và chị dâu, bảo họ lo liệu bên đó. Chờ xong xuôi, mẹ ra đồn công an làm thủ tục chuyển hộ khẩu, chậm nhất là đầu năm sau là mình có thể dọn đi. Ruộng không cần trồng trọt nữa, mẹ cứ nghỉ ngơi qua mùa đông cho khỏe, rồi thu xếp đồ đạc dần đi.”
Sợ bà cụ mang quá nhiều đồ theo, Vệ Đại Nha căn dặn thêm:
“Mẹ, đường lên doanh trại xa lắm, ngoài những thứ thật sự cần thiết, còn lại để lại hết. Nhà này mẹ tính thế nào? Cho thuê hay bán đi? Ruộng hoang khai phá thì xử lý ra sao? Những việc này mẹ rành hơn con, cứ tính kỹ trước, đến lúc dọn đi sẽ không bối rối.”
Bà cụ Vệ chiên trứng xong, bày ra đĩa. Món trứng vàng ruộm vừa thơm vừa đẹp mắt. Bà cụ đặt đĩa lên bàn, bảo Đại Nha:
“Bớt nói đi, mang cháo ra, lấy thêm hai bộ bát đũa, nhanh lên ăn cơm. Tuổi trẻ mà đã lắm lời, cẩn thận Bạch Dương nó chê đấy.”
May
Đại Nha trợn mắt làm bộ giận:
“Anh ấy dám à!” Nhưng trong lòng lại thầm tự trách mình, miệng đúng là thích gây rắc rối.
Trong bữa cơm, thấy Bạch Dương gắp phần lớn trứng cho Đại Nha, bà cụ không khỏi trêu:
“Chả trách con mập lên, trứng này, mẹ chiên có ba quả thôi. Tính cho Bạch Dương hai, con một, mà cuối cùng thì sao? Con ăn hết hai quả rưỡi.”
Vệ Đại Nha: “…”
Bạch Dương cười đỡ lời:
“Đại Nha đâu có mập, giờ là thời điểm đẹp nhất của cô ấy. Đúng rồi, Đại Nha, anh có một ý này, em nghe thử xem có được không?”
Đại Nha vừa húp cháo vừa hỏi:
“Ý gì?”
“Thuốc của nhóc Hỉ đúng là trị ho tốt thật. Hay mình đi đăng ký bản quyền, rồi xin giấy phép sản xuất từ sở y tế. Sau đó đầu tư xây một nhà máy dược, chuyên sản xuất trà thuốc này. Anh vừa uống một cốc lớn, thấy hiệu quả ngay, cả người khỏe khoắn hẳn ra.”
Nghe vậy, Vệ Đại Nha mới nhận ra sự đặc biệt của trà thuốc. Lúc mới về Đầu Đạo Câu, cổ họng chị ấy cứ khó chịu, không ho được, lại ngứa ngáy. Vậy mà giờ mọi cảm giác đó đã biến mất.
“Ừ, hình như đúng là tốt thật. Nhưng việc này để anh trai và chị dâu làm thì hơn. Chị dâu làm trong ngành y dược, quen thuộc, có mối quan hệ tốt hơn mình. Hai đứa mình chỉ phụ trách kế hoạch nếu nhà máy thực sự được xây.”
Vệ Đại Trụ và Tạ Ngọc Thư bị “gọi tên” mà chẳng hề hay biết.
Sáng hôm sau, Vệ Đại Nha ra ủy ban gọi điện cho Vệ Đại Trụ. Trước tiên, chị ấy trách anh trai không quan tâm gia đình, sau đó mới trình bày kế hoạch.
Nghe môi trường ở nhà tệ đến vậy, Vệ Đại Trụ lập tức sốt sắng, tối đó tổ chức ngay một cuộc họp gia đình nhỏ gồm ông ấy, Tạ Ngọc Thư, Cốc Thạc và Vệ Nhị Nha.
Trong quân đội có vài việc quan trọng, Vệ Đại Trụ không thể rời đi, Vệ Nhị Nha cũng bận ngập đầu với chuyện ở trường, nên chỉ có thể để Cốc Thạc và Tạ Ngọc Thư xin phép nghỉ để về thôn Đầu Đạo Câu một chuyến. Vệ Đại Trụ mỗi ngày sau giờ làm đều đến huyện lân cận gần doanh trại để dò la xem có nhà nào đang rao bán.