Diêu Thúy Phân không đến mức đoạn tuyệt như Trương Xuân Nha, nhưng quan hệ với nhà mẹ đẻ cũng chẳng mấy tốt đẹp. Khi bà sinh Vệ Thiêm Hỉ và ở cữ, mẹ đẻ không những không chăm sóc bà mà còn dẫn theo cả một bầy trẻ con ồn ào đến ăn chực. Điều này khiến bà tức giận đến mức suýt mất sữa.
Nhưng thời gian trôi qua, bao nhiêu oán giận cũng dần phai nhạt.
May
Lý Lan Tử, Trương Xuân Nha và Diêu Thúy Phân nhìn mẹ đẻ của mình giờ đây đã không còn dáng vẻ ngang ngược, hống hách như trước, mà đã trở thành những bà cụ tóc bạc phơ, khuôn mặt đầy nếp nhăn. Quần áo tuy không vá chằng vá đụp, sạch sẽ, nhưng cũng chẳng thể gọi là tươm tất, càng không thể so với sự chỉn chu của bà cụ Vệ.
Nhìn mà thấy chạnh lòng. Lý Lan Tử thậm chí đã định lấy số tiền tiết kiệm bao năm qua để cải thiện cuộc sống cho mẹ đẻ. Nhưng vừa định mở hầu bao, bà ấy đã chứng kiến cảnh mẹ mình nhận nhầm người.
Nếu chỉ là nhận nhầm, Lý Lan Tử còn có thể bỏ qua. Nhưng vấn đề là sau khi nhận ra nhầm lẫn, bà cụ còn buông lời chê bà ấy béo và xấu. Điều này khiến Lý Lan Tử quyết định giữ lại số tiền trong ví.
Mẹ đẻ của bà ấy lại không biết ý, nắm tay bà ấy tuôn một tràng dài:
“Lan Tử, nhà con ăn mấy bữa một ngày mà béo thế này? Ngày trước mẹ nhớ con gầy như cây rơm. Giờ thì chắc nhà con toàn ăn cá với thịt phải không? Mà cái tóc của con làm sao thế? Nhớ con ch.ó lông dài nhà mình không? Tóc con xụp xuống trông giống hệt nó.”
Lý Lan Tử: “…” Quyết không bao giờ đưa tiền, đánh c.h.ế.t cũng không đưa.
Nghe lời chê bai của mẹ đẻ Lý Lan Tử, Trương Xuân Nha không nhịn được cười phá lên. Nhưng thấy sắc mặt Lý Lan Tử đen như đáy nồi, bà ấy vội nén cười, giải thích với mẹ đẻ Lý Lan Tử:
“Bác à, bác không hiểu rồi. Kiểu tóc của chị hai cháu ở thủ đô đang rất thịnh hành. Nhiều người còn phải đi uốn mới được như thế đấy!”
Mẹ đẻ Lý Lan Tử ậm ừ một tiếng, nhưng vẫn không quên buông lời làm tổn thương mối quan hệ mẹ con vốn đã mong manh:
“Thịnh hành thế nào cũng mặc, vẫn xấu, chói cả mắt!”
Lý Lan Tử nở nụ cười gượng gạo:
“Mẹ, hôm nay mẹ đến đây chỉ để dạy con mấy điều này thôi sao? Có việc thì nói, không thì về đi. Con vừa ăn no, giờ chỉ muốn vào phòng nằm nghỉ.”
Nghe vậy, nụ cười trên gương mặt mẹ đẻ Lý Lan Tử lập tức biến mất. Bà cụ chợt nhận ra, con gái đã không còn là cô bé ngày xưa nữa. Hai mươi năm qua, giữa mẹ con đã có một khoảng cách lớn như con sông.
“Lan Tử, đừng vội. Nói chuyện với mẹ thêm chút nữa rồi hẵng đi. Con đi lâu như thế, không chịu về thăm nhà. Con thật sự định đoạn tuyệt với mẹ sao? Trên đường đến đây, mẹ nghe Tôn Đống Lương nói, con sắp chuyển đi phải không? Hay là con về nhà ở vài ngày? Nhà mẹ có cái giường lớn lắm, hai mẹ con mình ngủ cùng vài đêm nhé.”
Nghe mẹ đẻ nói thế, mẹ của Trương Xuân Nha và mẹ của Diêu Thúy Phân cũng bắt đầu khuyên nhủ hai người. Mục đích rất rõ ràng, muốn tách các con gái ra khỏi bà cụ Vệ. Như vậy, sau này nếu các con có muốn giúp đỡ nhà mẹ đẻ thì cũng có thể giấu giếm bà cụ Vệ.
Lý Lan Tử liếc nhìn mẹ mình, nhếch mép cười lạnh:
“Được thôi, con nhiều nhất cũng chỉ ở với mẹ hai đêm, để hai mẹ con mình ôn lại chuyện cũ.”
Thấy Lý Lan Tử đồng ý, Trương Xuân Nha và Diêu Thúy Phân cũng gật đầu.
Mặc dù Trương Xuân Nha là người có quan hệ căng thẳng nhất với nhà mẹ đẻ, nhưng bà ấy vẫn không khỏi mềm lòng khi nhìn thấy cảnh mẹ mình, một điển hình của người phụ nữ nửa đời trước hống hách ức h.i.ế.p con dâu, để rồi nửa đời sau bị con dâu nắm thóp trong việc dưỡng già, phải sống trong hoàn cảnh túng quẫn.
Ngày hôm sau, ba chị em dâu đều quay về nhà mẹ đẻ. Họ nhận được sự tiếp đón nồng hậu. Tuy bữa cơm không ngon như ở nhà hàng lớn, nhưng sự đa dạng trong món ăn và lượng thức ăn đầy đủ khiến ai cũng cảm nhận được sự chân thành. Thế nhưng cả ba không hẹn mà cùng cảm thấy bất an.