Mục lục
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vệ Đại Nha đã chuẩn bị sẵn lời giải thích trên đường về, lập tức lên tiếng nịnh: “Mẹ ơi, giờ mẹ là giáo viên đại học, sao lại không mặc cho ra dáng? Sinh viên của mẹ toàn người đẹp, mẹ không ăn mặc tử tế thì không bị chúng nó cười cho à?”

“Với lại, mấy món đồ này sắp được bày lên quầy bán rồi, mẹ mặc ra đường một vòng, ai hỏi thì bảo chỗ mẹ bán. Mẹ vừa mặc đẹp vừa giúp con quảng cáo, lãi lớn không lỗ đâu. Đến hè, con lại đổi kiểu khác mua cho mẹ!”

Nghe lời Vệ Đại Nha nói, cơn giận trong lòng bà cụ Vệ dần nguôi ngoai. Bà cụ nghĩ đến những học trò mình đã dạy, ai nấy đều là những thanh niên trẻ trung, sáng sủa, lại nghĩ đến bản thân, vốn dĩ xuất thân từ nông thôn. Dù không mang chất giọng thô lỗ đặc trưng, nhưng một vài thói quen khó mà thay đổi, chẳng hạn như giọng nói cao vút mỗi khi trò chuyện. Mỗi lần đứng cùng các thầy cô giáo ở Học viện Điện ảnh Hí kịch – những người nói năng nhẹ nhàng, êm dịu – để tán gẫu, bà cụ Vệ luôn cảm thấy sốt ruột.

May

Rõ ràng một phút có thể nói mười câu, thế mà họ cứ kéo dài thành mười phút mới nói xong, trông như thể lúc nào cũng sắp thở hắt ra mà lìa đời. Tính bà cụ vốn nóng nảy, nghe họ nói thôi cũng đủ khó chịu.

Ban đầu, bà cụ Vệ nghĩ rằng vấn đề nằm ở những người nói chuyện quá chậm. Nhưng rồi bà cụ nhận ra, hầu hết người dân thủ đô đều có kiểu nói chuyện kéo dài như hát, tuy nghe thì hay nhưng đối với người nóng tính như bà cụ, đó quả là một sự tra tấn.

Bà cụ từng thử học cách nói chuyện với âm điệu của người thủ đô trong hai ngày, nhưng mãi chẳng nắm được cốt yếu. Bà cụ liền từ bỏ, nghĩ bụng: nếu đã không hòa nhập được vào kiểu nói chuyện của người thủ đô, chi bằng làm một bà cụ phong cách hiện đại hơn cả họ!

“Đại Nha, mẹ biết con hiếu thảo, nhưng có tiền cũng không thể tiêu xài bừa bãi như thế này. Cái cửa hàng của con còn chưa khai trương, lời lỗ thế nào còn chưa biết được! Đợi đến lúc nào cửa hàng kiếm được tiền rồi, con muốn mua gì cho mẹ, mẹ đều không từ chối, hiểu chưa?” Bà cụ Vệ vẫn dặn dò Đại Nha vài câu.

Đại Nha đang bận kiểm đếm hàng hóa, chỉ ậm ừ đáp qua loa một tiếng, chẳng hề để tâm lời mẹ nói.

Hai ngày sau, tivi, máy giặt, đài radio, quạt điện đều lần lượt được chuyển đến. Vì chính sách cụ thể chưa ban hành, Vệ Đông Chinh không dám công khai làm rầm rộ mà lẳng lặng tìm một nơi, bỏ tiền ra mua lại rồi đóng cửa trong sân để chuẩn bị.

Nơi Vệ Đông Chinh mua là một căn nhà sân dài hình chữ nhật, ba mặt là phòng ở, trong đó hai mặt giáp phố. Nếu không phải vì căn sân này có dáng dấp quá xấu, dễ bị xem là ‘phong thủy xấu’ kiểu ‘nhà quan tài’ thì chủ cũ của nó đã chẳng nỡ bán một ngôi nhà ở vị trí tốt như vậy.

Vệ Đông Chinh trước tiên đóng cửa sân, lặng lẽ sửa lại các căn phòng theo bản vẽ mà Vệ Thiêm Hỉ đã phác thảo. Sau đó, bất chấp sự khuyên can của hàng xóm, anh ấy đục tường làm cửa sổ lớn, cửa ra vào, mua gỗ tốt và kính để lắp cửa sổ. Ngoài ra, anh ấy còn dùng thép hàn thành lưới bảo vệ bên ngoài cửa sổ để chống trộm.

Ba ngày trước Tết Dương lịch, chính sách ‘cải cách nội bộ, mở cửa ra bên ngoài’ cuối cùng cũng được truyền đạt rõ ràng. Như hổ thêm cánh, Vệ Đông Chinh và Đại Nha nhanh chóng chiếm lĩnh thị trường. Họ thuê một chiếc xe ba bánh, chuyển toàn bộ hàng hóa vào cửa hàng đã chuẩn bị sẵn.

Quần áo được treo lên, các thiết bị điện tử được bày ra, cùng với những mặt hàng như bình giữ nhiệt, gương trang điểm, lược, hộp cơm mà Đại Nha đã dựa vào mối quan hệ tích lũy hơn mười năm để đặt trước, lần lượt được chuyển đến và sắp lên kệ.

Sau khi dọn dẹp xong xuôi, Vệ Đông Chinh treo tấm biển quảng cáo bằng gỗ mà anh ấy đã đặt làm từ trước lên nóc nhà, đốt vài dây pháo mừng: ‘Trung tâm mua sắm Tân Thời Đại’ chính thức khai trương.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK