Cô rất biết ơn Đại học Lund và giáo sư Meiseta, nhưng vì vấn đề quốc gia, cô bắt buộc phải ích kỷ.
Khoa học không có quốc tịch, nhưng các nhà khoa học thì có.
May
Những công nghệ như vậy, nếu được chia sẻ, cũng chỉ có thể dành cho tổ quốc mình.
Tuy nhiên, đề nghị của giáo sư Meiseta vẫn chưa thể từ chối hoàn toàn. Suy nghĩ một hồi, Vệ Thiêm Hỉ quyết định đến Viện nghiên cứu Vật liệu Tính toán của Đại học Trung Sơn. Cô định sử dụng thiết bị nghiên cứu tại đây để tiến hành một số thí nghiệm và viết vài bài báo thú vị. Đây cũng là cách cô đưa ra một câu trả lời cho giáo sư Meiseta.
Tại Viện nghiên cứu Vật liệu Tính toán của Đại học Trung Sơn, mọi người đều biết Nilsen là học trò của Vệ Thiêm Hỉ và rằng chính cô mới là người sáng lập ngành Tính toán Vật liệu. Vì vậy, những thí nghiệm cô muốn thực hiện luôn được mọi người nhiệt tình giúp đỡ. Chẳng mất nhiều thời gian, cô đã thu thập đủ dữ liệu cần thiết. Trong khi viết bài tại viện nghiên cứu, cô cũng tranh thủ hướng dẫn các sinh viên ở đây như một cách đền đáp.
...
Ở thủ đô, một sinh viên tại Viện nghiên cứu Công nghệ Cao đã dành nửa năm để nghiên cứu ngược một chiếc tivi do quốc gia Lưu Cầu sản xuất. Sau khi giải mã thành công thiết kế kỹ thuật, người này đã cải tiến và viết bằng sáng chế, chuyển giao cho Tập đoàn Tân Thời Đại để thực hiện.
Vệ Đông Chinh đã xem qua mẫu tivi do chính sinh viên này thiết kế. Tuy không tinh tế bằng sản phẩm của quốc gia Lưu Cầu, nhưng chất lượng lại rất đáng khen ngợi. Cường độ tín hiệu, độ rõ nét, và các yếu tố khác đều đạt tiêu chuẩn. Điểm hạn chế duy nhất là tivi quá cồng kềnh. Tuy nhiên, gu thẩm mỹ hiện tại ở Hoa Quốc đang ưa chuộng sự bền vững, nên khuyết điểm này cũng không thành vấn đề.
Việc sản xuất tivi thành công đã kéo theo sự phát triển của công nghệ ăng-ten thu tín hiệu. Một giáo sư khoa Điện tử và Thông tin tại Đại học Thủy Mộc, khi nghe Tập đoàn Tân Thời Đại đang nghiên cứu lĩnh vực này, đã chủ động tìm đến Vệ Đông Chinh đề xuất hợp tác. e bo o k sh op . v n - e b o o k t r u y ệ n d ị c h g i á r ẻ
Ông đưa ra khái niệm ‘truyền hình vệ tinh’ và giải thích rằng, việc sử dụng vệ tinh viễn thông để truyền và phát tín hiệu chương trình truyền hình sẽ là bước đột phá.
Vị giáo sư nói với Vệ Đông Chinh: “Tổng giám đốc Vệ, nước Lưu Cầu có diện tích nhỏ, họ chỉ cần sử dụng trạm phát truyền hình truyền thống là đủ phủ sóng cả nước. Nhưng Hoa Quốc thì khác. Trạm phát truyền thống nhiều nhất cũng chỉ phủ sóng một tỉnh, thậm chí còn chưa đạt được điều đó. Chúng ta chỉ có thể sử dụng vệ tinh viễn thông để truyền tín hiệu mới đạt được hiệu quả như mong muốn. Anh hãy cân nhắc kỹ. Tôi đảm bảo, truyền hình vệ tinh chắc chắn sẽ là xu hướng nghiên cứu lớn trong tương lai. Nếu Tập đoàn Tân Thời Đại đi trước một bước, tiền kiếm được trong tương lai chắc chắn không hề ít!”
Vệ Đông Chinh hỏi vị giáo sư:
"Đã chắc chắn như vậy, sao ông không trực tiếp tìm Bộ Khoa học và Công nghệ quốc gia mà lại đến tìm Tập đoàn Tân Thời Đại? Ông cũng biết, Tân Thời Đại vốn là một tập đoàn thực nghiệp, còn dự án nghiên cứu này chẳng liên quan gì đến lĩnh vực của chúng tôi. Muốn chúng tôi đầu tư, chỉ dựa vào những thứ ông đưa ra hiện giờ thì vẫn còn xa lắm."
Vị giáo sư thoáng lúng túng:
"Bộ Khoa học và Công nghệ nói họ không thể phóng riêng một vệ tinh truyền thông chỉ để phát sóng chương trình truyền hình cho khán giả cả nước, vậy nên..."
Sắc mặt Vệ Đông Chinh tối sầm lại, biểu cảm sống động đến mức có thể minh họa cho định nghĩa của từ không thể tin nổi:
"Vậy nên ông mới nhắm đến Tập đoàn Tân Thời Đại? Xin lỗi, chúng tôi cũng không thể vì phát sóng chương trình truyền hình mà phóng riêng một vệ tinh lên trời đâu..."
"Nhưng nếu lỡ đâu? Với tiềm lực tài chính và vật chất của Tân Thời Đại, phóng một vệ tinh cũng chẳng phải chuyện hao tổn lớn lao gì. Hơn nữa, vệ tinh ấy sẽ đem lại lợi ích gấp mười, gấp trăm lần cho tập đoàn..." Vị giáo sư không cam tâm, cố gắng biện luận.