“Bà, bà đừng tham gia vào chuyện này. Chọn ngành đại học cũng như cưới vợ lấy chồng vậy, chọn sai là khổ cả đời. Cô cháu lo không có ai thừa kế gia sản, nên buồn tủi không chịu được. Nhưng cô có nghĩ đến không, ép Đông Qua và Tây Qua chọn con đường chúng không thích, chẳng phải là ép chúng chịu tủi thân cả đời sao?”
“Bây giờ đâu phải chỉ mình cô cháu lo liệu. Nếu Đông Qua và Tây Qua không muốn, thì cứ để chúng như cháu đây, ngồi không mà hưởng tiền. Trời có sập thì còn có anh Đông Chinh chống, sợ gì? Bắt hai đứa nó thừa kế gia sản chứ có phải bắt thừa kế ngai vàng đâu mà làm quá. Bà, bà khuyên cô cháu đi, chuyện này không khuyên được. Dù là ý tốt thế nào, khuyên cũng là sai. Ai cũng có con đường riêng của mình, không ai có quyền can thiệp.”
Bà cụ Vệ ủ rũ: "Cháu lúc nào cũng có một đống lý lẽ kỳ cục, thôi, bà không tranh cãi với cháu nữa. Nhưng trời có sập thì anh Đông Chinh của cháu chống được cả đời hay sao?"
"Anh Đông Chinh của cháu mà không chống nổi nữa thì còn con trai anh ấy chống chứ sao. Chỉ cần có người lo liệu, mọi việc sẽ ổn thôi." Đang nói, tự dưng Vệ Thiêm Hỉ thấy mí mắt phải giật liên tục.
Trái giật tài, phải giật tai họa! Là điềm chẳng lành rồi!
Quả nhiên, bà cụ Vệ bắt đầu nói những lời sắc bén như d.a.o cứa: "Trông cậy vào anh Đông Chinh của cháu? Ba mươi tuổi đầu mà còn chẳng chịu tìm bạn gái, suốt ngày chỉ biết làm ra tiền, kiếm nhiều tiền thế thì làm được gì? Bà còn chẳng biết mình có sống được để thấy nó cưới vợ không đây! Còn cháu nữa, cả ngày chỉ biết lừa bà. Hồi trước cháu nói với bà gì nhỉ? Ba năm, ba năm cháu nhất định lấy chồng. Giờ đã qua hơn nửa năm rồi, cháu tự đếm thử còn bao lâu nữa. Nếu hết ba năm mà vẫn chưa có đối tượng, đừng trách bà phải dùng biện pháp đặc biệt đấy!"
Vệ Thiêm Hỉ bị ánh mắt đầy sát khí của bà cụ dọa đến nỗi giật mình: "Bà nội, bà định dùng biện pháp gì với cháu thế? Chẳng lẽ bà chọn đại một anh Trương Nhị Cẩu hay Vương Tam Đản nào đó rồi gả cháu đi sao?"
"Hừ, cháu gái của bà cụ Vệ này mà muốn lấy chồng thì ít ra cũng phải là một người vừa đẹp trai vừa có năng lực chứ! Cháu yên tâm, bà nhất định không để cháu qua loa với ai đâu. Đến lúc đó, bà sẽ in thật nhiều tờ rơi, dán ảnh, tuổi tác, nghề nghiệp của cháu lên, rồi phát khắp các trường đại học ở thủ đô. Nam sinh, nam giảng viên, một vạn chọn một cũng đủ cho cháu chọn."
Vệ Thiêm Hỉ: "..." Vậy thì mặt mũi của cô để đâu đây?
"Bà ơi, bà đừng có nghĩ bậy nữa! Cháu đã nói ba năm là ba năm, tuyệt đối không dây dưa. Nếu bà thực sự phát tờ rơi, làm sao cháu còn sống yên ổn ở thủ đô được? Mặt mũi thể diện của cháu cũng bị bà phá sạch rồi!!!"
Bà cụ Vệ hừ lạnh: "Cháu liệu mà giữ lời."
________________________________________
Đêm xuống.
May
Vệ Thiêm Hỉ ngồi trước bàn làm việc, cẩn thận sắp xếp lại các giáo trình cần dùng cho học kỳ mới. Cô bổ sung những tiến bộ gần đây trong lĩnh vực toán học lý thuyết và toán học ứng dụng quốc tế, cập nhật nội dung bài giảng cho hoàn chỉnh.
Sau khi xếp giáo trình sang một bên, cô lấy cuốn sổ tay bìa cứng màu đen quen thuộc ra, bắt đầu lập kế hoạch nghiên cứu khoa học cho cả học kỳ sắp tới.
Điều cô khao khát nhất là nghiên cứu về lĩnh vực hàng không vũ trụ, nhưng nền tảng nghiên cứu của Hoa Hạ còn quá yếu, nhiều lĩnh vực cơ bản vẫn tồn tại lỗ hổng lớn, cần phải bổ sung dần trong quá trình nghiên cứu. Những lĩnh vực này cô không quá thông thạo, nên đành chia mục tiêu lớn thành nhiều mục tiêu nhỏ, cuối cùng đối chiếu với thực trạng nghiên cứu hiện tại để lấp đầy khoảng trống của đất nước.
"1: Chip, bộ xử lý, đơn vị điều khiển..."
"2: Thu nhỏ hóa phản ứng nhiệt hạch có kiểm soát, đơn vị phát điện nhiệt hạch..."
"3: Nghiên cứu vật liệu hàng không vũ trụ..."
Tiếng bút lướt trên giấy vang lên đều đặn. Không biết từ lúc nào, đã khuya lắm rồi. Vệ Thiêm Hỉ cảm thấy hơi buồn ngủ nhưng vẫn chưa viết xong. Cô ngáp một cái, uống hai ngụm nước nóng từ chiếc cốc men, rồi định gục xuống bàn ngủ một lát, chợp mắt mười phút để lấy lại tinh thần.