Vệ Đại Nha tỏ vẻ băn khoăn:
“So với giáo dục, cô nghĩ xây bệnh viện có vẻ thiết thực hơn, giúp người dân giải quyết vấn đề khám chữa bệnh. Cô nói đúng không, nhóc Hỉ?”
“Không hẳn. Xây bệnh viện đúng là tốt, nhưng người bệnh khi khám chữa phải trả tiền, và giá cả trong bệnh viện không nằm trong tầm kiểm soát của chúng ta. Nếu phí khám chữa bệnh cao, sẽ có người nói rằng chúng ta dùng bệnh viện để kiếm lời, mất nhiều hơn được. Ngược lại, xây trường học sẽ không gặp phải những lo ngại đó. Học phí, tiền sách vở đều được quy định rõ ràng. Nếu có học sinh học giỏi, đỗ đạt vào đại học, người ta sẽ nói rằng đó là học sinh của trường chúng ta, mang lại tiếng thơm cho mình.”
“Dù làm gì, chúng ta cũng chỉ phụ trách quyên tiền, còn việc vận hành cụ thể tuyệt đối không can thiệp, tránh làm sai lệch ý nghĩa ban đầu. Thưa cô, anh Đông Chinh, chuyện này hai người cứ bàn bạc với nhau. Cháu chỉ có nhiệm vụ truyền đạt yêu cầu từ cấp trên, xử lý vấn đề từ gốc rễ. Còn làm gì, làm thế nào, quyên tặng cái gì, bao nhiêu tiền... những việc này hai người cứ quyết định. Trên cơ sở đảm bảo tập đoàn Tân Thời Đại vận hành ổn định, quyên tặng thêm một chút cũng không sao. Chúng ta có nhiều tiền đến mấy cũng không dùng hết, chi bằng trả lại cho xã hội, lại có được tiếng tốt.”
Vệ Đông Chinh và Vệ Đại Nha bàn bạc một hồi, cuối cùng thống nhất cách làm.
Họ quyết định tùy tình hình mà triển khai. Những nơi còn khó khăn sẽ quyên tiền xây trường học cho trẻ em địa phương. Ở các thành phố phát triển hơn nhưng thiếu các công trình như thư viện, họ sẽ tài trợ xây thư viện. Còn với những trường đại học danh tiếng, họ sẽ quyên tặng xây dựng phòng thí nghiệm, giảng đường.
Dù Vệ Đại Nha cảm thấy xót số tiền mình vất vả kiếm được, chị ấy vẫn rất sáng suốt khi đứng trước vấn đề lớn. Hơn nữa, số tiền chị ấy kiếm được đã quá nhiều, thêm nữa cũng chỉ là những con số trong tài khoản. Cuối cùng, chị ấy quyết tâm “rút máu” một lần, còn nhấn mạnh với Vệ Đông Chinh:
“Nếu đã bỏ tiền ra xây, thì phải xây cho ra hồn. Chất lượng đảm bảo là điều kiện cơ bản, nhưng cũng phải đẹp, kiểu dáng phải bắt mắt. Không thể tốn tiền mà lại bị người ta chê xấu.”
Vệ Đông Chinh vỗ n.g.ự.c cam đoan.
May
...
Ba cổ đông "ngốc nghếch và lắm tiền" của tập đoàn Tân Thời Đại bắt đầu rải tiền khắp nơi, đổi lại là vô số lời khen ngợi.
Các công trình quyên tặng đều được đặt tên là ‘Hy Vọng’, chẳng hạn như ‘Trường tiểu học Hy Vọng’, ’Trường trung học Hy Vọng’, ‘Thư viện Hy Vọng’, ‘Sân vận động Hy Vọng’... Còn những tòa giảng đường, phòng thí nghiệm, thư viện quyên tặng cho các trường đại học thì được đặt tên là ‘Thời Đại’.
Bà cụ Vệ nhận thấy ở thủ đô, nhiều trường đại học lớn đều nhận được khoản tài trợ xây dựng từ tập đoàn Tân Thời Đại, nhưng học viện Điện ảnh Hí kịch lại không có. Niềm tự hào tập thể bấy lâu nay bỗng nhiên trỗi dậy, bà cụ sốt ruột hỏi Vệ Đại Nha:
“Sao các con không quyên tặng cho học viện Điện ảnh Hí kịch một tòa nhà? Giờ ai cũng biết tập đoàn Tân Thời Đại là của nhà mình. Nhìn mấy trường như đại học Hàng không, đại học Ngôn ngữ, đại học Công nghệ đều được nhận tiền tài trợ xây dựng, chỉ riêng học viện Điện ảnh Hí kịch thì không. Mẹ không biết ăn nói thế nào với các đồng nghiệp cũ!”
Vệ Đại Nha giải thích cặn kẽ:
“Mẹ, mẹ nói xem một trường nghệ thuật thì tụi con nên quyên tặng cái gì đây? Tập đoàn Tân Thời Đại quyên tiền chủ yếu để giúp những trường khó khăn hơn, hỗ trợ phát triển các ngành học trọng điểm. Học viện Điện ảnh Hí kịch thì ngành nào thiếu thốn? Hay con quyên cho mẹ vài cái máy ghi âm nhé?”
Bà cụ Vệ nghe vậy, lườm con gái:
“Mẹ cần gì mấy cái máy ghi âm của con... Đại Nha, hội trường của học viện Điện ảnh Hí kịch hơi cũ rồi, hay mình tài trợ xây một cái hội trường mới đi? Con không thể chỉ quan tâm các ngành khoa học tự nhiên mà bỏ quên những ngành nhân văn nghệ thuật. Chẳng phải nhóc Hỉ từng nói sao? Khoa học tự nhiên phát triển sẽ giải phóng sức lao động, người ta sẽ có nhiều thời gian quan tâm đến nhân văn nghệ thuật. Học viện Điện ảnh Hí kịch chính là làm nhân văn nghệ thuật, con không được nhìn ngắn mà bỏ qua tương lai đâu!”